Chim Nham Đỉnh trực tiếp bay tới, mênh mông cuồn cuộn che kín cả bầu trời, dù hiện tại bọn họ có quay đầu chạy cũng không còn kịp nữa rồi.

Vẻ mặt Từ Phóng tuyệt vọng: "Sao lại có thể trùng hợp như vậy được chứ, sớm không tới muộn không tới, cố tình ngay lúc chúng ta vừa rời khỏi thành Cơ Giới thì tới, sau hai ngày trước không xuất hiện đi?"

Thẩm Tu Trạch dừng xe, cơ thể của chim Nham Đỉnh rất lớn, tốc độ bay cũng rất nhanh, bây giờ bọn họ có quay đầu trở lại, cũng sẽ bị đuổi kịp trong nháy mắt.

" Thành Cơ Giới có thiết bị gây nhiễu bằng sóng âm, chim Nham Đỉnh bay qua sẽ không ngừng lại ở dó, cho nên hai ngày này nó mới không tìm chúng ta."

Nhìn đàn chim trên bầu trời đang không ngừng tới gần, trong đầu Thẩm Tu Trạch nhanh chóng nghĩ biện pháp.

"Biết vậy thì lúc chúng ta rời đi nên mang theo một thiết bị gây nhiễu, như vậy sẽ không bị vây công, những con chim này thật sự mang thù quá mà."

" Toàn bộ thành Cơ Giới chỉ có một đầu máy thiết bị gây nhiễu, kích thước còn lớn hơn cái nhà xe của chúng ta nữa, làm sao mang đi được."

"Thôi được rồi."

Âu Dương Đông từ trong nhà xe đi xuống, khó hiểu hỏi: "Sao lại ngừng rồi? Từ Phóng, cậu lại muốn đi vệ sinh nữa hả?"

Từ Phóng chỉ chỉ lên trời: "Xem đằng kia, người theo đuổi anh kéo nhóm tới kìa."

Âu Dương Đông ngửa đầu nhìn lên, thấy một đám chim Nham Đỉnh dần dần tới gần, trên mặt hắn đều là một mảnh điềm tĩnh: "Tôi biết mà, một kiếp này không thể tránh thoát được."

"Làm sao bây giờ? Tất cả chúng ta đều trốn vào trong nhà xe thì thế nào, chờ khi nào chúng nó rời đi thì lại đi ra." Từ Phóng gấp đến nổi quay vòng vòng.

Thẩm Tu Trạch khoanh tay, nặng nề nói: "Mỏ của chim Nham Đỉnh cứng đến nỗi có thể mổ thủng cả nham thạch, chờ chúng nó đi rồi thì xe của chúng ta cũng bị nó mổ hỏng."

Âu Dương Đông nhổ một bông hoa dại từ trên mặt đất lên, hai tay cầm hoa, giống như đã từ bỏ chống cự, chỉ là lúc nghe thấy chủ ý của Từ Phóng, bỗng nhiên hai mắt hắn sáng ngời: "Trước đó lúc tìm vật tư ở thành Sơ Hi, không phải lão đại đã thiết kế võ trang cho xe mọc đầy gai nhọn luôn sao, nhà xe của chúng ta cũng làm như vậy đi, những con chim đó sẽ không làm gì được chúng ta hết."

Từ Phóng lập tức gật đầu: "Biện pháp này được đó."

Hai người nhìn nhau cười, cười đến vô cùng dối trá, rõ ràng là đang bàn đối sách để đối phó với chim Nham Đỉnh, mà bọn họ lại cười hì hì như vậy, lại giống như đang chuẩn bị làm việc xấu gì đó.

Vẻ mặt Thẩm Tu Trạch nhạt nhẽo nói: "Những con chim này còn có một đặc điểm, chúng nó thích từ trên trời ném đồ vật xuống dưới, nếu như phát hiện không thể lại gần nhà xe được, nói không chừng chúng nó sẽ ném đá xuống."

Chim Nham Đỉnh giương cánh cũng phải tầm bốn mét, móng vuốt như móc sắt có thể quắp cục đá với thể tích lớn, nếu ném một cục đá từ trên cao xuống, chỉ cần nhà xe bị trúng một viên thôi cũng có thể bị đè dẹp lép, huống chi trên trời còn có nhiều chim như vậy, muốn tránh thoát là không có khả năng.

Mắt thấy đàn chim đã tới gần, bọn họ lại không có biện pháp nào, Âu Dương Đông đã cầm hoa dại nằm yên trên mặt đất rồi.

