Editor: Thùy Linh

Cuối cùng vẫn là hai người ngủ với nhau, đến khi tỉnh dậy thì mọi chuyện trước đó như chưa từng xảy ra, chỉ là mỗi khi đến phòng vẽ của Thành Giai thì lại đau đầu với Kỷ Vân

Cậu luôn kêu Niệm Sơ là em gái nhỏ, Niệm Sơ không sửa được nên mặc kệ luôn

Mỗi buổi sáng Thành Giai đều ghé qua kiểm tra bản vẽ của mỗi người, Niệm Sơ đứng một bên nghe giáo sư phê bình mọi người mà trong lòng nhảy dựng

Cô biết giáo sư sẽ khó tính nhưng không ngờ Thành Giai ngày thường ôn hòa nho nhã lại sắc bén như thế

“Bức vẽ này phối màu không có kỹ thuật gì cả, tôi nhìn vào không thấy có chút cảm tình nào.”

Giáo sư chỉ vào bức vẽ của một đàn anh, đàn anh đó đang đứng tại chỗ rũ chân như là bộ dáng đứng mãi thành quen

Niệm Sơ bình tĩnh nhìn xem bức vẽ đó như thế nào, so với mấy bức vẽ trước đây của cô thì nhỉnh hơn rất nhiều, tuy nét vẽ bình thường nhưng tổng thể thì rất đẹp

Cô nghĩ đến bức vẽ ngày hôm qua của mình đột nhiên liền cảm thấy sợ sệt, thiếu tự tin

Cảm giác này lâu lắm rồi mới xuất hiện

Lúc đó thì Thành Giai đã đến người bên cạnh

“Bức vẽ này có bản nháp không?” Giáo sư hỏi, người nọ môi run run nói:

“Dạ có..”

“Có? Có thì sao bức vẽ lại mơ hồ như vậy, hay trình của em chỉ có thế?”

Thành Giai thần thái bình tĩnh hỏi lại, đàn anh khoanh tay đứng một bên, một câu cũng nói không nên lời. Niệm Sơ khẽ run bả vai

Qua một loạt bản vẽ, không có cái nào làm giáo sư hài lòng. Rất nhanh chóng đến phiên Niệm Sơ, Thành Giai nhìn bức vẽ tường vi điêu tàn

“Đây là bức vẽ lần trước?” Giáo sư nhìn một hồi mới lên tiếng, Niệm Sơ sợ tới mức tim đập thình thịch, thưa dạ nói: “Vâng ạ.”

“Còn sơ sài quá.” Thành Giai nói xong, một lát lại nói: “Ý tưởng cũng không tệ lắm nhưng kỹ thuật lên màu còn non nớt, cố gắng luyện tập lên nhé.”

Giáo sư lại nhìn đàn anh có bức vẽ mơ hồ kia, quát lớn: “Thấy chưa, như thế này mới là ý cảnh đây này!”

“….”

Không gian yên lặng không tiếng động, không có một người nào dám lên tiếng cho đến khi Thành Giai chắp tay sau lưng xoay người đi ra ngoài, bóng dáng ông biến mất ở cầu thang thì mọi người mới dám thở dài ra một hơi

“Hù chết tôi rồi…” Kỷ Vân liên tục vỗ ngực như vừa mới sống sót sau một cuộc tai nạn. Vừa rồi cậu cũng bị phê bình nên bây giờ mới dám mở miệng

Cậu thở dài xong nhìn Niệm Sơ, vẻ mặt hưng phấn vọt lại: “Ai cha, em gái, anh đây phải ngắm lại tác phẩm của em thôi, em đỉnh lắm đó có biết không!”

“Người duy nhất không bị giáo sư mắng!”

“Đâu có, giáo sư có nói em vài câu mà..” Niệm Sơ muốn giải thích thì đàn anh ‘ý cảnh’ cũng chạy tới: “Ai cha, nói vài câu cũng là khen em đó, mau mau mau, cho anh quan sát một chút ý cảnh xem nào.”

“……”

Mọi người chụm đầu quan sát bức vẽ của Niệm Sơ, vẻ mặt tò mò nghiên cứu nghiêm túc làm Niệm Sơ ngây ngốc đứng ở một bên khó hiểu

Một lát sau, một người phát ra một tiếng cảm khái: “Thì ra giáo sư thích nét vẽ này.”

Niệm Sơ: “???? Thích gì cơ???”

“Chính là nét vẽ của em.”

“Nét vẽ tuy hơi non nớt nhưng có hồn, tự nhiên linh động, có hồn riêng của mình.”

