Cố Mạc Nhiên đương nhiên cũng nghe thấy, lại nhìn Hàn Doanh không vui, làm như lơ đãng hỏi: “Muội không muốn lấy điện hạ sao?”

Hàn Doanh mặt mày bí xị: “Đương nhiên là không rồi.”

“Tại sao? Muội biết rõ hắn không phải như bề ngoài mà.”

“Chính vì biết rõ mới không muốn a, muội thà lấy một tên ngốc cũng không muốn cưới một phu quân bụng dạ hẹp hòi, cả ngày chỉ biết bắt nạt muội.”

Cố Mạc Nhiên bị lời nói của nàng làm cho bật cười.

Hàn Doanh phụng phịu: “Huynh cười gì chứ!”

Cố Mạc Nhiên vẫn cười ha hả: “Muội thật thú vị.”

Hàn Doanh không khách khí, chân ở dưới bàn đá Cố Mạc Nhiên mấy cái, đe dọa: “Huynh còn cười nữa, muội sẽ không thèm coi huynh là đại ca nữa đâu nhé!”

Cố Mạc Nhiên đột nhiên dừng cười, hồi lâu sau mới nói: “Nếu huynh có thể gặp muội sớm hơn thì thật tốt.”

Hàn Doanh không hiểu tại sao Cố Mạc Nhiên lại nói như vậy, nàng có linh cảm, tầng ý nghĩa sâu xa kia sẽ làm nàng không mấy vui vẻ.

Mặc cho Hàn Doanh có không muốn đến mấy, ngày đại hôn vẫn cứ đến. Trời còn chưa sáng Hàn Doanh còn chưa tỉnh ngủ đã bị dựng dậy, kéo đến bàn trang điểm vày vò suốt hai canh giờ.

Sau đó đội trên đầu mũ phượng nặng trình trịch làm lễ hơn nửa ngày trời, đội đến mức đầu nàng cũng muốn gãy rốt cục bị người ta dắt đến một căn phòng nửa quen nửa lạ.

Quen vì đây chính là phòng của cái người nào đó hôm nay trở thành tân lang, lạ bởi vì giờ này khắp nơi đều là màu đỏ, đến thảm cũng đỏ nốt.

Một cung nữ trung tuổi trước khi rời đi còn dặn dò nàng phải ngoan ngoan đội khăn voan, ngồi im chờ ‘phu quân’ nàng trở lại, hai chữ ‘phu quân’ trong miệng bà ta muốn bao nhiêu kinh thường liền có bấy nhiêu chẳng buồn che dấu. Hàn Doanh ngoài mặt vâng vâng dạ dạ, trong lòng lại mong bà ta mau chóng biến mật.

Thấy Trương Diên Lạc bị người ta coi thường, nàng có chút hả dạ, thế nhưng nàng biết rõ, hắn ta không phải.

Đây chính là vấn đề khiến nàng đau đầu, nếu như hắn thật sự nổi thú tính thì nàng phải làm sao, không thể để cho hắn tiện nghi được.

Người vừa đi, nàng liền quăng cái khăn sang một bên, muốn lấy mũ phượng xuống cho nhẹ đầu nhưng lại không cách nào lấy được, mũ phượng được mái tóc của nàng nửa giữ nửa đỡ, nàng lại không thể nhìn thấy đằng sau, gỡ một hồi cũng không biết thành cái dạng gì rồi.

“Cái mũ chết tiệt, có chịu xuống không hả, muốn ta đem ngươi nung đến tan chảy hay không?” Hàn Doanh tức giận thở phì phì.

Kết quả là ngay cả khi Trương Diên Lạc tiến vào nàng cũng không phát hiện ra.

Vốn dĩ còn một màn uống rượu mừng, thế nhưng đối với một tân lang ngốc thì điều này cũng không cần thiết, có thể trực tiếp bỏ qua.

Trương Diên Lạc nhìn dáng vẻ chật vật, không khỏi buồn cười: “Có cần ta giúp không?”

Hàn Doanh vừa nghe liền biết người đến là ai, không khách khí gật đầu: “Có, có, đầu ta đau muốn chết rồi.”

Bởi vì Hàn Doanh quay lưng lại với hắn nên không thể nhìn ra Trương Diên Lạc vô cùng tỉ mỉ gỡ từng lọn tóc, rất nhanh đã có thể lấy xuống mũ phượng.

Hàn Doanh cảm nhận sức nặng trên đầu mất đi, thở phào một hơi, quay lại nói: “Cám ơn...” nhưng vừa nhìn thấy Trương Diên Lạc, Hàn Doanh bỗng chốc ngẩn người.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trên mặt còn mang một nụ cười nhẹ nhàng, trong đầu nàng lại hiện lên nụ hôn ở Hồng Điệp lâu. Khi đó cũng không cảm thấy có gì khác thường nhưng bây giờ, khi mà sự việc đã trôi qua được hơn một tháng, Hàn Doanh lại bất giác ngượng ngùng, cả khuôn mặt cũng đỏ lên.

Trương Diên Lạc thấy Hàn Doanh tự nhiên đỏ mặt, hỏi: “Làm sao thế?”

“À, không... không có gì.” Hàn Doanh úp úng, con ngươi hết đảo qua trái lại đảo qua phải, nhưng không hề dừng trên người Trương Diên Lạc chút nào, “Sao ngươi quay lại nhanh vậy, không phải nên... ở bên ngoài tiếp khách sao?”

Trương Diên Lạc ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay giúp nàng vuốt lại mái tóc rối: “Không cần thiết, ta muốn ở cùng nương tử của ta hơn.”

“Ai... ai là nương tử của ngươi chứ!”

“Ngươi coi, ta và ngươi đều đang mặc hỷ phục, mới vừa nãy chúng ta còn hành lễ bái thiên địa nữa đấy. Tiếp theo có phải nên uống rượu giao bôi hay không?” Trương Diên Lạc nhìn Hàn Doanh sắc đỏ đã lan đến cổ, vô cùng hài lòng.

“Giao bôi gì chứ, ta... ta muốn đi ngủ.”

“Đi ngủ? Ồ, hóa ra nàng nóng lòng muốn động phòng như vậy, nếu vậy, ta chỉ có thể hi sinh thân mình chiều nàng thôi.” Trương Diên Lạc nói xong còn làm bộ như muốn cởi đai lưng.

Hàn Doanh nhìn thấy hành động này, mặt đang đỏ lập tức tái mét, nhanh chóng lấy chăn quấn quanh người đến mấy vòng, chỉ để hở hai con mắt: “Ngươi đừng hòng, ta đây mới không cần.”

Gì chứ nàng tuy rằng đến từ thế kỉ hai mươi mốt nhưng vẫn là nữ nhi có được hay không!!!

Trương Diên Lạc cười ha ha, ôm cả người cả chăn vào lòng: “Thật không cần sao? Nương tử, vi phu biết ngươi ngượng ngùng.”