Từ Phóng gấp đến nỗi không biết phải làm gì bây giờ, cuối cùng hắn hít sâu một hơi, vung bàn tay lên, làm ra biểu hiện quyết tâm: "Mọi người đi trước đi, tôi bọc hậu!"

Âu Dương Đông nghe vậy thì ngồi dậy từ trên mặt đất: "Họa là do tôi chọc mà ra, để tôi bọc hậu, mọi người chạy trước đi, tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian."

Nhìn hai người trước mặt tranh nhau muốn đi bọc hậu, vẻ mặt của Thẩm Tu Trạch xuất hiện ba vạch đen, bọn họ có dị năng, cũng không phải đánh không lại mấy con chim này, trước đó là vì nghĩ tới việc loài chim này rất mang thù, hắn cũng không muốn vô cớ sát sinh, bây giờ nếu như không thể tránh khỏi, vậy chỉ có thể nghênh chiến mà thôi.

Bà Ô cùng Ô Đóa cũng từ trên xe đi xuống, nhìn thấy đám chim kia đã tới gần, Ô Đóa bỗng nhiên nói: "Em có biện pháp á."

Hai người đang xô xô đẩy đẩy lập tức nhìn về phía cô bé, đồng thanh hỏi: "Biện pháp gì?"

Ô Đóa chớp mắt: "Thật ra lúc ở thành Cơ Giới, ông Lâm có cho em một vài thứ."

Chim Nham Đỉnh kêu lên một tiếng bén nhọn, bay thẳng về phía nhà xe, những đôi mắt vừa nhỏ vừa tròn toát ra ánh sáng hung ác.

Có mấy con trong đó dẫn đầu bay thẳng về hướng nhà xe, những cái mỏ dày rộng thật lớn màu vàng nhìn vô cùng sắc bén nhọn hoắc, sợ là chỉ cần một phát mổ của nó cũng có thể xuyên thủng nhà xe sắt thép này.

Đột nhiên từ bên trong nhà xe bay ra một vật thể màu nâu, đó là một loại trái cây có vỏ ngoài cứng, hình tròn, đúng là thức ăn mà chim Nham Đỉnh thích nhất.

Quả tròn tròn lăn lông lốc trên mặt đất.

Chim Nham Đỉnh đang lao thẳng xuống nhà xe nhìn thấy những trái cây đó, ánh mắt tròn hung ác lập tức trở nên trong vắt.

Chúng nó lập tức nghiêng cánh thay đổi phương hướng, bay về phía trái cây kia.

Con dẫn đầu có tốc độ nhanh nhất cướp được trái cây, nó dùng móng vuốt đè quả đó lại, mỏ chim mổ lên cái vỏ cứng rắn của quả đó, nó đã sớm quên mất bản thân tới đây làm gì, một lòng chỉ nghĩ tới việc ăn trái cây này.

Tốc độ nhà xe tăng nhanh hơn, thỉnh thoảng còn bay ra một hai quả vỏ cứng như thế, những quả đó rất to, một quả đều to bằng một cái đầu người, cũng đủ cho chim Nham Đỉnh mổ mất một lúc.

Vài quả được tung ra liên tiếp hấp dẫn phần lớn chim Nham Đỉnh, khắp nơi trên mặt đất đều là tiếng cộc cộc.

Dường như, đối với những con chim Nham Đỉnh này, chuyện báo thù không hề quan trọng bằng việc ăn uống của chúng nó.

Từ Phóng ở trong nhà xe ném trái cây ra ngoài, hắn nhịn không được mà nói: "Ông Lâm đối với chúng ta thật là tốt, nếu ông ấy không cho chúng ta nhiều loại quả này như vậy, hôm nay chắc là chúng ta phải chiến đấu khổ cực một lúc đó."

Ô Đóa lấy thêm mấy quả nữa từ trong không gian ra, "Đúng vậy ạ, chúng ta không hề nói tới chuyện đã chọc phải đám chim Nham Đỉnh này, nhưng ông Lâm vẫn chuẩn bị những quả này đầu tiên, hơn nữa ông ấy còn cho rất nhiều."

Ánh mắt của Ô Sương Tuyết dịu dàng hơn hẳn: "Người ra vào thành Cơ Giới, phần lớn đều sẽ gặp phải chim Nham Đỉnh, cho nên cái này cũng do ông ấy phòng ngừa chu đáo."

Âu Dương Đông đứng một bên cửa sổ khác để ném trái cây, hắn hơi khó hiểu mà hỏi: "Giáo sư Lâm biết Ô Đóa là dị năng giả hệ không gian à? Hình như tôi không nhìn thấy Ô Đóa sử dụng dị năng ở trước mặt ông ấy mà."

