Hai ngày cuối tuần này là thời điểm sinh ý tốt nhất của cửa hàng thú cưng, Liên Phong cuối tuần không có chuyện đều dành toàn bộ thời gian ở tại cửa hàng hỗ trợ, mà gần đây Sao Chổi Nhỏ không có chuyện gì làm cũng bắt đầu cùng Liên Phong trông cửa hàng.

Bởi vì nguyên nhân nào đó mà chính hắn không biết được, khoảng thời gian này, số lần Thẩm Hành Vân triệu hoán hắn bỗng nhiên thẳng tắp giảm xuống. Sao Chổi Nhỏ mỗi ngày không có việc gì làm rãnh rỗi đến hốt hoảng, vì vậy xung phong nhận việc đến hỗ trợ cửa hàng, ôm đồm công việc chào hỏi khách hàng. Hắn tính cách hoạt bát rộng rãi, ngoại hình dễ nhìn, hơn nữa đại đa số mang thú cưng đến làm đẹp đều là khách hàng nữ, cho nên Sao Chổi Nhỏ làm công việc này quả thực như cá gặp nước. Trong cửa hàng doanh thu so với trước kia rõ ràng tăng cao, bởi vì có một số khách hàng muốn cùng Sao Chổi Nhỏ trò chuyện nói nói vài câu mà tận lực mang thú cưng tới làm một ít hạng mục hoặc là mua chút đồ dùng thú cưng không dùng được...

Này dù sao cũng là cái xem mặt thế giới...

Mới vừa bắt chuyện xong một khách hàng, Sao Chổi Nhỏ ngậm kẹo que ngồi trở lại ghế sau quầy, hài lòng nhìn nhóm nhân viên cửa hàng bận rộng làm việc khí thế ngất trời, thần sắc thoạt nhìn vô cùng giống bà chủ tiệm...

Liên Phong mới vừa cùng nhân viên cửa hàng tắm rửa thú cưng xong, lau khô tay đi tới, ở trên cái đầu ánh vàng chói lọi của Sao Chổi nhỏ mà sờ soạng một cái, ôn nhu nói: "Đến phòng nghỉ mà nghỉ ngơi tý đi, nằm trên giường chơi."

"Tôi không đi." Sao Chổi Nhỏ quét mắt ra cửa lớn, chặt chẽ để ý hướng đi của khách hàng, kẹo que ngậm trong miệng nhô ra bên má như một cái tiểu viên bao, nghiêm túc nói: "Tôi đang trong thời gian làm việc."

Liên Phong mỉm cười thúc giục: "Nghe lời, đi nghỉ ngơi, buổi tối mang em đi xem phim."

Sao Chổi Nhỏ một bộ tư thế bà chủ, trừng mắt lên, rút kẹo que ra, nghiêm nghị nói: "Đừng quấy rối, anh có còn muốn kiếm tiền hay không?"

Từ sau khi dung nhập vào xã hội loài người, Sao Chổi Nhỏ càng ngày càng ý thức được tiền là đồ tốt, càng nhiều càng tốt, không kiếm lời được trăm thì không kiếm a!

"..." Liên Phong dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng, đi ra hỗ trợ các nhân viên cửa hàng.

Lúc trước thời điểm đem Sao Chổi Nhỏ giới thiệu với các nhân viên cửa hàng, Liên Phong giới thiệu đây là "Một bằng hữu đến giúp đỡ", thế nhưng sau một quãng thời gian qua đi với cơ trí của nhóm nhân viên cửa hàng, tất cả đều ăn ý đem Sao Chổi Nhỏ thành bà chủ cửa hàng, hiển nhiên là từ lâu đã xem thấy tất cả...

Về phần màu tóc khác người của Sao Chổi Nhỏ, Liên Phong giải thích là: "Bởi vì là con lai", đồng thời cũng dạy cho Sao Chổi Nhỏ dùng lời giải thích này ứng đối nghi vấn của người khác.

