Editor: Mộc Du

Hoa Trảm Lãng tính đi lên cởi quần áo của Mộ Lương ra, lại bị Hoa Khấp Tuyết một chưởng đẩy ra, Hoa Trảm Lãng mất toàn lực mới không làm cho mình bị đánh bay, kinh ngạc nhìn Hoa Khấp Tuyết, lại thấy nàng đề phòng nhìn mình, không khỏi một hồi đau lòng, Tuyết Tuyết lúc này là vì chuyện Mộ Lương bị thương làm cho nàng trông gà hoá cuốc rồi hả?

Bạch Thánh Diêu bị Mộ Lê ôm, nên mới không xông lên.

Mộ Hỏa Nhân ở tẩm cung dưỡng thai, không có ở đây, nếu không nàng khẳng định lại gấp đến độ động thai khí.

May là bọn Trạch Linh đều không ở đây, nếu không sợ rằng sẽ loạn thành một đoàn.

Ở trong mắt bọn họ, hai người kia cho tới bây giờ đều là không gì không làm được, mà nay lại máu me khắp người, bản thân lại bị trọng thương, điều này làm sao mà bọn họ không khiếp sợ đây.

Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết là người thân của họ, hôm nay Mộ Lương bị thương nặng như vậy, trong lòng mỗi người đều gấp gáp và đau lòng, nhìn hai người gắt gao nắm chặt tay nhau, trên mặt Hoa Khấp Tuyết là một loại bi thương lại cố kìm nén không cho nó bộc phát ra, mọi người càng thêm nóng lòng.

Trong lúc nhất thời, bên trong Linh Việt cung có một loại yên tĩnh đến đáng sợ.

Trên người Mộ Lương không ngừng tản ra tử quang, Thiêu Hồng không ngừng rót lực lượng vào cho Liệp Tử đang ở trong cơ thể Mộ Lương, rồi Liệp Tử lại không ngừng truyền lực lượng vào cho Mộ Lương, vết thương ở trên người Mộ Lương lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được dần khép lại, không lâu sau, da thịt liền lành lại như lúc ban đầu.

"Mộ Lương?" Trong mắt Hoa Khấp Tuyết xẹt qua vui mừng, nhẹ giọng kêu, nhưng Mộ Lương lại không nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.

"Chuyện gì xảy ra, tại sao Mộ Lương còn chưa tỉnh!" Đột nhiên Hoa Khấp Tuyết quát to lên, sự lạnh lùng trên mặt bị đánh vỡ, hôm nay linh hồn của nàng đã bi thương đến tột cùng, nàng quăng Thiêu Hồng xuống mặt đất, căm tức nhìn nó.

"Ô ô, chủ tử, chúng ta chỉ có thể giúp hắn chữa trị ngoại thương nhưng độc mà hắn trúng lại là độc từ thời Thượng Cổ, chúng ta không có năng lực thanh trừ, nam chủ tử phải giống như chủ tử vậy, mở ra lực lượng chứa đựng ở bên trong cơ thể, như vậy mới có thể triệt tiêu độc tính, tự cứu mình!"

[email protected]&.q#y.d%n

Âm thanh của Thiêu Hồng rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở.

Liệp Tử chợt lóe tử quang, trở lại trên xương quai xanh của Mộ Lương nói: "Cô nương, Thiêu Hồng nói không sai, chủ tử chỉ có thể tự cứu lấy mình."

"Mộ Lương hôn mê bất tỉnh, ngươi muốn chàng khai phá năng lực đó như thế nào hả?" Hoa Khấp Tuyết nhìn chằm chằm Thiêu Hồng, hơi thở trầm thấp quát, sau đó lại ôm lấy Mộ Lương, khổ sở nhắm hai mắt lại.

"Chủ tử, nếu như nam chủ tử có ý chí muốn sống mạnh mẽ, mạnh đến nỗi có thể kích phát lực lượng trong cơ thể, là được rồi!" Thiêu Hồng nói.