Người nọ gật đầu, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, mọi người nghe vậy cũng bừng tỉnh

“Quả nhiên là anh cả, nói câu nào trúng câu đó.”

“Lời bình thực đúng trọng tâm.”

Anh cả Triệu Lễ xoay người, nhìn Niệm Sơ với vẻ mặt trịnh trọng, vươn tay với cô: “Niệm Sơ, hoan nghênh em đến với gia đình.”

Niệm Sơ vội vàng khom lưng: “Cảm ơn anh, em cũng rất vinh hạnh khi được gia nhập với mọi người.”

Mới ngày hôm qua Niệm Sơ được Thành Giai giới thiệu, mọi người đều tỏ ra nhàn nhạt, chỉ gật đầu đơn giản một cái

Ở ngành nghệ thuật, tính cách của mọi người sẽ khác nhau. Đặc biệt lĩnh vực riêng của mỗi người thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bội phục người khác

Huống hồ Niệm Sơ còn là ma mới đi cửa sau lại được mọi người hoan nghênh

Điều này làm Niệm Sơ vừa sợ vừa vui

Hai ngày cuối tuần trôi qua, Niệm Sơ lại dọn về ký túc xá. Buổi sáng Lý An Nhiên đưa cô đến trường học, ôm hôn một hồi mới buông tay, Niệm Sơ xuống xe vào trường lúc sau xe anh vẫn còn đậu ở đó chưa rời đi

Lúc đến phòng học, Lý Mẫn và mọi người còn đang ăn bữa sáng. Còn sớm nên phòng học tràn ngập mùi bánh bao, sữa đậu nành. Nhìn thấy Niệm Sơ, Lý Mẫn lập tức nuốt nửa miếng bánh bao xuống họng

“Niệm Sơ, bên này!” Lý Mẫn vừa kêu to vừa vẫy tay làm không ít người chú ý đến, Niệm Sơ ngại ngùng đi qua

“Ui, Niệm Sơ hôm nay xinh thế, mặt trắng môi đỏ, mới trang điểm hả?”

Lý Mẫn hút sữa đậu nành ở một bên nói, Niệm Sơ xấu hổ cười cười, chưa kịp giải thích thì Tôn Lệ cười xấu xa

“Mẫn Mẫn, cái này mà cậu cũng không biết hả?”

Tôn Lệ lớn lên xinh đẹp lại hay đi chơi, thời cấp ba có vài người bạn trai. Riêng Lý Mẫn từ trước cho đến nay luôn sợ yêu sớm bị phát hiện nên chưa từng yêu ai bao giờ

Lý Mẫn nghe vậy thì hỏi: “Biết gì cơ?”

“Môi đỏ không phải là do trang điểm đâu, là do bạn trai ấy..” Tôn Lệ trêu chọc, mặt Niệm Sơ lập tức đỏ lên, nhanh chóng chặn miệng cô ấy lại

“Được rồi mà đừng nói nữa.”

“Ơ ơ ơ”, Lý Mẫn cùng Kỷ Mễ phản ứng. Niệm Sơ nhanh tay lấy sách giáo khoa che mặt mình lại

A..Thật là…

Công việc của Lý An Nhiên rất bận, mỗi thứ bảy đều phải tăng ca

Lúc này anh vừa mới tiếp nhận công việc từ ba mình, vì vậy xử lý vấn đề chưa được thuần thục lắm, tiết tấu công việc cũng chưa nắm chắc, mỗi lần tăng ca phải đến nửa đêm khuya

Kể từ đó, hai người chỉ có thể gặp nhau mỗi cuối tuần. Còn mỗi lúc Niệm Sơ về nhà mình thì tương đương với việc nửa tháng không gặp nhau

Huống hồ Niệm Sơ không phải là kiểu bạn gái nhiệt tình, ngày thường không có việc gì cũng sẽ không gọi điện hay gửi tin nhắn cho anh. Hơn nữa còn thường xuyên vẽ tranh cả ngày, tan học cùng Lý Mẫn và mọi người ăn cơm rồi về ký túc xá như một thói quen

Vì thế lúc Lý An Nhiên hoàn thành một dự án, chuẩn bị tiến hành thì mới phát hiện hai người đã lâu rồi không gặp nhau

Lúc Niệm Sơ nhận được điện thoại của Lý An Nhiên là lúc cô đang ở trong phòng vẽ tranh, trong khoảng thời gian này việc học rất nặng nề, bài tập chồng chất. Mọi người đều than khổ, nên vẽ tranh rất qua loa

Mọi người nói là:

Vẽ nghiêm túc một hai bức thì được chứ một lần mấy chục bản vẽ thì thời gian và sức khỏe không cho phép. Các giáo sư cũng mệt mỏi như chúng ta thôi, không có ai ngiêm túc mà đi soi xét từng bức vẽ đâu, với lại nhiều sinh viên như thế thì bao giờ mới xem xong hết được!

