Edit: Sakura Trang

Ở Tiêu Diễn và Mộ Sí sắp chuẩn bị lên xe ngựa hồi phủ thì, một giọng nói sang sảng cắt đứt bước chân hai “A Diễn, tiểu mỹ nhân”

Mộ Sí nghi hoặc nhìn nam tử có chút quen thuộc trước mặt, nhưng y thật sự là không nhớ nổi.

“Nha tiểu mỹ nhân ngươi sẽ không quên ta đi, vậy ta thật đúng là thật đau lòng a” Tiêu Kỷ làm ra một bộ dáng vẻ đau lòng ôm đầu.

Mộ Sí xin giúp đỡ nhìn về phía Tiêu Diễn, kéo vạt áo Tiêu Diễn nhích lại gần hắn.

Tiêu Diễn lạnh lùng liếc Tiêu Kỷ một cái, mở miệng “Đừng ồn ào”

“Thật là có tức phụ quên huynh trưởng” Tiêu Kỷ thương tâm nói.

Mộ Sí biết Tiêu Diễn không quen tiếp xúc với người lạ, nhiều năm đấu đá trên triều, hạ triều lại hư tình giả ý, hắn đều đơn độc chiến đấu, ở trước mặt thủ hạ thân tín hắn là đại danh đỉnh đỉnh Kính An vương Tiêu Diễn, không thể có nhược điểm, thầm chí có nhị ca hắn Văn Thành vương Tiêu Kỷ có thể thỉnh thoảng cùng hắn uống rượu giải buồn.

“Văn Thành vương” Mộ Sí lễ phép chào một cái.

“Nha tiểu mỹ nhân rốt cuộc nhớ ta?” Bị tiểu mỹ nhân nhớ lại tựa như mới vừa rồi thương tâm đều biến mất vậy.

“Y tên Mộ Sí” Tiêu Diễn lạnh lùng nói

“Nga ~ tiểu Sí Sí, hôm nay có thể để cho ta đi vương phủ uống rượu hay không a, hàng năm ngày hôm nay A Diễn cũng sẽ kêu ta cùng hắn uống một ly, giờ thành thói quen, không uống không được tự nhiên”

“Tất nhiên là được, hôm nay là ngày gì vậy?” Mộ Sí khẩn trương hỏi.

“Ngày này ba năm trước, Thái hậu hoăng” Tiêu Diễn giành trước giải thích.

Mộ Sí giật mình nhìn Tiêu Diễn, không biết thái độ của hắn đối với Thái hậu là như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là thương tâm đi.

Trên đường về phủ mọi người cũng ăn ý không lên tiếng, cho đến xe ngựa ngừng ở trước phủ, Tiêu Diễn đỡ Mộ Sí xuống xe thì vẫn là không nhịn được nhắc nhở “… Chậm một chút”

Vừa xuống đất, trạng thái của Mộ Sí không phải rất tốt, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh, thật ra thì ở trên đường bụng của y cũng có chút không thoải mái, hài tử động mạnh, trải qua chuyện vừa rồi y cũng không muốn nói chuyện với Tiêu Diễn, không thể làm gì khác hơn là xoa bụng nghĩ thầm có thể lát sẽ tốt hơn, nhưng có vẻ chuyện không đơn giản như y nghĩ, sắp đến phủ hài tử thật giống như không động nữa, giữa chân thật giống như chảy ra chút gì. Y sợ, tay run rẩy vòng ôm lấy cục thịt nhô trước người, bất an kêu đau “Tiêu Diễn, ta thật giống như chảy máu”

Đại phu, thái y, nha hoàn, hạ nhân trong ngoài đứng đầy người.

“Thế nào?” Giờ phút này trên tay trên người giờ phút này đều là máu, nhưng hắn không muốn đi rửa, hắn lo lắng người trên giường.

“Có dấu hiệt sảy thai, chẳng qua hiện nay đã ổn định, nếu như tối nay không ra máu nữa đứa bé coi như là giữ được”

“Tại sao sẽ như vậy?” Tiêu Diễn nhìn trên bụng bóng loáng nhô ra của Mộ Sí cắm ngân châm, đau lòng vô cùng.

“Chúng ta đổi cái địa phương nói đi, bây giờ y cần nghỉ ngơi” Trương thái y cân nhắc đến phòng quá nhiều người bất lợi cho bất lợi cho nghỉ ngơi, liền đề nghị đi ra ngoài hãy nói.

“Vương gia có thể nói cho vi thần nghe hôm nay Vương phi đã ăn những gì không?”

Tiêu Diễn nói đầy đủ những món hôm nay đã ăn, hỏi ngược lại “Có vấn đề gì không?”

“Hồ đồ, làm sao có thể để cho y ăn sơn tra, lại còn là hai xâu, sơn tra có hiệu quả lưu thông máu tan bầm, người có dựng cần tránh, nghĩ đến hôm nay chảy máu tất cả bởi vì thứ này” Trương thái y cũng coi là nhìn Tiêu Diễn lớn lên, tức giận cũng không để ý trên dưới, thẳng thừng nói “Hơn nữa y khi còn bé không dưỡng tốt, trong xương yếu ớt, trước lại trúng nhiếp hồn thuật, hiện tại độc chưa lọc hết lại giúp ngươi hoài hài tử, y đã rất cực khổ, đối xử với y thật tốt vào”

Nghe xong lời của Trương thái y Tiêu Diễn áy náy không dứt, thì ra hài tử để hắn mừng rỡ không thôi lại để cho Khổng Dư của hắn mệt mỏi như vậy, nghĩ lúc mới biết có hài tử thì liền luôn buồn nôn, dường như muốn nôn hết ruột gan ra, hắn lại buộc y thành thân khiến cho Tiêu Thức không thể không gia tăng khống chế thiếu chút nữa không có hài tử, rồi sau đó một mực nhốt y trên giường dùng hài tử uy hiếp y không cho phép y ra phủ, lúc mình đảm bảo cho y tự do, vui vẻ nhưng lại không làm được chuện gì, dùng cảm tình và hài tử để nhốt y, Tiêu Diễn a Tiêu Diễn ngươi so với lúc trước càng tàn nhẫn, Khổng Dư có phải ta làm sai hay không…