"Ý chí muốn sống. . ." Hoa Khấp Tuyết ngơ ngác nhìn phía trước, ôm chặt Mộ Lương, giống như một đứa trẻ không còn sức sống, máy móc lặp lại những lời này.

"Tuyết Tuyết!" Hoa Trảm Lãng thu hết phản ứng này của nàng vào trong mắt, cực kì sợ hãi, lúc nào Hoa Khấp Tuyết lại có loại vẻ mặt này, xem ra nếu như Mộ Lương gặp chuyện không may thì nàng sẽ hoàn toàn suy sụp.

"Hoàng thẩm, vì ngươi hoàng thúc nhất định sẽ sống sót, người đừng như vậy!" Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu nhìn thấy cái bộ dáng này của Hoa Khấp Tuyết sốt ruột vô cùng, đè nén bi thương ở trong lòng, an ủi nàng, hoàng thúc đã ngã xuống, hoàng thẩm không thể cũng ngã xuống!

"Tiểu thư, Lưu Nguyệt chuẩn bị quần áo cho người, tắm rửa sạch sẽ đã!" Lưu Nguyệt tiến lên quỳ rạp xuống trước người Hoa Khấp Tuyết, trước đây không lâu nàng vừa mới bị thương, hiện tại sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nàng nhìn thấy bộ dạng này của Hoa Khấp Tuyết, đau lòng không chịu được.

"Cút!" Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, giơ tay lên liền muốn đánh về phía nàng.

"Dừng tay!" Hoa Trảm Lãng tiến lên muốn ngăn Hoa Khấp Tuyết lại, bây giờ thần chí của nàng đã không rõ, nhận không ra ai!

"Tiểu thư, ta là Lưu Nguyệt đây!" Lưu Nguyệt khóc to lên, liều mạng ôm lấy tay của Hoa Khấp Tuyết.

"Lưu Nguyệt. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết ngơ ngác nhìn nàng, chậm rãi thu tay, ngay sau đó trong mắt lại chảy ra huyết sắc, giọng khàn khàn nói: "Lưu Nguyệt, Mộ Lương đã xảy ra chuyện, ta phải làm như thế nào đây. . . . . ."

"Mộ Lương. . . . . . Mộ Lương. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết run giọng gọi, bi thương nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Lương, trong lòng là sự bất lực trước nay chưa từng có.

"Tuyết Tuyết, việc muội nên làm bây giờ chính là tắm sạch sẽ vết bẩn trên người của muội và Mộ Lương, sau đó muội ở cùng với hắn, cho đến khi hắn tỉnh lại!" Hoa Trảm Lãng tiến lên kéo Lưu Nguyệt ra, hiện tại hắn không có lo lắng cho Mộ Lương mà ngược lại là lo lắng cho Hoa Khấp Tuyết, hắn tin tưởng có Tuyết Tuyết ở đây, ý chí muốn sống của Mộ Lương nhất định kích phát được lực lượng trong cơ thể hắn, hiện tại hắn lo lắng nhất chính là Tuyết Tuyết, nước mắt đều là máu, có thể thấy được nàng có bao nhiêu bi thương.

"Thủy Thủy. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết bất lực nhìn Hoa Trảm Lãng, không biết nên làm cái gì.

"Tuyết Tuyết, muội tỉnh táo lại, trước hết để cho Lưu Nguyệt dẫn muội đi tắm rửa đi, ta và Mộ Lê sẽ tắm rửa cho Mộ Lương." Âm thanh của Hoa Trảm Lãng nhẹ hết mức có thể, chỉ sợ sẽ hù dọa nàng, bây giờ năng lực chịu đựng của Tuyết Tuyết sợ rằng so vói đứa bé không có cao hơn bao nhiêu.

