“Cha ơi, giết hắn đi, chúng ta coi như là báo thù thay cho mẹ”. Trong một nhà xưởng hoang phế có hai người, một cô bé tóc tết thành bím khoảng bảy tuổi đôi tay cầm khẩu súng tự động XM177E2 đã được cải tiến. Lúc này cô bé đang đứng cảnh giới ngoài cửa đôi mắt chăm chú nhìn mục tiêu giọng nói non nớt hướng vào điện thoại thuyết phục cha mình hãy mau chóng hành động.

“Đường Đường không được phân tâm, mục tiêu sẽ lập tức tiến hành giao dịch ngay bây giờ”. Ống điện thoại truyền đến giọng nói của người cha.

Lúc này bên trong xưởng, một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trên một chiếc xe lăn vẫn luôn giám sát mọi hoạt động của kẻ địch thông qua máy vi tính, quay sang nhấc điện thoại trả lời đứa con gái nhỏ của mình, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình.

Hắn đã chờ ngày này bảy năm nay.

Bảy năm trước, hắn là cảnh sát nổi danh trong giới điều tra của Y quốc, lần đó hắn nhận nhiệm vụ phải phá tan kế hoạch buôn lậu súng ống, nhưng chỉ vì nhân viên trong nội bộ để lộ thông tin bí mật dẫn đến hành động thất bại, hắn bị mất hai chân.

Vợ của hắn là Nhã Quỳnh, trong khi đang mang thai lại bị tai nạn xe cộ, dù đã đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không kịp nên tử vong, để lại đứa nhỏ vừa ra đời là Đường Đường. Sau khi cùng người bạn thân bí mật điều tra, hắn phát hiện tai nạn xe cộ ngày đó là do bọn phạm tội gây ra để trả thù.

Hai chân đau nhức tàn phế, hắn không thể tiếp tục công tác tại sở cảnh sát, nên đành ôm Đường Đường vẫn còn non nớt về nông thôn sống nhằm tránh né bọn tội phạm hãm hại.

Đường Đường hai tuổi bắt đầu tiếp xúc với các loại súng ống, ba tuổi tập võ, lúc năm tuổi trong thôn nơi hai cha con sinh sống đã không còn ai xứng làm đối thủ.

Đường Đường tuy ít tuổi nhưng suy nghĩ già dặn, trong thế giới của nó chỉ có duy nhất một việc, đó chính là báo thù cho mẹ, nhất định phải giết chết cái kẻ đã hãm hại người mẹ đáng thương của nó.

Thực sự thì trong lòng Đường Đường luôn có một tâm nguyện nhỏ nhoi, cha cũng đã đáp ứng rồi, chờ sau khi hai cha con báo thù xong, nó có thể đi đến trường đi học như một đứa con gái bình thường.

Đường Đường chỉ phân tâm đúng một giây, trên mặt không lộ ra một chút khẩn trương, đôi bàn tay nhỏ bé kiên trì nắm chặt vũ khí không hề run rẩy.

Đột nhiên cánh cửa lớn của nhà kho bật mở, một luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào bên trong, tiếp theo đó một chiếc xe việt dã màu đen phi như bay vào nhà kho.

“Nhắm thẳng vào đầu của tên đầu trọc lái chiếc xe thứ hai”. Trong tai vang lên giọng nói của cha mình là Chung Đức Long. Mang theo tất cả căm phẫn lẫn phẫn hận tích tụ nhiều năm, giọng nói của Chung Đức Long rõ ràng là muốn xé kẻ thù thành mảnh nhỏ.

Toàn thân toát ra hàn quang lạnh bức người, đôi tay của Đường Đường nắm chặt cây súng nhanh lẹ mở khóa an toàn, trong nháy mắt cửa xe kẻ địch vừa mở, nó nhảy dựng lên, ngón trỏ bóp chặt cò súng, thanh âm của tiếng súng nổ vang lên ‘lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch…” nghe rát tai, thân thể Đường Đường đứng vững như núi Thái Sơn không hề bị phản lực của khẩu súng đẩy lùi, nó vừa bắn vừa xẹt qua xẹt lại nhanh như chớp.

Người đàn ông vừa chui ra khỏi cửa xe đã bị biến thành tổ ong vò vẽ, máu từ thân thể phun ra như suối