Lúc này, chuông gió cửa lớn vang keng keng keng, một thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi ôm một chú cún cưng trắng như tuyết đi tới. Thiếu niên mặc đồng phục trường cấp ba tư nhân ở phụ cận, khuôn mặt tuấn tú văn nhã, khóe môi hòa khí mà hơi ngẩng đầu, tuy không thể so với Sao Chổi Nhỏ nhưng cũng coi như thuộc hàng top mỹ nam.

"Hoan nghênh quang lâm!" Sao Chổi Nhỏ lập tức chào đón giới thiệu, như tên lửa xông tới, mồm miệng lưu loát giới thiệu một loạt các dịch vụ phục vụ.

Thiếu niên gãi đầu một cái, hơi bất dắt dĩ nói: "Mẹ tôi nói, muốn đem vùng lông từ trên đùi nó đều nhuộm thành hồng nhạt."

Lúc nói chuyện tận lực nhấn mạnh một chút hai chữ "Mẹ tôi", khẳng định ý tưởng hồng nhạt kia không phải yêu thích của mình...

"Được rồi, mời qua bên này." Sao Chổi Nhỏ hơi nghiêng người một cái, bỗng nhiên như nhớ lại cái gì đó, giơ tay mà ở trên mặt thiếu niên nhẹ nhàng bóp một cái, ánh mắt lấp lánh hữu thần nói: "Cậu thật đáng yêu nha."

Cũng là hiển lộ ra bản tính lưu manh!

Tình huống bất ngờ xảy ra, thiếu niên không hề đề phòng bị véo một cái, mặt nhất thời đỏ lên, lắp bắp nói: "A, hoàn, vẫn tốt chứ."

Sao Chổi Nhỏ tiếp tục thấy sang bắt quàng làm họ, nháy mắt quên đi quá khứ, mặt dày khoác lác: "Tôi mang tám dòng máu a." 1

Thiếu niên nhanh chóng cúi đầu sau ngẩng đầu, hoảng loạn nói: "Ách, không trách...hảo nhìn như thế..."

Sao Chổi nhỏ kéo cánh tay của hắn, nhiệt tình hỏi: "Vậy còn cậu?"

Thiếu niên gần như sắp muốn bể mạch máu, tiếp tục nói năng lộn xộn: "Tôi, tôi là nam bắc hỗn huyết..."

Liên Phong bên này vẫn luôn một mực yên lặng đứng xem, mặt nhất thời một sắc đen: "..."

Rõ ràng cho thấy ghen tị!

Nhưng đối với mỹ nhân lưu manh thành tính như Sao Chổi Nhỏ lại không hề hay biết. Sau khi dàn xếp thiếu niên cùng cún cưng xong liền mang một lòng tràn đầy đùa giỡn như ý vui sướng mà trở lại sau quầy, hoàn toàn bộ dáng vui vẻ mà ngâm nga hát một bài.

Liên Phong đi tới, mặt không thay đổi nắm chặt cổ tay Sao Chổi Nhỏ, thấp giọng nói: "Đến đây một chút."

Sao Chổi Nhỏ một mặt dấu chấm hỏi bị Liên Phong kéo đến phòng nghỉ ngơi, nhìn đối phương cùm cụp một tiếng khóa trái cửa.

Sao Chổi Nhỏ: "Làm gì vậy?"

Liên Phong hừ lạnh một tiếng, đem Sao Chổi Nhỏ đẩy lên góc tường, hai tay hai bên trái phải tường đè lại hắn, tạo ra tư thế khóa người trên tường hoàn mỹ, dùng ánh mắt lợi hại như có thể đem người lột ra lớp da mà trừng nhìn Sao Chổi Nhỏ, trầm giọng nói: "Biết mình sai cái gì chưa?"

Sao Chổi Nhỏ ngốc hề hề mà lắc đầu, tiện tay bán manh một cái, nỗ lực dùng tiếng chim giảm bớt bầu không khí căng thẳng: "Thu mễ." Không biết a.