"Không cần, ta không muốn cùng Mộ Lương tách ra!" Hoa Khấp Tuyết nghe hắn nói muốn nàng và Mộ Lương tách ra, sắc mặt lập tức lạnh đến dọa người, phòng bị nhìn hắn.

"Nếu các ngươi vẫn bẩn như vậy, sẽ bất lợi cho việc hồi phục của Mộ Lương, Tuyết Tuyết, nếu không như vầy đi, muội và Mộ Lương cùng tắm, có được hay không?" Hoa Trảm Lãng hít một hơi thật sâu, nhịn xuống hốc mắt ẩm ướt, nhẹ giọng nói.

[email protected]&.q#y.d%n

"Được." Hoa Khấp Tuyết gật gật đầu, ôm cánh tay Mộ Lương lưu luyến một chút cũng không muốn buông ra.

Hoa Trảm Lãng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại hướng Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu nháy mắt.

"Hoàng thẩm, chúng ta đưa người và hoàng thúc vào trong bồn tắm đã." Mộ Lê gật đầu một cái, lôi kéo Bạch Thánh Diêu tiến lên, nhỏ giọng nói.

Hoa Khấp Tuyết cảnh giác nhìn bọn họ, sau nhận ra bọn họ là Mộ Lê và Bạch Thánh Diêu, mới thả lỏng đề phòng, gật đầu.

Bạch Thánh Diêu thấy vậy, thiếu chút nữa liền nhịn không được khóc lên.

Giằng co nửa ngày, cuối cùng là đưa hai người bọn họ vào trong bồn tắm, ở hồ tắm tháo bỏ quần áo xong, bốn người liền đi tới một gian phòng khác ở trong Linh Việt cung. 

"Hai người Tuyết Tuyết rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì, làm sao lại biến thành như vậy?" Nước mắt Bạch Thánh Diêu đè nén nửa ngày rốt cuộc cũng chảy ra, khàn giọng hỏi.

"Ngươi kêu là Thiêu Hồng đúng không?" Hoa Trảm Lãng nhìn cây trâm trong tay, hỏi.

"Các ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra, ta có thể nói cho các ngươi biết." Thiêu Hồng đột nhiên lóe lóe hồng quang bay ra, ở phía trước lượn quanh thành một vòng màu đỏ, hồng quang lướt qua, ở bên trong vòng đỏ xuất hiện một chút cảnh tượng, chính là tất cả mọi chuyện xảy ra bên trong kết giới Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết đã trải qua.

Một cảnh lại một cảnh, chấn động trái tim bốn người.

Không biết đã trải qua bao lâu, Thiêu Hồng thu hồi vòng sáng, từ từ bay ra ngoài.

Bạch Thánh Diêu và Lưu Nguyệt đã sớm khóc đến mức ngã vào nhau, Mộ Lê và Hoa Trảm Lãng cũng đỏ vành mắt, bọn họ vẫn luôn biết là hai người yêu nhau rất sâu đậm nhưng tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn là không nhịn được mà rung động.

"Hoàng thúc." Mộ Lê hung hăng nghiến răng, bộ dạng Mộ Lương máu me khắp người còn quanh quẩn ở trong đầu hắn, tâm không ngừng đau đớn, hắn thật hận, hận những người khi dễ hoàng thúc, nếu cho hắn một cơ hội, hắn nhất định sẽ khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn!

"Phong Vụ Niên tham dự chuyện này." Hoa Trảm Lãng lạnh lùng nhìn phương xa, hình ảnh Cự Mãng hóa thân nhất định chính là cao nhân ở sau lưng Phong Vụ Niên. 

"Phong Vụ Niên. . . . . ." Mộ Lê mắt đỏ kêu lên tên của hắn: "Được, rất tốt, đầu tiên là làm tổn thương hoàng thúc ta, sau nữa là đem binh đánh Mộ Quốc, tốt vô cùng, ta muốn hắn có đến mà không có về!"

