Vì không muốn lại gây nhiều chú ý, Trương Cẩn Ngôn không dám nói câu nào, đàng hoàng không hề động đậy để Trương Dư Xuyên thoa thuốc,.

Thời khắc đó môi mím chặt, có chút thịt đô đô, đôi mắt buông xuống không dám nhìn, rõ ràng rất hồi hộp nhưng lại cố tình trầm ổn... Quả thực như thỏ con bị lão hổ nhìn chằm chằm.

Trong nháy mắt làm cho Trương tổng chú ý...

Ánh mắt Trương Dư Xuyên lành lạnh đảo qua mặt Trương Cẩn Ngôn, động tác xoa thuốc càng cẩn thận kỹ càng.

"Còn đau không?" Bôi thuốc xong, Trương Dư Xuyên hỏi.

Không giống với thanh âm bình thường lạnh như băng, hắn nói ba chữ này giọng điệu có thể xem là ôn nhu.

Kỳ thực chỉ là hai vết máu bầm ứ đọng mà thôi, nếu như lúc thường Trương Cẩn Ngôn khẳng định sẽ không quan tâm, cũng sẽ không có đãi ngộ cao cấp như vậy. Vì vậy hắn mau mau kéo ống quần, khách khí nói: "Không đau, phiền Trương tổng."

Sách, loại ảo giác bị sủng ái là chuyện gì đây...

Tôi chỉ là nam phụ kéo cờ a.

"Không cần khách khí." Trương Dư Xuyên đem thuốc còn dư lại đặt ở trên tủ đầu giường, khom người nói, "Như vậy..."

Lúc Trương Cẩn Ngôn cho là hắn sẽ đi, trong lòng đang thở phào một cái thì Trương Dư Xuyên lại đột nhiên cầm lên quyển sách mới vừa bị hắn ném qua một bên [thâu tâm tiểu trợ lý], nói: "Quyển sách này có thể cho tôi mượn không?"

Trương Cẩn Ngôn trong nháy mắt như bị sét đánh trúng:...

Chờ một chút, anh đường đường là tổng giám đốc, mượn loại sách này làm gì?

Nam thứ anh muốn làm sụp đổ mọi thứ a nam thứ!

"Ngược lại, " Trương Dư Xuyên nhấn mạnh, "Cậu sẽ không xem chứ?"

Trương Cẩn Ngôn một mặt nghiêm túc: "Tôi chắc chắn sẽ không xem."

Tôi đang nhìn thấy cảnh đặc sắc gì đây a khốn nạn! Tiểu trợ lý đến tột cùng có thuận lợi thoát khỏi ma chưởng của nam thứ tổng giám đốc mà trở lại bên cạnh bá đạo tổng giám đốc không tôi còn chưa xem mà!

Đây là muốn hại tôi tối nay ngủ không yên sao, hả?

Nhưng mà Trương Dư Xuyên đã vô tình cầm sách đứng dậy đi tới cửa, hắn lắc lắc sách trong tay nói: "Trong vòng ba ngày sẽ trả lại cho cậu."

Trương Cẩn Ngôn hoàn toàn thất vọng: "Trương tổng từ từ xem là tốt rồi, không cần vội trả lại."

Song nội tâm lại tại tê tâm liệt phế hò hét...

A a a a a tôi còn chưa xem xong a trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi trả lại cho tôi a a a a a!

Đưa Trương Dư Xuyên đi, không có tiểu trợ lý, Trương Cẩn Ngôn tức giận ở bên giường ngồi một hồi, ở trong lòng yên lặng nguyền rủa một trận, còn nguyền rủa cái đó của Trương Dư Xuyên nhỏ đi...

Ở trong lòng xả khí một hồi, Trương Cẩn Ngôn đứng ở cạnh vách tường gần cửa, bắt đầu bài tập thể dục mỗi buổi tối đều phải làm trước khi ngủ.

Tám nhịp kế tiếp nhấc chân, mỗi chân mười cái, tổng cộng hai mươi cái.

Trường kỳ tiếp tục kiên trì có thể khiến cái mông nhỏ bảo trì cảm giác êm dịu vểnh cao, dẻo dai co dãn, là môn học bắt buộc cho tiểu thụ. 2

Trương Cẩn Ngôn đỡ tường làm vận động, vừa làm vừa yên lặng tự đếm.

Một, hai ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...

Hai, hai, ba bốn, năm, sáu, bảy, tám...

Một bên đếm còn một bên học giọng điệu của huấn luyện viên thể hình, trong lòng yên lặng oán thầm, khích lệ chính mình...

Cố lên! Còn có mười cái! Chín cái! Rất tốt, vì cái mông nhỏ gợi cảm vểnh cao! Lại nhấc cao hơn một chút! Cảm giác bắp thịt đang dùng lực! Rất mê người!

Vào giờ phút này, đang đứng cách Trương Cẩn Ngôn một hành lang...

Trương Dư Xuyên dựa tường đứng ở trước cửa phòng Trương Cẩn Ngôn, cầm sách trong tay, khoanh tay, lỗ tai giật giật, tựa hồ đang chăm chú lắng nghe cái gì đó.

Nhưng bây giờ đã muộn lắm rồi, trong hành lang vô cùng yên tĩnh.