Liên Phong không kềm được, khóe môi nhếch lên, bất thình lình nói một câu: "Bóp mặt của tôi."

"..." Đây là cái yêu cầu ly kỳ gì vậy... Sao Chổi Nhỏ mê man mà giơ tay véo mặt Liên Phong một chút.

Liên Phong ý cười càng sâu, tiếp tục nói: "Khen tôi đáng yêu."

Sao Chổi Nhỏ chấn kinh ba giây, bời vì cái từ "đáng yêu" cùng Liên Phong không thể liên lạc được với nhau a, nhưng thấy đối phương một bộ dáng phi thường kiên trì, không thể làm gì khác hơn đành kiên trì ca ngợi nói: "...Anh thật đáng yêu."

Liên Phong hài lòng gật gật đầu, lại duỗi ra một cánh tay: "Kéo cánh tay của tôi."

Sao Chổi Nhỏ minh bạch, mặt có chút ửng hồng, chắp tay sau lưng, lẩm bẩm nói: "Này không phải là tôi vừa nãy đối với người kia làm à..."

"Thằng nhóc ngốc, giờ mới phát hiện." Liên Phong cười nhẹ: "Em lần đầu nhìn thấy tôi, cũng đâu có đối với tôi thân thiết như vậy?"

Sao Chổi Nhỏ đỏ mặt nháy mắt một cái: "Đối với anh..." Như vậy có chút không tiện a!

Dù sao cũng là thuộc tính thấy công liền kinh sợ a!

"Hả?" Liên Phong chậm rãi cúi người, hai người cơ hồ càng ngày càng gần, con ngươi màu nâu đậm bên trong phun trào ý cười, như mặt hồ tĩnh lặng đầy lưu quang, Liên Phong chầm chậm từng chữ nói: "Em đối với người khác thân thiết như vậy, hại tôi ghen tị a. Em biết cái gì là ghen không?"

"Tôi biết... đây không phải là nói khi yêu ai thì hay ghen sao..." Sao Chổi Nhỏ lưu ý đến trong mắt Liên Phong nháy mắt ánh lên ánh sáng nóng rực, hoảng loạn nghiêng đầu một phía, trong đầu loạn thành đống hồ dán, ấn lại ngực buồn bực nói: "Anh cách tôi quá gần rồi, tôi hít thở không thông a."

Nhất định là do anh hút đi quá nhiều dưỡng khí rồi hướng tôi thở ra lượng lớn các-bon-đi ô-xit dẫn đến tôi thiếu dưỡng khí! Gần đây mỗi buổi tối đều nghe Liên Phong đọc một vạn cái tại sao, Tiểu Phượng Hoàng phi thường hiểu được kiến thức sống thường thức.

"Vậy sao? Em nghĩ những ngày qua chúng ta là đang làm cái gì?" Liên Phong nhẹ nhàng nở nụ cười, liền gần sát chút, môi của hai người cơ hồ là dính vào cùng nhau, chỉ cách một cái khe cực nhỏ.

Những này qua không phải vẫn đang làm bạn tốt sao!? Sao Chổi Nhỏ gấp rút thở hổn hển, điều động tất cả tế bào não vốn không có bao nhiêu của mình nỗ lực tự hỏi, trong con ngươi nổi lên một tầng bạch thủy sắc, mông mông, một lát sau, hắn đỏ mặt nói: "Tim tôi nhảy thật nhanh, đặc biệt nhanh..."

"Anh cũng vậy..." Liên Phong êm ái nói, lập tức bốn cánh môi đột nhiên hợp lại cùng nhau, lẫn nhau vuốt nhẹ lần lượt cọ, tinh tế cảm nhận được hình dáng cùng nhiệt độ của đối phương.