"Mộ Lê." Bạch Thánh Diêu lo lắng nhìn hắn, một mặt khát máu như vậy, nàng vẫn chưa từng gặp qua.

"Thánh Diêu, thật xin lỗi đã hù dọa nàng." Mộ Lê nhíu nhíu mày, ngồi xuống ở bên cạnh Bạch Thánh Diêu, liếc nhìn Lưu Nguyệt bên cạnh, nói với Hoa Trảm Lãng, "Trảm Lãng, ngươi nói chuyện này với bọn Cảnh Duệ đi, bọn họ có quyền được biết."

Bọn Cảnh Duệ mỗi ngày đều loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, vẫn không quên lo lắng chuyện của hoàng thúc và hoàng thẩm, mặc dù hiện tại bộ dạng này của hoàng thúc làm cho người ta rất lo lắng, nhưng chỉ ít người đã trở lại.

"Được." Hoa Trảm Lãng gật đầu, hít mũi một cái, đè xuống ẩm ướt trong mắt, xoay người muốn rời đi.

"Hoa tiên sinh, ta đi nói cho bọn họ biết, người, người biết y thuật, người ở lại chỗ này chăm sóc cho Vương gia và tiểu thư đi." Lưu Nguyệt lau nước mắt, đứng lên.

"Cũng tốt." Hoa Trảm Lãng gật đầu một cái.

Lưu Nguyệt thấy hắn gật đầu, liền đi ra ngoài.

"Tin tức Hoàng thúc bị thương không thể tiết lộ ra ngoài." Mộ Lê trầm giọng nói, bọn Trạch linh chưa chuyện biết, nhưng nếu để bọn Vân Tự biết thì có chút phiền toái.

Phong quốc cùng Tước quốc vào ba ngày trước cũng đã dẫn binh đi rồi, dẫn đội theo thứ tự là Phong Vụ Niên và Đông Phương Diệu, Phong quốc đem theo 30 vạn binh, còn Tước quốc đem theo 35 vạn binh, chia ra ba đường tấn công, Tước quốc trực tiếp đi về phía trước; Phong quốc chia binh ra hai lối, một nữa đi theo đường tới Tước quốc trước, rồi đến Mộ quốc; còn một nữa thì đi bằng đường thủy, từ bên kia áp vào.

Mộ quốc có 70 vạn đại quân, nhưng Mộ Lê chỉ có thể điều động một phần ba trong đó, quân này chính là từ nhà Lý mà có được Hổ Phù, nhưng hai mươi vạn đại quân kia đều là được nhà Lý bồi dưỡng ra, Mộ Lê diệt toàn nhà Lý gia, bọn họ ít nhiều gì cũng oán hận, hơn nữa Mộ Lê còn trẻ, bọn họ càng không cho hoàng đế này mặt mũi.

Vân Tự cũng ở thời điểm này bắt đầu hành động, mặc dù rất chủ động đưa ra Hổ Phù hai mươi vạn đại quân của mình, nhưng hắn đã sớm an bày người ở bên trong quân tung ra lời đồn lung tung, làm dao động lòng quân, khiến cho bốn mươi vạn đại quân này lòng quân tan rã.

Nếu lúc này lại truyền ra tin Thánh Vương bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, chẳng phải lòng quân càng thêm tan rã.

[email protected]&.q#y.d%n

Ở trong lòng người Mộ quốc thì sự tồn tại của Thánh vương như là thần thánh, hắn không phải vương giả, lại hơn hẳn vương giả, chỉ cần có hắn, liền có thể đoàn kết lòng dân Mộ quốc, Mộ Lê không phải là không thể làm được như vậy, chỉ là hắn hiện tại tuổi còn nhỏ quá, lúc trước lại làm bộ ngu ngốc vô năng lâu như vậy, mặc dù gần đây đã bắt đầu lập uy, nhưng vẫn còn chưa đủ để tập hợp lòng người.