Ô Đóa hơi ngừng một chút, cô bé ngại ngừng mà cắn môi, ngày đó cô bé tưởng bà mình không cho lấy đồ ăn từ trong không gian ra là vì sợ ông Lâm biết được dị năng của cô bé, nhưng sau đó bà nói với cô bé là do ông Lâm sẽ không chịu ăn, ngược lại ông ấy còn đem thức ăn ấy bỏ vào trong kho hàng, để chia sẻ cùng với mọi người, cho nên cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.

Mà ngày đầu tiên bọn họ tới thành Cơ Giới, lúc cô bé từ trong không gian lấy xăng và súng để đối phó với tang thi dung hợp kia, thì ông Lâm cũng đã biết được dị năng của cô bé rồi, cho nên sau đó mới gọi cô bé đi cùng, để cô bé bỏ đống vũ khí và mấy trái cây này vào trong không gian của mình.

"Ông ấy biết chứ, ngày đầu tiên lúc em giết tang thi đó, em ở trước mặt ông ấy dùng dị năng rồi." Ô Đóa nói.

Bọn họ ném ra ngoài cửa sổ rất nhiều trái cây, cuối cùng chỉ còn lại một con chim cứ mãi đuổi theo bọn họ không chịu bỏ.

Lại ném thêm mấy quả nữa, nhưng con chim Nham Đỉnh kia không thèm nhìn lấy một cái, ánh mắt hung ác cứ trừng trừng nhìn nhà xe không rời.

Vài lần nó muốn dùng cánh để hất văng nhà xe đi, nhưng trọng lượng của nhà xe lại rất nặng, hơn nữa còn gia cố thêm kim loại, nên một mình nó không thể dùng sức hất văng được, chim Nham Đỉnh này bị chọc tức đến nỗi kêu quác quác không ngừng.

Hai bên hông cùng với đằng sau nhà xe đều có cửa sổ, phần lan can được gia cố ở đây đã bị Thẩm Tu Trạch tháo xuống, để tiện cho việc ném trái cây ra ngoài.

Cũng tiện cho bọn họ ngó ra ngoài xem xét.

Từ Phóng dò đầu từ cửa sổ nhà xe ra, trong tay còn cầm một cái kính viễn vọng nhìn lên trời, quan sát một lúc, đột nhiên hắn lên tiếng: "Hình như con chim Nham Đỉnh vẫn luôn đuổi theo xe chính là cái con bị chúng ta bắn trúng vào mông đấy."

Từ Phóng nhớ rõ, lúc ấy khi con chim Nham Đỉnh kia lao xuống tóm lấy Âu Dương Đông, tròng mắt của nó màu trắng nhiều hơn, nhìn giống mắt cá chết vậy, khi hắn dùng kính viễn vọng quan sát cẩn thận, thì rõ ràng chính là cùng một con.

Âu Dương Đông cau mày: "Không phải là nó vẫn nghĩ tới việc bắt tôi đấy chứ."

Từ Phóng cười he he rất vui vẻ: "Chắc là nó chỉ muốn báo mối thù bị mũi tên đâm đít thôi, dù sao thì lão đại cũng đã nói rằng loài chim này rất mang thù rồi."

Nếu như nó chỉ muốn ăn thôi, thì bọn họ đã ném nhiều trái cây như vậy rồi, còn nếu như không thèm để ý tới những trái cây ấy, vậy thì chỉ có thể là vì thù hận mà đuổi theo bọn họ thôi.

Giống như, mối thù bị bắn trúng mông vậy.

Con chim Nham Đỉnh này thấy rằng không thể dùng cánh để hất văng chiếc xe này được, đồng bạn của nó thì đã bị thức ăn hấp dẫn đi rồi, nó tính một mình tấn công nhà xe luôn, nhưng nhà xe lại được Thẩm Tu Trạch điều khiển đi thành hình chữ S, mỗi lần nó bay xuống đều nhắm không chuẩn.

Vất vả lắm mới thành công được một lần, thì trên nóc xe lại mọc ra rất nhiều gai nhọn kim loại, con chim xui xẻo này lại bị đâm trúng mông lần nữa, đau đến nỗi kêu quác quác không dứt.

Nhìn thấy chim Nham Đỉnh ăn mệt, Từ Phóng và Âu Dương Đông vốn tưởng rằng hôm nay nhất định mình sẽ xong đời lập tức cười ha ha lên.

Tiếng cười nhạo này quá lớn, chim Nham Đỉnh bị tức điên lên, nó bay thẳng lên trên nhà xe, nhếch lông đuôi lên.