Cũng không biết hắn đang nghe cái gì.

Lúc này, một nhân viên phục vụ vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy Trương Dư Xuyên đứng ở bên cửa phòng liền chào: "Trương..."

Trương Dư Xuyên dựng thẳng lên ngón tay, làm đông tác xuỵt một cái.

Nhân viên phục vụ á khẩu, đỏ mặt tiểu tâm dực dực đi tới.

"Hô..." Làm xong vận động, Trương Cẩn Ngôn đứng trước gương to xoay người, hài lòng vỗ vỗ cái mông của mình.

Thật ngẩng cảo, hảo nhìn.

Chẳng trách Trương tổng lại chú ý tới tôi, sách.

Trong hành lang, Trương Dư Xuyên thú vị lắc lắc đầu, tròng mắt pha lê mỹ lệ lạnh như băng bên trong hiện lên một tia cười nhạt nhẽo.

Vài giây sau, hắn quay người rời đi, giày da đạp trên thảm trải sàn, lặng yên không một tiếng động.

Sáng sớm hôm sau sáu giờ rưỡi, Trương Cẩn Ngôn bất đắc dĩ mở mắt ra.

Khó được nghỉ phép, vốn là muốn ngủ một giấc kinh thiên động địa, thế nhưng bị thói quen dậy sớm dưỡng thành đồng hồ sinh học nên sáu giờ đúng hắn liền bị đánh thức, ở trên giường lười biếng nửa giờ vẫn cứ ngủ không được.

Trương Cẩn Ngôn vò loạn tóc, xuống giường kéo rèm, mở cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, là một cái hồ nhỏ rất tinh xảo, dương quang từ đám mây bay xuống, làm hồ nước cùng hoa cỏ nhiễm một tầng màu sắc noãn dung dung, gió phất qua làm hồ nước gợn sóng lăn tăn, mang theo khí tức nhẹ nhàng khoan khoái phả vào mặt.

Mỹ mỹ mà hít sâu, cảm giác khắp toàn thân từ trên xuống dưới tế bào đều sống dậy, Trương Cẩn Ngôn quyết định đi ra ngoài dọc theo bên hồ một chút, sau đó ăn điểm tâm.

Trương Cẩn Ngôn thay quần áo thể dục, ở bên hồ nhàn nhã đi tới, lắng nghe trên cây chim nhỏ hót thanh thúy, hết thảy đều phi thường tốt đẹp, mãi đến khi hắn phát hiện con đường dẫn tới đình giữa hồ, có một bóng lưng quen thuộc...

Chết tiệt, đi như thế nào lại nhìn thấy người này.

Trương Cẩn Ngôn ở trong lòng bất mãn, niếp thủ niếp cước quay người tránh đi.

Chính mình cũng không phát ra bất kỳ động tĩnh nào hơn nữa Trương Dư Xuyên cũng căn bản không nhìn về bên này...

Cho nên không có lý do gì bị phát hiện a.

"Sớm, trợ lý Trương." Đột nhiên, một âm thanh lanh lãnh từ đình giữa hồ truyền đến.

Thân thể vừa mới chuyển một nửa, Trương Cẩn Ngôn đành lúng túng quay người lại, trấn định nói: "Sớm, Trương tổng."

Nhưng mà Trương Dư Xuyên đầu cũng không quay lại, vẫn cứ duy trì tư thái ngồi trên băng đá, hai cái tay đặt trên bàn đá, nhìn qua như đang viết chữ.

Trương Cẩn Ngôn:...

Người này trên ót mọc mắt sao.

"Trương tổng anh đang bận, vậy tôi đi dạo một chút." Trương Cẩn Ngôn trầm mặc chốc lát, thấy Trương Dư Xuyên không gọi hắn, liền muốn mượn cớ trốn.

Trương Dư Xuyên lạnh lùng nói: "Lại đây."

"..." Trương Cẩn Ngôn không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tới.

Mình có dự cảm, nam thứ muốn tự ý thêm đất diễn.

A, đúng là không an phận.

Trương Cẩn Ngôn dọc theo đường đi vào đình giữa hồ.

Trong đình giữa hồ có một cái bàn đá, bốn cái ghế.

Trương Dư Xuyên cầm trong tay một cái bút máy, múa bút thành văn trên giấy, rất nghiêm túc, trên bàn còn bày ra một quyển sách.

Trương Cẩn Ngôn định thần nhìn lại, mặt tái xanh:...

Thì ra là [thâu tâm tiểu trợ lý]...

Nam thứ anh có bệnh a xem cái loại sách bá đạo tổng giám đốc còn viết ghi chú!?

"Ngồi." Trương Dư Xuyên chỉ ghế đá đối diện, giải thích, "Tôi thích ở đây đọc sách, yên tĩnh."

Trương Cẩn Ngôn sâu kín nhìn hắn:...

Trương Dư Xuyên tiếp tục nói: "Tôi lúc đọc sách có thói quen ghi chú lại."

Trương Cẩn Ngôn một mặt lạnh lùng: "Trương tổng có thói quen thật tốt."

Tôi hiểu.

Trương tổng thâm cơ âm trầm, nhất định là học tập trong sách chiêu bài của nam thứ, muốn dùng để công lược Tiểu Bạch hoa!