Vì vậy bắt đầu từ ngày đó, mỗi buổi sáng lúc Lê Khải An chạy bộ phía sau sẽ xuất hiện một cái đuôi.

Mà cũng có thể nói, là cái đuôi to.

Đổi đường cũng vô dụng, bởi vì Sở Dục luôn ở dưới lầu chầu chực, một thân quần áo thể thao nhẹ nhàng khoan khoái suất khí.

Bất quá suất khí cũng không có ý nghĩa, bởi vì Lê Khải An tự xưng là là một thẳng nam.

"Tôi chỉ là muốn chạy bộ mà thôi." Mỗi ngày Sở Dục chờ ở dưới lầu cây ngay không sợ chết đứng giải thích hành vi của mình.

Lê Khải An không có biện pháp, hung ác hai lần bảo hắn không cần đi theo mình, Sở Dục biểu tình trong nháy mắt lại như con cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, cặp mắt đen tinh khiết lại vô tội ướt nhẹp mà nhìn Lê Khải An,chỉ còn thiếu dùng cái mũi nhỏ rầm rì hai tiếng rồi ngoắc ngoắc cái đuôi.

Lê Khải An bị cái biểu tình này làm cho hỏng mất, có một loại cảm giác một quyền đánh vào cây bông: "Anh đừng có nhìn tôi như vậy được không, Nguyệt lão tiên sinh?"

Quả thực có cảm giác tội ác, cảm giác mình đang bắt nạt người!

Bắt nạt thần tiên có thể bị trời phạt hay không a, chết tiệt, tuy rằng cũng không xác định đến tột cùng là thần tiên thật hay là giả... Lê Khải An rầu rĩ nghĩ.

"Tôi nhìn em thì sao chứ?" Sở Dục vẫn là cái ánh mắt kia, cúi đầu đá hòn đá nhỏ bên chân, nói lầm bầm, "Chỉ muốn cùng em chạy bộ vài bước."

"Chạy chạy chạy, anh chạy đi chạy đi." Lê Khải An bị Sở tiểu tử làm cho không thể nhịn được nữa, quay người chạy đi.

Quyển "Đánh cắp trái tim nam nhân trong một phút" nhắc tới làm nũng đại pháp thật sự rất tiện dụng! Nguyệt lão ở trong lòng thắng lợi hò hét, thí điên thí điên đi theo.

Lê Khải An quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, quả thực không nhịn được nghĩ phía sau mông Sở Dục có cái đuôi.

Sống hơn hai mươi năm, Lê Khải An xưa nay không nghĩ tới chính mình có một ngày bị thần tiên theo đuổi.

Tiên nữ cũng tốt đi, này cố tình lại là nam... Cuộc sống này quả thực so với mấy ngày quay bộ phim thần tượng kia thật là làm người ta đau "bi".

Không quản hắn, ngược lại mấy ngày nữa phải đi nơi khác đóng phim, nhắm mắt làm ngơ... Lê Khải An yên lặng ở trong lòng an ủi mình, hơn nữa cũng may Sở Dục ngoại trừ quấn lấy mình cùng nhau sáng sớm chạy bộ ở ngoài thì không có gì quá phận.

Mỗi ngày chạy xong, Lê Khải An đều ở dưới lầu mua đồ ăn, sữa đậu nành, cháo với bánh bao.

Bánh bao thịt cùng bánh quẩy thật không dám ăn, bộ phim truyền hình sắp khai máy, Lê Khải An sợ mập.

Sở Dục nhìn chằm chằm Lê Khải An mang theo đồ ăn sáng lên lầu, hỏi một câu phí lời: "Em không muốn mời anh cùng ăn sao?"

Lê Khải An đầu cũng không quay lại: "Không muốn, anh về đi, cảm ơn."

Sở Dục thanh âm thật thấp: "A." (tội nghiệp quá à T_T)

--- ------ ------

Kết quả sáng sớm ngày tiếp theo, Sở Dục không xuất hiện ở dưới lầu.

Lê Khải An nhìn thấy dưới lầu không có ai còn ngẩn ra, đảo quanh một phút, Sở Dục cũng không xuất hiện.

Mình sao còn chờ hắn chứ... Lê Khải An bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ, bấm trên mặt mình một cái, một bên nhỏ giọng thầm thì "Chưa tỉnh ngủ đi" một bên chạy dọc theo công viên.

Khoảng thời gian này lớp huấn luyện kỹ năng diễn xuất với khóa học hình thể của công ty cấp vừa vặn đồng thời kết khóa, kịch bản Lê Khải An cũng xem quen, ngày mai đi máy bay đến S thị tập hợp, chuẩn bị khởi động máy, quay chụp chu kỳ là khoảng hai tháng.

Lê Khải An phỏng chừng, chờ hai tháng sau mình trở về, Sở Dục có thể đã biến mất.

Nhưng mà, tại công viên chạy một vòng trở về, Lê Khải An kinh khủng mà nhìn thấy Sở Dục như mấy ngày trước chờ ở trước cửa.