"Nó làm gì vậy?" Từ Phóng bày ra dáng vẻ khó hiểu.

Âu Dương Đông nheo mắt lại nhìn một lát, đột nhiên sắc mặt thay đổi: "Ôi đệt! Đừng nói là nó muốn ị về phía chúng ta đấy nhé!"

Vừa nói xong, một đống chất lỏng màu đen xám từ trên trời rơi thẳng xuống.

Âu Dương Đông: "Đừng đừng đừng....."

Từ Phóng: "Má ơi, má ơi, má ơi.....!"

Lúc hai người đang quỷ khóc sói gào, Thẩm Tu Trạch lượn một đường như rắn kịp thời tránh đi chất lỏng màu than không rõ kia.

Từ Phóng và Âu Dương Đông nhẹ nhàng thở ra, một con chim lớn như vậy tấn công bằng phân, chỉ nhìn thôi đã thấy vô cùng đáng sợ rồi, nếu như rớt xuống nhà xe, thì quả thật chính là một hiện trường tai nạn thảm khốc.

"May mắn chỉ có một con thôi, nếu như những con chim khác không bị trái cây hấp dẫn đi, tất cả đều cho chúng ta ị một cái, thì quả thật giống y như trời mưa luôn, chạy nhanh cỡ nào cũng không tránh khỏi được." Trong lòng Từ Phóng vẫn còn sợ hãi vô cùng.

Âu Dương Đông nghĩ tới cảnh tượng kia, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ: "Đừng nói nữa, nghe đã thấy kinh khủng rồi."

Thấy một kích này không trúng đích, chim Nham Đỉnh với lòng thù hận tràn đầy trừng mắt hung ác nhìn về phía nhà xe, lông đuôi của nó lại bắt đầu nhếch lên.

Từ Phóng cầm kính viễn vọng nói: ".......Má ơi, con chim này lại muốn tới nữa rồi."

Kỹ thuật lái xe của Thẩm Tu Trạch rất tốt, lần nào cũng hung hiểm mà tránh được phân chim, mà mỗi lần như thế, Từ Phóng và Âu Dương Đông đều lo lắng, đề phòng.

"Không được không được, con chim này thật sự quá ghê gớm rồi, sao nó có thể tới được nhiều lần như thế chứ, cứ tiếp tục như vậy, dù cho lão đại có lái xe giỏi cỡ nào cũng khó tránh khỏi." Từ Phóng sắp bị dọa đến ngất rồi, hắn nhìn vào trong phòng nghỉ tìm một vòng, vừa lúc nhìn thấy Lâm An đang đứng bên cạnh một cái cửa sổ bên hông khác.

Không giống với hai tên loay hoay bò hẳn cả nửa người ra ngoài cửa sổ kia, Lâm An chỉ đứng ở bên cạnh cửa sổ, tò mò nhìn ra bên ngoài, tuy rằng từ góc độ của cậu căn bản nhìn không thấy con chim Nham Đỉnh trên trời kia.

Từ Phóng bay một phát vọt tới trước mặt Lâm An, dọa sợ Lâm An đang đứng yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người cậu run lên bần bật.

" Anh An, cứu mạng với, con chim kia muốn ị lên đầu xe của chúng ta, anh mau dùng Lốc Xoáy cuốn con chim đó ra chỗ khác đi, hất văng nó, nếu không một đống phân chim thật lớn như vậy rớt xuống, xe của chúng ta sẽ bị thối chết."

Dị năng của Lâm An thật sự rất hữu dụng, nhất là tấn công cự ly xa, hiệu quả vô cùng tốt, để đối phó với một con chim hẳn là không có vấn đề gì.

Lâm An hoảng hốt nhìn mấy người bên trong nhà xe, ánh mắt mọi người đều sáng quắc nhìn chằm chằm cậu, Lâm An vô thức rũ mắt, nắm góc áo của mình.

Bị mọi người nhìn như vậy, thân thể của Lâm An hơi cứng ngắc, cậu không muốn để mọi người phải thất vọng, vì thế cậu khẽ nói: "Được."

Gần như là bị hai người vây quanh đưa tới bên cạnh cửa sổ, gió bên ngoài thổi rất mạnh, tóc mái của Lâm An đều bị thổi ngược lên, một khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra ngoài, cậu có chút hoang mang mà nheo mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cái gì cũng không nhìn thấy.

"Anh An, anh phải đưa đầu ra ngoài thì mới thấy được, con chim kia vẫn luôn bay phía trên xe của chúng ta đó."