"Lão hồ ly Vân Tự kia." Hoa Trảm Lãng hơi híp mắt lại: "Nếu để cho hắn biết tình trạng bây giờ của Mộ Lương, chỉ sợ sẽ tạo nên sóng gió thật lớn."

"Nhiều năm qua, trong triều cũng chia ra làm hai phe, một là đi theo ta và hoàng thúc, hai là đi theo Vân Tự, hôm nay hoàng thúc mất tích một tháng, rất nhiều người bên hoàng thúc cũng bị Vân Tự xúi giục làm phản." Mộ Lê nhíu chặt lông mày.

"Bây giờ Mộ Lương đã trở lại, chúng ta cũng nên đi làm chút chuyện, đừng để cho sau khi hắn tỉnh lại còn phải dọn dẹp cục diện rối rắm." Hoa Trảm Lãng cười lạnh một tiếng, trong một tháng này bọn họ cứ lo chuyện Mộ Lương và Tuyết Tuyết, ai cũng không thể an tâm làm việc khác, hôm nay bọn họ đã trở lại, hắn thật muốn xem, hắn có đấu lại lão hồ ly Vân Tự kia không!

"Ca ca của ta đã âm thầm trù tập bốn mươi vạn đại quân phòng bị, để ngừa ngộ nhỡ." Bạch Thánh Diêu lo lắng cho Hoa Khấp Tuyết, nhưng nghe bọn họ nói chuyện, vẫn là không có quên chính sự.

"Cái gì?" Mộ Lê có chút kinh ngạc: "Hắn lúc nào thì làm?" Thật ra thì hắn càng muốn hỏi, tên gian thương này lúc nào thì tự giác dâng hiến như vậy.

"Ta cũng không biết, hôm nay ca ca có vào cung một chuyến, nói cho ta biết chuyện này, sau đó liền vội vội vàng vàng rời đi." Bạch Thánh Diêu lắc đầu một cái.

"Hẳn là Mộ Lương phân phó, hắn đã sớm tính đến rồi." Hoa Trảm Lãng suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ có khả năng này.

"Không biết tiếp theo Vân Tự sẽ làm gì, đoạt quyền?" Mộ Lê tựa vào trên người Bạch Thánh Diêu, híp mắt lẩm bẩm nói.

"Đi một bước, tính một bước, hiện tại trọng yếu nhất chính là điều binh đi tiền tuyến, bảo vệ những tuyến quan trọng." Hoa Trảm Lãng cau mày, hắn nhận được tình báo, đại quân đã xuất phát về ba phía của Mộ quốc, nhưng tốc độ của bọn họ quá chậm.

"Ba ngày đi được một nửa ngày lộ trình, bọn họ thực sự muốn tiêu diệt Mộ quốc sao?" Mộ Lê nói đến đây liền nổi nóng, suy nghĩ một chút, nhìn về phía Hoa Trảm Lãng: "Nếu ta ngự giá thân chinh, có thể đề cao tinh thần hay không?"

"Ngươi không thể đi, nếu như ngươi rời đi, triều đình này không phải là để mặc cho Nhâm Vân Tự nuốt chửng rồi, huống hồ lực uy hiếp của ngươi còn chưa đủ." Hoa Trảm Lãng lập tức phủ quyết.

"Nhưng như bây giờ cũng không phải là biện pháp a." Mộ Lê có chút không nén được tức giận.

"Đừng nóng vội, ngươi nhất định phải tỉnh táo." Hoa Trảm Lãng trầm giọng nói, "Để cho Cảnh Duệ cầm bội quan đi trước, ngăn cản đội quân của Tước quốc, hắn và Mộ Lương vào sinh ra tử trên chiến trường, trong quân đội có một chút uy vọng."

"Vậy hãy để cho ba người Trạch Linh cầm bích quan, lấy thân phận Phó tướng đi trước." Mộ Lê nói tiếp: "Về phần Phong quốc đi từ đường thủy lên sẽ đi ngang qua Thiên Lãng Quan. . . . . ."