"Sớm a." Sở Dục cực kỳ tự nhiên nhìn Lê Khải An hỏi thăm một chút, đôi mắt cười híp lại.

"..." Lê Khải An há há mồm, không lên tiếng.

Hắn phát hiện Sở Dục hôm nay không mặc quần áo thể thao, mà là quần áo ở nhà cùng tạp dề, trong túi còn áng chừng có một cái găng tay lò nướng, mặc đồ này đứng ở dưới lầu thực sự có chút kỳ quái, hên là buổi sáng vào lúc này ít người.

"Nướng cho em." Sở Dục nâng một cái bánh kem đi tới trước mặt Lê Khải An, đem hộp đưa tới, "Tôi thấy em mỗi buổi sáng đều ở bên ngoài ăn, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, có dầu cống ngầm."

"Biết rõ dầu ăn từ cống ngầm mà thần tiên mấy người cũng không quản..." Lê Khải An mơ mơ màng màng nhận, xuyên thấu qua khe hở vừa nhìn, là bốn viên Egg Tart, hộp còn khá nóng tay, một mùi thơm bay ra làm người khó có thể kháng cự.

Hắn cau mày hỏi: "Đây là cái gì?"

"Em không phải thích ăn Egg Tart sao, anh dậy sớm nướng, hiện tại nhiệt độ là thích hợp." Sở Dục mỉm cười nói, "Anh ngắt lấy thời gian bay đến đây."

Thần tiên nói bay đến, đó chính là ý trên mặt chữ.

Lê Khải An thoáng nhướn mi: "Làm sao anh biết tôi thích ăn cái này?"

Sở Dục ngượng ngùng nói: "Trên Baidu có viết." (Baidu là trang tìm kiếm tương tự như Google)

Lê Khải An: "..."

Còn tưởng rằng thần tiên có cái gì đó cao cấp hơn.

Sở Dục dịu ngoan mà nhìn hắn: "Giới thiệu thông tin của em anh đều xem hết, em lần trước nói anh không biết gì về em mà loạn yêu thích, lúc này anh biết, anh lại càng thích..."

"Đình chỉ." Lê Khải An làm động tác cấm khẩu. Sở Dục ngoan ngoãn trầm mặc, hắn lại không biết nói cái gì cho phải, đành không được tự nhiên nhìn Sở Dục gật gật đầu, thấp giọng nói, "Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Sở Dục lại từ trong túi lấy ra một cái bình thủy tinh chứa đầy ấp sữa chua nói, "Sữa chua tự làm."

Lê Khải An khóe miệng co quắp nhận.

Sở Dục thâm tình chân thành: "Em nếm thử xem, nếu thích thì nói anh có thể mỗi ngày làm cho em."

"Miễn." Lê Khải An vội vàng lắc đầu, thuận miệng nói, "Tôi ngày mai đi nơi khác đóng phim rồi."

Sở Dục cấp thiết hỏi: "Bao lâu trở về? Đi đâu?"

Lê Khải An nhún nhún vai, một thân buông lỏng nói: "Không thể trả lời, ngược lại anh sau đó cũng đừng đến nữa, muốn cùng người phàm yêu đương tôi khuyên anh tìm người nào gay đi, đừng nghĩ đến tôi, tôi là trai thẳng, thần tiên cũng không bẻ cong được đâu."

Sở Dục trầm mặc chốc lát, hỏi: "Vậy lọ sữa chua em làm sao đưa cho anh?"

Lê Khải An suýt chút nữa kẹt chết trên thang lầu.

"Anh không phải nghĩ muốn lấy chiếc lọ." Sở Dục vội vàng nói, "Chính là mượn cớ, em lưu cho anh số điện thoại đi."

"Đừng hòng mơ tới." Lê Khải An từ chối, nghĩ lại nói, "Anh không phải là thần tiên sao, một dãy sô điện thoại có thể làm khó anh sao?"

Sở Dục ngượng ngùng nở nụ cười: "Không làm khó được, kỳ thực em đi đóng phim anh cũng có thể tìm tới em, anh chính là sợ em cảm thấy được không hợp lôgic, cho nên hỏi tượng trưng một chút."

"Tùy anh đi." Ngược lại cũng là không ngăn được, Lê Khải An lườm một cái quyết định làm mặt lạnh, vì vậy đem Sở Dục ném ở dưới lầu, chính mình về nhà.

Căn cứ nguyên tắc không lãng phí thức ăn, đồ ăn Sở Dục đưa tới Lê Khải An đều ăn hết.

Egg Tart vừa thơm vừa mềm, nhân vừa vào miệng liền tan ra, ăn ngon đến nỗi Lê Khải An suýt chút nữa đem đầu lưỡi mình nuốt vào, sữa chua cũng là thuần hậu mỹ vị, cùng cửa hàng tiện lợi bán sữa chua không một chút nào giống nhau.