Lâm An rất nghe lời mà cố gắng dò đầu ra ngoài nhìn xem, khuôn mặt lập tức bị gió thổi đến cứng đờ, tóc cũng bị thổi cho hỗn loạn.

Cậu ngửa đầu lên nhìn, có chút khó khăn mà nheo mắt lại tìm kiếm con chim Nham Đỉnh kia, lúc nhìn thấy nó cũng là lúc nó thả thứ kia rơi từ trên trời xuống.

Hai mắt đang nheo lại lập tức mở ra tròn xoe, Lâm An bị cục phân chim khổng lồ màu xám đen kia làm hoảng sợ rồi.

Một cục phân chim màu xám đen rớt thẳng xuống nhà xe, ngay sau đó, phía trên nhà xe xuất hiện một tấm màn bằng nước, màn nước bay từ dưới lên, tiếp được phân chim đang rơi xuống, sau đó tiếp tục bay lên nữa, giống như một cái lưới vây bắt chim Nham Đỉnh.

Đôi mắt đang hung ác của chim Nham Đỉnh bỗng trợn to lên, nó muốn thay đổi phương hướng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, cuối cùng bị một cái "kênh rạch chằng chịt" bao lấy, nó hoảng sợ đập cánh, bị thứ mà mình thải ra cùng với nước đập vào trên mặt đất.

Mắt thấy nhà xe đã sắp chạy xa, con chim Nham Đỉnh bị ướt nhẹp tức giận đập đập cánh, nhưng vì cánh đã bị ướt mà không thể bay lên được, nó chỉ có thể nằm tại chỗ hung dữ kêu quác quác.

Không lâu sau đó, một con chim Nham Đỉnh khác bay tới, nó dùng móng vuốt quắp lấy một quả đồ ăn, dừng lại bên cạnh con chim Nham Đỉnh bị ướt nhẹp kia, đôi mắt trong vắt mang theo ý khinh thường chớp chớp, dường như nó phát hiện ra cái gì đó, liền dịch cách ra xa, cho đến khi không còn ngửi thấy mùi phân chim nữa, nó mới bắt đầu mổ cộc cộc lên trái cây.

Chim Nham Đỉnh bị ướt nhẹp đuổi không kịp kẻ thù, lại còn bị đồng bạn ghét bỏ, nó dùng sức hét lên một tiếng, sau đó lắc lắc cái cổ dài chạy về phía đồng bạn, rồi mạnh mẽ mổ lên đầu đồng bạn của nó.

Không hề biết chuyện chim Nham Đỉnh đằng sau đang " giết hại lẫn nhau", mấy người trong nhà xe đang mãnh liệt khen ngợi Lâm An.

Từ Phóng: "Anh An thật sự quá lợi hại rồi, thật sự quá lợi hại luôn, mạnh mẽ quá chừng, nếu như không có anh, chúng ta đã bị phân chim bao phủ rồi, anh quả thật chính là thần của em!"

Âu Dương Đông gật đầu một cách chân thành: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu như không có cậu, hôm nay chúng ta thật sự phải xong đời rồi."

Bà Ô cũng vô cùng đồng ý: "Dị năng hệ thủy thật sự hữu dụng, không chỉ giải quyết được vấn đề sử dụng nước hằng ngày, mà còn có thể tấn công gần, xa gì đều được, lúc ấy sao tôi không thể thức tỉnh dị năng hệ thủy nhỉ."

Ô Đóa cũng rất hâm mộ, tuy rằng dị năng không gian của cô bé rất tiện lợi, nhưng không có biện pháp dùng để chiến đấu: "Trước đó em có thấy qua vài dị năng giả hệ thủy trong căn cứ, không ai trong số bọn họ lợi hại như anh Tiểu An hết á."

Ánh mắt Lâm An dao động, cậu không dám nhìn về phía mấy người trước mặt, được khen nên lỗ tai cùng mặt của cậu đều đỏ bừng, nhưng cậu lại không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ như vậy.

Bởi vì tránh thoát được một tai nạn "cực kỳ khủng khiếp.", mấy người trong nhà xe đều cảm thấy vô cùng may mắn, cứ khen đi khen lại Lâm An, đặc biệt là Từ Phóng, lúc hắn mắng chửi người khác đều có thể khiến người ta tức đến mức hộc máu, lúc khen người khác quả thật là vô cùng vô tận, sắp khen Lâm An bay thẳng lên trời luôn.

Lâm An chưa từng được khích lệ một cách cuồng bạo như vậy, cả người nhóc tang thi đều choáng váng, trên đỉnh đầu đều sắp bốc khói.

Quá là kích thích rồi.

Có, có chút chịu không nổi nữa!