Sao Chổi Nhỏ trợn to hai mắt, hôn môi thuần khiết tiến hành sau mấy giây tách ra, kích động thở hổn hển như cá mắc cạn, nói: "Tôi thật giống như muốn chết, trái tim của tôi muốn từ trong miệng nhảy ra ngoài a..." vừa nói, hắn kéo tay Liên Phong, đặt tại trên ngực mình, thanh âm thiếu niên trong trẻo nhiễm phải một tia khàn khan, "Anh sờ sờ, phù phù phù phù nhảy loạn..."

Liên Phong hầu kết lăn lăn, cách một tầng thật mỏng vải vóc xoa xoa ngực Sao Chổi Nhỏ, nơi đó như có một con thỏ nhỏ, kịch liệt chấn động hỗn loạn mà gõ gõ lòng bàn tay. Đầu quả tim Liên Phong run lên, quay đầu đi, lần thứ hai hôn xuống, đầu lưỡi cạy mở tách ra hàm răng, tiến vào khoang miệng cực nóng mềm mại làm người khó có thể tin, khi thì thô bạo khi thì ôn nhu khuấy động, tay đặt tại ngực cũng không nhàn rỗi, trêu đến Sao Chổi Nhỏ thẳng xoay, không ngừng mơ hồ không rõ mà kháng nghị: "Hảo tê thật nhột", "tôi thật giống như bị điện giật", làm hại Liên Phong thiếu chút cười phá lên.

"...Có thích anh đối với em làm như vậy không?" Nụ hôn vừa kết thúc, Liên Phong hỏi.

Đôi môi hai người vẫn cứ nhẹ nhàng để cùng nhau, Liên Phong một tay cố định eo Sao Chổi Nhỏ, dùng thân thể đem người vững vàng đặt ở góc tường, không cho hắn bất kỳ cơ hội trốn tránh.

"Thích" Sao Chổi Nhỏ suy nghĩ một chút, thẳng thắng thừa nhận, lông mi dày đặc như cánh điệp nhẹ run lên, lập tức thân thủ vòng quanh cổ Liên Phong, ngưỡng mặt lên chủ động ngậm lấy đôi môi Liên Phong, mơ hồ nói: "Còn muốn thêm chút nữa..."

Liên Phong mạnh mẽ ngăn chặn cái miệng của hắn.

Hai người hôn đến quên hết tất cả, bên ngoài phòng nghỉ ngơi bỗng truyền tới tiếng gõ cửa, Sao Chổi Nhỏ sợ hết hồn, lập tức đẩy Liên Phong ra xa hai mét, hai gò má đỏ chót nước mắt lưng tròng mà chạy đi mở cửa, rõ ràng một bộ dáng vừa mới bị chà đạp.

Nhân viên cửa hàng lấy lại bình tĩnh, rất có ánh mắt mà mượn gió bẻ măng: "...Lại có khách tới nhân thủ không đủ, thế nhưng hiện tại đột nhiên giống như đủ rồi, ông chủ các ngươi cứ tiếp tục..."

Liên Phong buồn cười lắc đầu một cái, chuẩn bị ra hỗ trợ.

"Tôi đi tôi đi." Sao Chổi Nhỏ chà xát gương mặt thiêu đỏ, vèo chạy ra ngoài, sau đó trở tay đóng cửa ầm một cái, lãnh khốc đem nhốt Liên Phong trong phòng nghỉ ngơi.

Không biết tại sao hiện tại chính là đột nhiên không muốn nhìn thấy hắn! Cảm giác kích động muốn bể mạch máu!

Liên Phong không kịp chuẩn bị mà bị Sao Chổi Nhỏ nhốt lại, dở khóc dở cười đứng ở sau cửa, sờ sờ đôi môi chính mình vẫn còn lưu lại hơi thở ấm áp của đối phương.

Vậy đại khái coi như là...thành công? +

Mà còn giống như thiếu một bước mấu chốt nhất, con vật nhỏ còn giống như vẫn chưa rõ đây chính là yêu a...

Ma Tước tiên sinh vô ngữ hỏi trời xanh.