Ăn ngon thật a, Lê Khải An ngồi ở trên ghế lưu luyến mà liếm ngón tay, ngơ ngác mà nhìn hộp Egg Tart cùng bình sữa chua rỗng, thậm chí có chút cảm thấy không đủ.

Có khi nào hắn dùng phép thuật không, chứ sao có thể ăn ngon như vậy được... Lê Khải An nâng cằm nghĩ.

Bởi vì ngày mai sẽ phải quay phim, cho nên ngày hôm nay công ty không có lịch, Lê Khải An đem hành lý thu thập, hoa quả trong tủ lạnh có thể hư đều lấy ra chuẩn bị ăn, rác thải đều thu thập dọn dẹp, sau đó theo lệ xem kịch bản.

Vừa nhìn vừa tính toán làm sao có thể đem nhân vật này diễn đến lôi, hoặc là lôi bên trong mang chút soái.

Một ngày như vậy thật nhanh trôi qua.

--- ------

Chiều ngày thứ hai, máy bay đã tới S thị.

Đối với lịch đoàn phim Lê Khải An đã tâm lý nắm chắc rồi, tối ngày thứ nhất đại gia trước tiên ăn một bữa cơm làm quen, ngày thứ hai là khởi động máy, sau đó chính thức quay, hết thảy đều tiến hành đến mức rất thuận lợi.

Ngoại trừ đoàn kịch có vẻ như tương đối nghèo.

Từ quần áo đạo cụ đến chỗ ở, khắp nơi lộ ra một luồng khí tức keo kiệt, quả thực làm Lê Khải An nhớ tới đoàn phim năm ngoái được xưng là nghèo nhất trong lịch sử "Thái tử phi thăng chức ký"... 3

Kết thúc một ngày quay chụp, Lê Khải An tại khách sạn đơn giản ăn vài miếng rồi trở về phòng.

Thật sự là không thế nào lành miệng, Lê Khải An là người phía nam, yêu thích thanh đạm hoặc thiên về ngọt, đồ ăn khách sạn này đối với hắn mà nói đều là vừa mặn vừa cay vừa dầu, Lê Khải An một bên an ủi mình coi như là giảm cân, một bên móc ra thẻ mở cửa phòng.

Vừa mở cửa, một cái bóng đen như mực ngồi ở trên bệ cửa sổ.

Lê Khải An sợ hết hồn, cấp tốc lùi về sau một bước, đang muốn gọi người, bóng người kia nói chuyện: "Là anh là anh!"

Là tiếng Sở Dục.

Trong hưng phấn rõ ràng mang theo nũng nịu, phút chốc Lê Khải An cư nhiên sinh ra một loại ảo giác bị chó rầm rì lôi ống quần cọ.

Nên tới chính là trốn không xong a... Lê Khải An nhanh chóng vào cửa sau đó đóng cửa lại, sợ bị người trong đoàn nhìn thấy.

Sở Dục từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, nâng cái hộp giữ ấm ba tầng, đặt lên trên bàn, ân cần nói: "Em ở đây ăn không ngon đúng không."

Lê Khải An mạnh miệng: "Vẫn được."

Trong hộp cơm bay ra một mùi thơm hết sức quen thuộc, không biết tại sao, cư nhiên làm Lê Khải An nhớ lại bà nội.

Sở Dục thở dài: "Anh xem em ngày hôm qua trên weibo, rõ ràng so với lần cuối anh nhìn thấy em ngày đó gầy đi trông thấy, anh liền cảm thấy em khẳng định là không ăn được."

Lê Khải An cười khan hai tiếng: "... Đó là do chỉnh sửa ảnh."

"Vậy em cũng gầy." Sở Dục nhìn chăm chú Lê Khải An mấy giây, như đinh chém sắt nói.

Lê Khải An nhìn trên bàn hộp cơm phát ra một chút ngốc, giả dạng làm như không quan tâm, nuốt ngụm nước hỏi: "Làm sao anh biết tôi ở đây?"

Sở Dục đàng hoàng chỉ chỉ cổ tay Lê Khải An: "Em không có thiên nhãn nên không nhìn thấy, trên cổ tay em anh đã lén lút cho em một dây tơ hồng..."

"Tơ hồng!" Lê Khải An đôi mắt thoáng chốc trở nên tặc lượng, "Anh không phải nói tơ hồng đối với tôi vô dụng sao? Một đầu dây tơ hồng kia đâu? Anh chốt đi đâu rồi?"

Sở Dục lắc lắc tay trái của chính mình: "Là anh đây."

Lê Khải An nhất thời phát hiện mình mới vừa mới hỏi câu phí lời: "..."

"Hồng tuyến đối với em là vô dụng, thế nhưng hồng tuyến sau khi thắt ở trên tay hai người, trừ phi anh tự tay giải, bằng không dù như thế nào cũng sẽ không đứt, hơn nữa còn có thể Vô Hạn Duyên Thân, " Sở Dục đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, "Anh dọc theo hồng tuyến liền có thể tìm tới em." +

Lê Khải An mặt tối sầm: "... Sao giống như dây thừng dắt chó vậy."