Sáng hôm sau, Liễu Yên Nhiên bị tiếng ồn ào đánh thức, dụi dụi đôi mắt còn nhấp nhem vì buồn ngủ, Liễu Yên Nhiên giật mình sững sốt khi thấy tình cảnh trước mặt, một bóng người lao vội về phía cửa nhà, sau đó ba bé lôi xềnh xệch mẹ từ phòng ngủ ra, quăng mạnh xuống đất.

Người đàn ông gọi là cha kia đang hung hăng quăng mấy bạt tay lên mặt của mẹ Yên Nhiên, tay khác thì nắm tóc bà mà lôi kéo, mẹ Yên Nhiên thì áo ngủ xộc xệch đang quơ quơ hai cái tay béo mập của cào cấu về phía ba Yên Nhiên.

"Con đàn bà dâm đãng này, hôm nay ông đánh chết mày....." Người đàn ông vừa đánh vừa mắng, mỗi một câu mắng là một cái tát mạnh bạo đánh về phía người đàn bà kia, cả thân hình nung núc mỡ của bà ta run lên bần bật sau mỗi cú đánh.

"Con mẹ nó, Liễu Quang Sơn, ông có gan thì đánh chết pà đây....." mẹ Liễu Yên Nhiên không ngừng la hét, cả thân mình quẩy đạp để tránh thoát khỏi tay của người đàn ông.

Liễu Yên Nhiên nằm co quắp lại, cố dán sát cả thân thể vào bức tường ố vàng, tình thế quen thuộc này một tuần luôn diễn ra mấy lần, nếu không cẩn thận bé sẽ là người tiếp theo hứng chịu những bạt tay mạnh bạo đó.

Một buổi sáng ồn ào kết thúc rất nhanh khi cha bé lục tung trong nhà rồi cầm đi một sấp tiền, bỏ ra ngoài. Liễu Yên Nhiên nơm nớp lo sợ nhìn về mẹ của mình đang nằm rạp ở trên đất, qua một lúc người đàn bà kia đứng dậy bước chậm về phía phòng ngủ của mình, trong phòng ngủ truyền đến một vào tiếng khóc nỉ non. Liễu Yên Nhiên lo lắng vội tha bước chân nhỏ về phía căn phòng ngủ duy nhất đó, áp tai nghe ngóng, đột nhiên cửa phòng mở toang, mẹ của bé dùng ánh mắt mà bé không hiểu được để nhìn bé, Liễu Yên Nhiên lo sợ nhìn người mẹ lần đầu không mặc một thân quần áo rực rỡ kì dị nữa, mà là một thân váy dài giản dị màu lam nhạt, gương mặt không chút son phấn nhìn lộ ra nếp nhăn rõ ràng.

Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Liễu Yên Nhiên, lần đầu tiên người mẹ đó ôm lấy bé, dùng bàn tay đầy những vết chai chạm nhẹ vào gương mặt nhỏ gầy của bé, tiếp đó từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống trong đôi mắt hiện đầy vẻ mỏi mệt kia.

"Tiểu Nhiên, con là một hài tử ngoan ngoãn nghe lời. có đúng hay không" Người mẹ đó dùng giọng nói ôn nhu mà bé chưa từng nghe để hỏi, Liễu Yên Nhiên ngơ ngác gật gật đầu, mềm giọng nói: "Uh, Nhiên Nhiên rất ngoan, sẽ nghe lời"

Mẹ của bé vươn tay sờ sờ đầu nhỏ, sau đó bế bé đặt vào phòng ngủ của bà, nở nụ cười dịu dàng nhất, bà nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi khóa căn phòng ngủ trong ánh mắt khó hiểu của Liễu Yên Nhiên.

Liễu Yên Nhiên ngây thơ không biết đây là ngày cuối cùng bé còn nhìn thấy được hai người mà bé vẫn luôn gọi là ba ba và mẹ. Một năm kia Liễu Yên Nhiên chỉ vừa tròn 8 tuổi, lúc ấy bé vẫn còn vì mẹ ôn nhu dịu dàng với mình mà vui mừng không thôi, không rõ việc ba ba và mẹ sẽ vĩnh viễn từ bỏ bé.