Niệm Sơ thừa nhận mọi người nói cũng có lý, nhưng cô không thích vẽ một cách tùy tiện, lương tâm Niệm Sơ không cho phép cô đối xử với tác phẩm của mình như thế

Vì Niệm Sơ cảm thấy mỗi bức tranh đều có linh hồn riêng của nó

Theo đuổi nghệ thuật chính là cả ngày ngâm mình trong phòng vẽ, đôi mắt mơ hồ. Lúc đó thì điện thoại vang lên

Nghe được giọng của Lý An Nhiên bỗng nhiên lại cảm thấy hư ảo

“Alo, xin hỏi có phải là bạn gái của anh đấy không?”

Niệm Sơ xì cười một tiếng, cắn môi trả lời: “Đúng rồi, là em đây, bạn gái đáng yêu xinh đẹp chăm chỉ của anh đây!”

“Vậy là nhầm người rồi, không phải bạn gái của anh, bạn gái của anh đã mất tích rồi kia mà.”

Người bên kia như đang bị tổn thương, Niệm Sơ cười đến nghiêng ngả, trong lòng cảm thấy áy náy. “Được rồi, em xin lỗi, dạo nay em bận quá.”

“Không sao, anh tha lỗi cho em, à đúng rồi”, anh đột nhiên chuyển chủ đề, “Tối nay công ti anh có liên hoan, có thể dẫn theo người nhà, anh tới đón em có được không?”

“Ơ…”  Niệm Sơ do dự hai giây rồi gật đầu đồng ý: “Được, anh tới rồi gọi điện cho em nhé.”

Cúp máy, Niệm Sơ lại nhìn bản vẽ phác thảo trước mặt mà thở dài, sau đó tiếp tục phấn đấu. Bất tri bất giác, mặt trời chiều ngã về tây, chân trời một mảnh màu cam

Niệm Sơ xoa cổ, điện thoại reo

“Em ra cổng trường chưa?”

“Em đang ra.”

Niệm Sơ cúp máy nhanh chóng dọn đồ ra cửa. Hoàng hôn phủ lên hành lang bên ngoài, vài nhóm học sinh đi xuống lầu, cây cối cao to, cành lá xanh biếc, bên tai ngẫu nhiên tiếng chim hót

Trán đổ mồ hôi, Niệm Sơ ngửi ngửi, sau đó khó chịu nhíu mày

Toàn là mùi hỗn tạp của thuốc màu

Cúi đầu xuống lại phát hiện chiếc váy dính vài vết màu vẽ

Bộ dáng này lại đi gặp đồng nghiệp của Lý An Nhiên..

Trời ạ, giờ về ký túc xá cũng không kịp

Niệm Sơ nhanh bước chân, từ đây ra cổng trường chỉ có năm phút, chạy chậm ra liếc mắt là đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc

Cũng lúc đó tiếng còi vang lên

Niệm Sơ mở cửa xe, Lý An Nhiên ngồi bên trong mỉm cười nhìn cô

Trong xe vẫn là mùi hương quen thuộc, ánh mắt Niệm Sơ nhìn chai nước hoa màu xanh nhạt, thuận miệng hỏi: “Cái này anh dùng vẫn chưa hết hả?”

Niệm Sơ nhớ rõ lúc anh mua xe được mấy tháng còn chưa có nước hoa trên xe, có lần đi dạo phố thuận tiện mua, đến bây giờ đã là nửa năm trôi qua

“Đâu có, cái này là anh mua sau, quen rồi nên anh lười đổi.”

“Ồ”, Niệm Sơ gật đầu ý bảo đã biết nhưng Lý An Nhiên vẫn đang bình tĩnh nhìn cô, không rõ anh đang nghĩ gì

“Sao vậy? Sao anh còn chưa lái xe đi?”

“Niệm Niệm.” Một tay anh đặt ở tay lái, cúi người lại đây, cặp mắt kia đặc biệt sâu

“Hơn nửa tháng rồi mình chưa gặp, bây giờ gặp lại rồi em không muốn nói là em nhớ anh sao?”