Lu Mos chạy ngiêng ngả vọt vào bệnh viện mà a ma của cô đang làm, La Avie đang có một cuộc phẫu thuật quan trọng nên Lu Mos chỉ đành ngồi chờ, cô hoang mang đi qua đi lại, hai tay vẫn không khống chế được mà run lẩy bẩy, khi La Avie bước ra từ phòng giải phẩu thì nhảy bổ vào bà không phải người nhà bệnh nhân mà là đứa con gái luôn điềm tĩnh, dịu dàng của bà.

"Lu Mos, bình tĩnh lại, con đang làm ta hoang mang đấy" La Avie nhìn đứa con gái mà mình luôn yêu thương đang run đến mức nói không thành tiếng kia, bà cố gắng nhẹ giọng muốn bình phục lại tâm tình kích động của con gái.

"A ma, đứa....đứa nhỏ kia nó ko phải á thú" Lu Mos cố ngăn cơn sợ hãi trong lòng để lắp bắp nói cho tròn câu.

La Avie nhíu mày, bà hiểu ra nhanh chóng là Lu Mos đang nhắc đến ai, vì thế giờ đến phiên La Avie lắp bắp: "Con....con nói....Nhiên.....nó không phải á thú....vậy nó là gì"

Lu Mos lắc lắc đầu, chính cô cũng không nói được đứa bé kia là gì, nhưng ánh mắt bạo ngược đó, làn da xanh trắng, hủ hoá cùng răng nanh sắc nhọn, thì Lu Mos thấy vô cùng quen thuộc nhưng không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu.

La Avie nhìn con gái cứ ấp a ấp úng thì sốt ruột lên, bà không chìe được nữa mà vội vã quay về nhà Lu Mos. Lu Mos nhìn a ma mình muốn đu gặp đứa bé đó thì vội vàng níu lại, gắp gáp nói: "A ma, người muốn làm gì, đứa bé đó rất nguy hiểm, người không nên đi"

"Con nói gì vậy.....Nhiên là đứa bé tốt, ta muốn tận mắt nhìn nó" La Avie không đợi Lu Mos nói tiếp thì đã nhanh chóng đi ra xe, lái về nhà Lu Mos, bà không phải không tin những gì Lu Mos nói nhưng bà nhất thời không thể chấp nhận được, bà xem Liễu Yên Nhiên như cháu ruột của mình, làm sao có thể có chuyện Nhiên muốn làm tổn thương Lu Mos.

Trên nền đất, tại hậu viện nhà Lu Mos, Liễu Yên Nhiên vẫn ngồi ngây ngốc, đầu nhỏ chôn thật chặt giữa hai cánh tay, một màn diễn ra lúc chiều luôn ám ảnh lấy nàng, nàng không quên được bản thân lại có ý nghĩ muốn ăn sống Lu Mos, Liễu Yên Nhiên mỗi lần suy nghĩ đến điều đó đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, máu trong người như từ từ mất đi độ ấm của nó, cả thân thể chỉ cảm nhận được từng trận băng lãnh mà thôi.

"Nhiên.... ...." La Avie đi vào hậu viện thì nhìn thấy thân thể nho nhỏ kia đang co ro ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, cả con người co lại thành một đoàn, hơn nữa khi nghe tiếng gọi của bà thì càng cuộn chặt cơ thể hơn.

"Nhiên....bé ngoan.....đừng sơ....nào...cho ta được ôm con" La Avie tận lực giạm nhẹ âm thanh của mình xuống, để không kích thích đến đứa bé đang run rẩy như một con thú nhỏ chấn kinh kia.

Liễu Yên Nhiên nghe tiếng gọi thân thiết kia thì càng không muốn lộ diện, bộ dáng của nàng bây giờ rất đáng sợ, nếu La Avie nhìn thấy nhất định sẽ chán ghét nàng giống Lu Mos, nàng không quên được lúc chiều những lời Lu Mos đã nói, quái vật, đúng, hiện tại trong nàng như quái vật. La Âvie là người cho nàng ấm áp ngoài ông bà nội cùng dì La, nàng không muốn bà chán ghét mình.

Một vòng tay ấm nóng bao lấy cả người Liễu Yên Nhiên, khi cảm nhận được hơi ấm từ người La Avie thì Liễu Yên Nhiên cứng ngắt cả cơ thể, La Avie đau lòng vuốt ve sóng lưng của Liễu Yên Nhiên để giúp cô bé bình tình hơn, lúc này bà cũng đã nhận ra sự thay đổi của nàng. La Avie nhìn làn da lộ ra bên ngoài bộ váy thì hơi nhíu mày, những làn gân xanh đen nổi hằn lên trên màu da trắng bệch, nhìn vô cùng doạ người, hơn nữa lúc nãy bà đã vô tình nhìn thấy những móng vuốt sắc bén mà đen đặc kia, bà hiện tại có thể khẩn định, Nhiên không phải á thú bình thường.

