“Mau đứng lên đi, sự tình thế nào rồi?” Mới rồi còn ra vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng người này vừa tiến vào, hắn đã vội rời khỏi ngai vàng đi tới trước mặt đưa tay tự mình đỡ Hà Thủ Nghĩa dậy.

Lắc đầu, Hà công công thở dài nói: “Lý Duyệt nói rằng thái hậu nương nương thực sự đã uống hết thang thuốc, thế nhưng, không biết chuyện gì xảy ra, một người canh giờ trước, thái hậu cư nhiên tỉnh lại, nhưng lập tức lại ngất xỉu, hiện tại thái y đang toàn lực cứu chữa.

“Hừm, yêu hậu quả nhiên mạng lớn, uống phải túy tâm tán mà không chết. Xem ra, Lý Duyệt đã không thể dùng được nữa, ngươi hãy lặng lẽ xử lý đi, không nên lưu lại nhược điểm. Xảy ra chuyện lần này, ta đảm bảo, bà ta sẽ vô cùng cẩn thận, chũng ta muốn hạ thủ cũng trở nên khó khăn hơn”.

Khuôn mặt trắng nõn tràn ngập sự tức giận lẫn không cam lòng, hàm răng cắn chặt lại, hai tay cũng đồng dạng nắm chặt.

“Hoàng thượng, theo thiển ý của lão nô, dùng độc nếu vô dụng, hay chúng ta hãy thẳng tay….” Hà Thủ Nghĩa nói không hết câu, tay lão đưa lên cổ gạt một đường, gương mặt tràn ngập sát khí rất đáng sợ.

“Lời ngươi nói không phải trẫm không nghĩ tới, thế nhưng bên người yêu hậu cao thủ như mây, nếu muốn ra tay hạ thủ cũng không phải là dễ. Huống chi, nếu như lão già ở Vũ quốc biết được nữ nhi của lão bị chúng ta giết chết, Tĩnh quốc chúng ta sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn”. Khoát khoát tay, minh hoàng chậm rãi đi tới chỗ ngai vàng, lần thứ hai đôi lông mày nhíu chặt lại.

“Lời hoàng thượng nói không sai, thế nhưng, nếu như chuyện thái hậu phát sinh ở một nơi nào đó là một chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì sao? Giả dụ như … Vân quốc chả hạn”. Trên mặt Hà Thủ Nghĩa đầy nếp nhăn, lúc này toàn bộ suy nghĩ đều nhắm mục đích tạo ra một cái chết hoàn hảo nhất cho thái hậu.

“Phụ hoàng quả nhiên không nhìn lầm người, ngươi rất có mưu lược. Nếu như yêu hậu chết ở Vân quốc, như vậy chúng ta có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Vân quốc, đến lúc đó lão già hoàng đế của Vũ quốc sẽ giận dữ động binh với Vân quốc, cfon chúng ta ngư ông đắc lợi”. Ánh mắt sáng ngời nhìn Hà Thủ Nghĩa, trên mặt Mộ Dung Kiền hiện rõ sự hung ác.

Từ lúc nhà Mộ Dung của hắn đoạt được thiên hạ cho tới bây giờ, chưa từng bao giờ lại để triều chính rơi vào tay nữ nhân thế này, nếu không phải tại phụ hoàng hắn chiến bại để cho Vũ quốc chiếm được tiện nghi, thuận tiện đưa một đứa con gái có tâm tư độc ác như rắn rết qua Tĩnh quốc nắm giữu quyền lực thì hắn làm sao đến nông nỗi này.

Vũ Văn Giai Vinh, một cái tên thật dịu dàng, rất tương xứng với mỹ nhân như hoa như ngọc như nàng.

Nàng là công chúa tiếng tăm lừng lẫy, thế mà ngày hôm nay trong mắt bách tính nàng chỉ là một dâm phụ mà người đàn ông nào cũng có thể làm chồng

Nàng bị giết bất quá chỉ là tuân theo thiên ý mà thôi, nữ nhân yêu nghiệt như vậy, căn bản không nên sống trên đời này.