Đúng lúc Tiểu Hoa đẩy cửa bưng đồ ăn vào, Hàn Doanh giống như được giải thoát, vội vàng đẩy Trương Diên Lạc ra rồi ra vẻ bình tĩnh nói: “Mau ăn cơm thôi, ta đói rồi.”

Hàn Doanh vừa ăn vừa cố gắng trấn an trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực.

Có lẽ hôm nay đi bộ quá nhiều, quá mệt nên trái tim mới hoạt động ‘mạnh’ như vậy, không liên quan gì đến Trương Diên Lạc. Nghĩ vậy Hàn Doanh liền thấy thoải mái hơn nhiều, lại cười nhăn nhở: “Ngươi tính cứ sống thế này mãi sao?”

Trương Diên Lạc thấy nàng lại ‘hồi phục’ lại dáng vẻ bình thường, không khỏi lắc đầu: “Thế này là thế nào?”

“Dù sao ngươi cũng là người bình thường, nếu cả đời cứ giả câm giả điếc như thế này không phải là rất khổ sở hay sao?”

Trương Diên Lạc chợt thu lại nụ cười trên môi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng “Chuyện này không cần ngươi lo lắng.”

Hàn Doanh thấy thế cũng không giận, bĩu môi: “Ta chỉ nghĩ cho ngươi thôi.”

Đồng tử Trương Diên Lạc hết co lại giãn, hé môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Hàn Doanh sớm đem chuyện đánh mất vòng cổ hoàng thượng ban tặng ném lên chín tầng mây, ở Lạc vương phủ sống vô cùng tiêu diêu tự tại, vô cùng có ‘quy luật’: thức dậy vào giờ tỵ, ăn trưa, đi dạo, ngủ trưa, thức dậy vào giờ mùi, ăn cơm tối, sau đó lại chuẩn bị đi ngủ.... mà Trương Diên Lạc thời gian này có vẻ bận rộn, thường xuyên ở trong thư phòng làm cái gì đó. cũng có khi sẽ đột nhiên biến mất vài ngày chẳng thấy đâu. Lần đầu còn khiến Hàn Doanh sợ hãi một trận, lâu dần cũng thành quen, có thể thản nhiên tươi cười nói một câu: “Hello, see you again.”

Trời còn chưa sáng, Hàn Doanh vốn đang ngủ ngon giấc bỗng tỉnh lại, sau đó thì có đổi bao nhiêu tư thế cũng không thể ngủ tiếp được. Đúng lúc đó, Hàn Doanh lại nghe thấy tiếng ai đó đang tập võ.

Tò mò nổi lên, Hàn Doanh liền lét lút mở cửa, lén lút trốn sau cây cột to lớn, đủ để che hết thân hình mảnh khảnh của nàng.

Vừa liếc mắt, Hàn Doanh liền thấy Trương Diên Lạc mặc một bộ y phục rộng rãi, thoải mái, đứng giữa sân thực hiện những động tác võ thuật đẹp mắt.

Mặt trăng còn treo lơ lửng giữa bầu trời, nhân lúc mặt trời chưa mọc, chiếu xuống nhân gian những tia sáng nhu hòa. Một vài tia sáng rơi trên người, trên mặt Trương Diên Lạc, những giọt mồ hôi cũng lấp lánh như những hạt ngọc trai, khiến cho người vốn dĩ mang theo chất đẹp ‘như hoa’ của nữ nhi, nay lại thêm vài phần khí khái, mạnh mẽ của nam nhi.

Hàn Doanh vốn là người yêu thích võ thuật, nhìn thấy cảnh này không khỏi ngắm đến ngẩn ngơ. Trái tim không an phận lại bắt đầu nổi loạn.

Trương Diên Lạc mảy may không biết việc Hàn Doanh nhìn lén mình nãy giờ, vẫn tập trung luyện võ công. Ngày thường nhìn hắn gầy gò yếu ớt, nhưng động tác lại vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát.

Lúc Trương Diên Lạc thực hiện xong động tác cuối cùng, cũng là lúc mặt trời ló rạng. Tập võ suốt 1 canh giờ liền, mồ hôi cũng đã thấm ướt áo. Hắn định quay về phòng tắm táp thay y phục, không ngờ mới quay đầu đã thấy Hàn Doanh đứng đó từ bao giờ, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

Trương Diên Lạc tiến đến trước mặt nàng, làm vẻ mặt ngạc nhiên: “Hôm nay có chuyện gì, ngươi làm sao lại thức dậy sớm như vậy?”

“...” Không nhận được câu trả lời.

Trương Diên Lạc huơ huơ tay trước mặt nàng, lớn tiếng gọi: “Hàn Doanh!”

Hàn Doanh giật nảy mình: “Hả?” lúc này mới ý thức được Trương Diên Lạc đang say sưa tập võ không biết khi nào đã đứng trước mặt nàng, mặt hắn chỉ cách mặt nàng một gang tay.

Hàn Doanh bị dọa cho ngã ngửa ra đất!

Trương Diên Lạc bật cười, đưa tay đỡ nàng đứng dậy, không quên buông lời trêu chọc: “Bị sắc đẹp của ta dọa sợ rồi hả?”

Sau phút giây ngẩn ngơ, Hàn Doanh trề môi khinh thường: “Tụ phụ!” nàng vừa phủi bụi trên người vừa hỏi: “Ngươi biết võ công sao?”

“Ừ.”

“Ngươi sống trong cung, làm sao luyện võ?”

Trương Diên Lạc cười: “Đương nhiên là tập lén, sư phụ ta thi thoảng sẽ ghé qua chỉ dạy cho ta.” Trương Diên Lạc giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Ngươi cũng từng tập võ sao?”

Hàn Doanh thành thật gật đầu.

“Ồ, vậy sao, là loại võ công gì vậy?”

Hàn Doanh bật thốt: “Là karatedo.”

“Ka... ra... tê... đô?” Trương Diên Lạc ngờ vực nhắc lại: “Đó là loại võ công gì?”

Hàn Doanh gãi đầu, có chút không biết phải trả lời thế nào, bởi đó là võ nhưng chẳng phải công?

Hàn Doanh ầm ờ: “Là một môn võ gia truyền của nhà ta, ngươi không biết cũng không có gì lạ.”

Trương Diên Lạc liếc mắt liền biết nàng nói dối, nhưng cũng không vạch trần nàng: “Nếu vậy, đấu với ta một ván?”