Lu Mos nhìn a ma đang dỗ dành Liễu Yên Nhiên thì nhăn mày thật chặt, lúc lần đầu nhìn thấy Liễu Yên Nhiên thì cô cũng rất thích đứa bé vừa hiền lành, vừa ngoan ngoãn này nhưng việc xảy ra lúc chiều khiến cô không cách nào quên được, cô có thể khẳng định Liễu Yên Nhiên lúc đó là muốn bóp chết cô, nhìn a ma không phòng bị gì mà tiếp cận Liễu Yên Nhiên thì Lu Mos cắn chặt răng, quay người đi, cô không thể để một phần tử nguy hiểm như vậy ở cạnh a ma, nhưng trước hết phải biết được rốt cuộc đứa bé này là gì.

Liễu Yên Nhiên sau khi được La Avie trấn an thì tâm tình trở nên bình tĩnh hơn, nàng nhỏ giọng giải thích: " La Avie, Yên Nhiên không cố ý...."

"Đừng nói, ta tin con" La Avie nhìn đứa bé kia cô gắng đưa ra lời giải thích thì đau lòng, nên cắt ngang lời nói của Liễu Yên Nhiên, mặc kệ vì lý do gì, bà tin Nhiên không bao giờ làm hại bất kì ai.

La Avie thành công làm Liễu Yên Nhiên có lại dũng khí nên khi bàn tay của La Avie đưa ra muốn kéo đầu nàng lên thì Liễu Yên Nhiên cũng không chống cự mà theo lực đạo đó ngẩng đầu lên. Bộ dáng hiện tại của Liễu Yên Nhiên cũng không khác bình thường bao nhiu, răng nanh đã thu hồi vào trong miệng, làn da cũng khôi phục bình thường, chỉ là màu da trắng nõn nay lại thành trắng bệch, cùng những sợi gân xanh đen quỷ dị, La AVie nhìn một hồi cũng không đoán ra được là làm sao, bà cũng cảm thấy bộ dáng Nhiên hơi quen mắt nhưng lại không tài nào nhớ ra, nên chỉ cho rằng Liễu Yên Nhiên nhiễm bệnh lạ mà thôi.

"Nhiên....con đừng lo....con chỉ bị ốm mà thôi....ta sẽ trị hết cho con mà" La Avie an ủi nói, với trình độ y học hiện nay có bệnh lạ nào mà không trị được, nên La Avie hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đem Liễu Yên Nhiên đi bệnh viện để xét nghiệm.

"Nào...giờ cũng đã tối...chúng ta nên dùng bữa, ngày mai ta mang con đi xét nghiệm một chút" La Avie nhìn bầu trời đêm bên ngoài lên tiếng nói ra quyết định của mình. Liễu Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, chỉ cần La Avie không chán ghét nàng thì những chuyện khác nàng không để ý lắm.

La Avie muốn gọi Lu Mos nhưng phát hiện cô con gái thế mà lại không thấy đâu, lắc lắc đầu, La Avie đành mang Liễu Yên Nhiên về nhà mình để nấu bữa tối, còn Lu Mos thì bà cằn tìm thời gian nói chuyện sau.

Lu Mos men theo một con hẻm tại đường phố sầm uất về đêm, tiến vào một ngôi nhà khá trang nhã, được dựng lên bằng những khối đá xanh biếc, kết cấu như một hình con thoi, dừng trước cánh cửa xanh lam của ngôi nhà, cô nâng tay gõ nhẹ ba tiếng, sau khi nghe thấy một giọng nói ồm ồm, già nua vang lên cô mới từ từ đẩy cánh cửa xanh ra, nhẹ nhàng bước vào.

"Cethena" Lu Mos cung kính cúi đầu gọi tên người đối diện bằng giọng nói trang trọng.

Đối diện Lu Mos là một chiếc ghế sa lon đơn cũng là màu xanh da trời, cả chiếc ghế được trả một tấm thảm trắng muốt, ngồi trên đó là một á thú nhân có bộ dáng già hơn cả La Avie, làn da nhăn nheo cùng những đốm đồi mồi trải khắp cả người, gương mặt khắc khổ, đầy nếp nhăn và cái miệng móm mém.

"Nói đi, con cần ta giúp gì" giọng nói nhám nhúa như rít ra từ cổ họng, Cathena là tộc trưởng của Macca thành và cũng là bà cố của Lu Mos, a ma của La Avie, nếu không có gì thay đổi thì sau khi Cathena mất, La Avie chính là tộc trưởng đời kế tiếp.