"Ta đi." Hoa Trảm Lãng nhếch môi: "Tuy rằng ta chưa có ra chiến trường, nhưng mà binh pháp thì ta coi như là tinh thông, yên tâm, ta sẽ phòng thủ tốt ."

[email protected]&.q#y.d%n

"Hiện tại Hỏa Nhân đang mang thai, ngươi lại rời đi?" Mộ Lê cau mày.

"Ta mang nàng đi cùng." Hoa Trảm Lãng nhún nhún vai, hắn làm sao có thể để Hỏa Nhân ở lại rồi một mình rời đi.

"Nàng thân là phụ nữ có thai, có thể chịu đựng được bôn ba mệt nhọc này không?" Bạch Thánh Diêu là người đầu tiên đứng ra phản đối, Hoa Trảm Lãng này cũng quá vô trách nhiệm đi!

"Ta tự có biện pháp bảo hộ nàng chu toàn." Hoa Trảm Lãng thản nhiên nhìn phương xa, hắn làm sao có thể để cho Hỏa Nhân chịu khổ, những người này lo lắng dư thừa.

Bạch Thánh Diêu vẫn rất lo lắng, nhưng mà thấy hắn nhất quyết như thế, cũng không thể nói gì hơn.

"Những chuyện này ngày mai vào triều lại nói, chúng ta đi xem bên hoàng thúc một chút, bọn họ chắc cũng đã tắm xong." Mộ Lê thở dài, vuốt vuốt mi tâm, lôi kéo Bạch Thánh Diêu.

"Ta đi xem trước." Bạch Thánh Diêu lắc đầu một cái, ngăn Mộ Lê lại, nghĩ đến những chuyện mà Tuyết Tuyết và Vương gia đã trải qua bên trong kết giới, trong lòng một hồi khó chịu, áp chế nước mắt sắp rơi xuống, mở cửa rời đi.

"Thật ra thì lúc Thiêu Hồng nói đến ý chí muốn sống, ta đã thả lỏng một nửa tâm tình." Hoa Trảm Lãng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, vẻ mặt cũng là thản nhiên.

"Vì hoàng thẩm, ngay cả khi chỉ có một tia hi vọng, hoàng thúc cũng sẽ không buông tha." Mộ Lê thản nhiên cười, hắn nghĩ, nếu như là hắn, hắn nhất định sẽ vì Thánh Diêu mà sống.

"Ầm!"

[email protected]&.q#y.d%n

"Vương gia thế nào?" Cửa lớn ở tẩm cung bị đụng sập ba người Trạch Linh, Trạch Hàn, Trạch Lương dẫn đầu vọt vào, đi theo sau chính là Cảnh Duệ đang cõng Lưu Nguyệt trên lưng, trên mặt mỗi người đều là sốt ruột.

"Trúng độc, hôn mê bất tỉnh." Hoa Trảm Lãng lạnh nhạt nói.

[email protected]&.q#y.d%n

"Vương gia không phải là bách độc bất xâm sao?" Trạch Linh không thể tin hỏi: "Làm sao có thể bị trúng độc? Là Phong Vụ Niên sao?"

"Đi xem hắn trước đi." Hoa Trảm Lãng vuốt vuốt huyệt thái dương có chút đau nhức, chỉ gian phòng bên cạnh.

Ba người thấy vậy, lập tức xông vào bên trong, Hoa Trảm Lãng và Mộ Lê cũng theo đám người bọn họ đi vào gian phòng của Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết đầu tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt to đều là bất lực, Mộ Lương lẳng lặng nằm ở trên giường, sắc mặt so với Hoa Khấp Tuyết càng tái nhợt hơn, chỉ là mi tâm nhiều hơn một cái ấn ký tử sắc u ám, đó là dấu hiệu hắn bị trúng độc.