Liễu Yên Nhiên cứ ngây ngốc mà tại trong căn phòng ngủ đó chờ mẹ bé trở lạ, bé vẫn chờ, chờ đến khát liền uống nước, đói bụng cũng vẫn uống nước, bởi vì trong phòng ngủ không có đồ vặt gì có thể ăn, chỉ có một bình nước khoáng to bự.

Đến lúc Yên Nhiên đã đói bụng đến không chịu nổi nữa thì mới nghĩ phải ra ngoài tìm thức ăn, lúc này Yên Nhiên mới phát hiện cửa phòng không mở được. Nhưng Yên Nhiên vẫn lạc quan mà tin tưởng, mẹ sắp trở về, chỉ cần ngoan ngoãn kiên trì một chút nhất định mẹ sẽ quay lại.

Liễu Yên Nhiên bị giam cầm hơn hai ngày, ngay khi Yên Nhiên gần như hấp hối thì cánh cửa phòng kia cũng bị mở ra, người đến là di La.

"Trời, tiểu Nhiên, nhanh....gọi cấp cứu" La Ngọc hoảng sợ vội vàng bế Liễu Yên Nhiên chạy ra ngoài.

"Dì La, ba ba cùng mẹ của con, trở lại sao" Liễu Yên Nhiên tỉnh lại, chuyện đầu tiên là tìm cha mẹ mình.

La Ngọc nhìn Liễu Yên Nhiên ngây thơ, nhu thuận thì đau lòng đến rơi lệ nhưng cố nhỏ nhẹ nói: "Tiểu Nhiên, ngoan, dì đưa con đi nhìn gia gia và nãi nãi nhé, pa mẹ con....ân...họ bận việc tạm thời sẽ không về"

Liễu Yên Nhiên lại nhu thuận gật gật đầu, ân, pa mẹ bận không thể làm phiền, điều này bé vẫn biết.

Dì La đưa Liễu Yên Nhiên đến nhà của ông bà nội, nhìn họ ôm cháu gái khóc rấm rứt thì cũng rơi lệ theo.

Liễu Yên Nhiên cứ thế mà sống cùng ông bà nội của mình, bé vẫn chờ ba mẹ quay lại, tuy họ vẫn luôn đánh bé nhưng ngày hôm đó mẹ bé đã vô cùng ôn nhu, dịu dàng ôm bé vào lòng nhỏ nhẹ nói chuyện, Liễu Yên Nhiên thật hy vọng đến khi gặp mẹ lại có thể nhìn thấy nụ cười mềm dịu đó lần nữa.

"A....ném nó đi, con của tên giết người....ha..ha...xem nó trốn kìa tụi bây" Một đứa bé chừng 12, 13 tuổi đang cầm mấy viên đá nhỏ ném liên tục vào thân hình đang cuộn lại nấp sau một thùng rác bẩn, mấy đứa trẻ xung quanh cũng cất tiếng cười lớn, chúng tìm mấy viên đá xung quanh cũng học tên con trai kia ném vào bóng dáng phía sau thùng rác đó.

Liễu Yên Nhiên hai tay ôm đầu, cố gắng thu nhỏ bản thân lại trước những sự công kích ác ý đó, năm nay Liễu Yên Nhiên đã mười 14 tuổi nhưng dinh dưỡng không đầy đủ khiên cơ thể Yên Nhiên chỉ trông như mới mười tuổi.

Mấy đứa bé ném chán liền kéo nhau bỏ đi, Liễu Yên Nhiên mở mắt dò xét xác định bọn trẻ con đó đi hết rồi, mới từ phía sau thùng rác bò ra. Liễu Yên Nhiên tập tễnh bước về phía khu chợ phía trước, đến mấy sạp bán rau quả trông mong nhìn vào mấy cọng rau nát mà chủ sạp dọn hàng vô tình để rơi, khi người chủ sạp rau đã đi xa thì mới chậm chạp cẩn thận lượm lại cho vào túi nilon, sau đó Liễu Yên Nhiên lại mò mẫm đi khắp chợ xem còn gì xót lại hay không, sau một vòng góp nhặt thì túi trên tay Yên Nhiên cũng ích đến đáng thương nhưng đã không còn gì cho bé lấy nữa đành cầm túi lủi thủi đi về nhà.