“Không xong Lục gia, Trầm Thượng thư vào ngục rồi”

“Cái gì, chuyện gì xảy ra”

“Bị Chu Khải tố cáo, không biết bọn họ ở đâu ra chứng cứ, chuyện cất giấu binh khí bị phát hiện” Cất giấu binh khí là tội lớn diệt tộc, Trầm Trường Bình lại không còn cơ hội trở mình, việc đã đến nước này phải vội vàng đoạn sạch sẽ với hắn.

“Lạc Xi, giao cho ngươi, xử lý sạch sẽ chút”

“Vâng” Người được kêu Lạc Xi chính là y, Tiêu Thức còn không biết Lạc Xi có thể vì hắn làm bất cứ chuyện gì, duy chỉ có không thể khống chế Mộ Sí, trước không nói khống chế người cần lấy tuổi thọ của Lạc Xi làm trao đổi, Lạc Xi yêu Tiêu Thức hắn không thể cho phép Tiêu Thức chung một chỗ với Mộ Sí, cho nên lúc ban đầu không chỉ là Tiêu Thức yêu cầu hắn hạ lượng thuốc ôn hoà cũng không nghĩ khống chế y, y không sợ Tiêu Thức bại, nếu như hắn bại trận Lạc Xi có thể mang hắn đi.

“Trầm Trường Bình chết, Trầm phủ cũng bị hỏa thiêu” Mặt A Kỳ không cảm xúc báo cáo.

“Đoán được, như vậy thì lại thêm một cây đuốc đi” ngón tay thon dài hạ quân cờ đen, ánh mắt người cầm cờ tràn đầy lạnh lẽo môi hơi cong, khí chất hời hợt lạnh thấu xương hiện ra hết, như đi từ Tu La tràng ra vậy. Nhìn lại bàn cờ, thắng bại đã phân.

“Vâng” Nói xong A Kỳ liền biến mất ở trong gió.

Mộ Sí đã mang thai hơn bốn tháng bụng hơi nhô lên, bị Tiêu Diễn ép nằm trên giường nửa tháng, hiện nay cũng là chỉ có thể ở trong sân đi tới lui, nghĩ lúc trước từng bị nhốt ba năm, Mộ Sí cũng không có tức giận, có thể là do mang thai, thai bụng nhô cao liên lụy đau hông không nói, mỗi ngày uống ba chén thuốc an thai, các loại dược liệu quý giá tựa như đưa không cần tiền, y uống đến phát buồn nôn, khiến y khó chịu không chút tinh thần.

“Khổng Dư, hôm nay ta mang ngươi đi ra ngoài một chút như thế nào?” Tiêu Diễn nhìn bảo bối nhà mình nằm ở trên giường sa sút như vậy, nghĩ Mộ Sí vào kinh gần một năm nhưng chưa bao giờ đi dạo kinh thành, thừa dịp thai tức đã ổn tháng cũng còn nhỏ thì mang Mộ Sí đi ra ngoài giải sầu một chút.

Mộ Sí hừ lạnh một tiếng, kéo chăn quay người không muốn để ý hắn. Không phải Mộ Sí không muốn đi ra ngoài, trước mỗi lần Tiêu Diễn muốn dỗ y vui vẻ đều nói sẽ mang y đi ra ngoài một chút, kết quả đều là đi loanh quanh trong phủ, bây giờ Mộ Sí nhắm mắt lại cũng có thể đi từ trong viện tới cửa phủ.

“Khổng Dư ngoan, lần này chúng ta đến trên đường đi dạo một chút” Tiêu Diễn khóc không ra nước mắt Mộ Sí thở phì phò, chỉ có thể giọng ôn tồn trấn an.

“Thật?” Nghe được có thể lên đường phố đối với Mộ Sí mà nói cám dỗ cực lớn.

“Thật thật”

“Tiêu Tử Chước, nếu như lần này ngươi lừa gạt ta nữa, ngươi nửa tháng, không, một tháng không cần lên giường của ta “

“A… Bảo bối ngươi thật là ác độc”

“Ngươi sẽ không thật sự lừa ta nữa đấy chứ”

“Sao dám sao dám, tốt lắm không nên tức giận, một hồi bụng lại không thoải mái” dứt lời đưa tay xoa nhẹ bụng hơi nhô kia.