"Vương phi, Vương gia người?" Trạch Linh nhìn một màn này, thì vành mắt đỏ lên, siết chặt nắm đấm trong tay.

"Mộ Lương không có việc gì, không sao. . . . ." Hoa Khấp Tuyết nắm tay Mộ Lương thật chặt không ngừng lặp lại.

"Tuyết Tuyết, ăn trước ít đồ đi." Bạch Thánh Diêu lo lắng nhìn nàng, bộ dạng này của nàng, không đợi Vương gia tỉnh lại thì thân thể của nàng đã suy sụp a.

"Các ngươi đi đi, cứ đi làm chuyện của mình đi." Hoa Khấp Tuyết thở dài, nhắm mắt lại, nàng biết mọi người ở đây đều là vì quan tâm Mộ Lương nhưng nàng hiện tại chỉ muốn một mình ở cùng với Mộ Lương.

"Vương phi, Vương gia bất tỉnh, chúng ta không đi!" Trong ánh mắt của Cảnh Duệ toát lên sự kiên định, nếu như không tận mắt nhìn thấy Vương gia tỉnh lại, bọn họ làm sao mà có thể yên tâm đi làm chuyện khác.

Hoa Trảm Lãng đau lòng nhìn Hoa Khấp Tuyết liếc mắt một cái, nói với bọn Cảnh Duệ: "Chúng ta đi Thiền Điện đợi." Dứt lời, cho bọn hắn một ánh mắt, ý bảo bọn họ đi theo.

"Tuyết Tuyết, bữa tối ta để ở chỗ này, ngươi phải ăn hết biết không? Nếu ngươi để cho mình suy nhược, Vương gia tỉnh lại sẽ rất khổ sở." Bạch Thánh Diêu đứng tại chỗ, không muốn nhúc nhích nửa phần.

Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn nàng, một hồi lâu, mới thấy nàng nhẹ gật đầu:"Được."

Bạch Thánh Diêu thấy nàng gật đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hoàng thẩm, nếu hoàng thúc tỉnh, người chỉ cần hô một tiếng, chúng ta sẽ nghe thấy." Dứt lời, Mộ Lê liền lôi kéo Bạch Thánh Diêu rời đi.

Qua một lúc, Hoa Trảm Lãng đại khái kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho bọn Trạch Linh nghe, trầm mặc một hồi lâu, mới tiếp tục nói: "Nếu muốn Mộ Lương tỉnh lại, chỉ có thể một cách đó chính là tự dựa vào chính mình." Hắn không biết cái gì gọi là độc thượng cổ, nhưng hắn hiểu, hiện nay độc kia là không có thuốc nào chữa được, chỉ có dựa vào lực lượng chứa đựng bên trong cơ thể của Mộ Lương để giải trừ độc.

"Khốn kiếp, lại có người dám động đến Vương gia!" Trạch Lương luôn luôn ôn hòa giờ phút này cũng không nhịn được nhỏ giọng mắng.

Trong lúc nhất thời, Thiền Điện lâm vào tĩnh lặng, ai cũng không có tâm trí đi làm chuyện khác, ngẫn ra nhìn một chỗ.

Mà ở trong một gian phòng khác, chỉ có hai người Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết.

Bốn phía cũng không có người, Hoa Khấp Tuyết mạnh mẽ áp chế nước mắt lần nữa chảy xuống, nhẹ nhàng ôm cả thân thể hơi lạnh của hắn, Hoa Khóc Tuyết vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, phát ra tiếng nỉ non.

Mộ Lương gặp chuyện không may, thế giới của nàng cũng sụp đổ, nàng chưa bao giờ biết mình lại là người mềm yếu như vậy, chuyện gì cũng thể không làm được, chỉ biết khóc thút thít, nhưng thật là nàng đã rất cố gắng không cho nước mắt rơi xuống nữa nhưng mà đến cuối cùng vẫn chỉ là phí công.