Editor: Mộc Du

“Nhàn Thực Cư.” Hoa Khấp Tuyết dừng lại trước một thực lâu rất khác biệt, ngẩng đầu lên nhìn hai chữ kia vừa phóng khoáng lại không mất phần trang trọng.

“Ha ha, A noãn, nơi này đồ ăn không tệ, mặc dù so ra kém với nàng làm nhưng cảm giác là không giống nhau.” Mộ Lương khẽ cười vì nàng mà giới thiệu, đây là thực lâu của Bạch gia, hắn rất thường tới.

Nói đến Bạch gia, thì không thể không nói đến tam đại gia tộc của Mộ quốc, Vân gia theo triều chính, hiện đang đảm đương chức Tể Tướng đương triều; Lý gia thì tòng quân, hiện nhà Lý đang mong chờ được bổ nhiệm làm Trấn Quốc tướng quân đương triều; Bạch gia theo con đường thương nhân, nắm trong tay mạch máu của Mộ quốc, gia chủ là Bạch Thánh Vũ.

Bạch Thánh Vũ này cũng là thanh niên tài tuấn, năng lực thủ đoạn tuyệt không phải người thường, là bạn chơi với nhau từ nhỏ và cùng nhau lớn lên của Mộ Lương, tình cảm rất tốt.

Đám người Mộ Lương đứng ở cửa, đưa tới ánh mắt của rất nhiều người, nhìn về phía Mộ Lương là tôn kính và ngưỡng mộ còn nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết thì là hoài nghi, khinh thường, ghen tỵ cái gì cũng có, đặc biệt là những nữ tử ngưỡng mộ Thánh vương, dù sao. . . . . . Người cũng là Vương gia, sao lại gắt gao nắm tay của một nữ nhân khác, hơn nữa bộ dạng của nữ tử kia còn không ra làm sao!

Hoa Khấp Tuyết biết mình đã trở thành đề tài tiêu điểm trong lời nói của mọi người, trên mặt vẫn lạnh nhạt như lúc đầu.

Mộ Lương thấy vậy, câu đôi môi, lạnh lùng liếc mắt quét nhìn bốn phía một cái, mọi người chợt cảm thấy một cỗ cảm giác áp bức cường đại đánh tới, lui về phía sau hai bước, không dám lộ liễu quan sát bọn họ nữa.

“Mộ Lương, ta muốn ăn mứt hoa quả.” Hoa Khấp Tuyết vừa định cất bước, đột nhiên nghĩ đến mứt hoa quả, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Lương.

“Được, ta cho người đi mua.” Mộ Lương đối với yêu cầu của Hoa Khấp Tuyết là cầu gì được đó, cưng chiều cười cười, hướng Cảnh Duệ gật đầu một cái dặn dò: “Dẫn A noãn lên đi, vị trí cũ.”

“Lưu Nguyệt, đừng để người khác khi dễ tiểu thư ngươi.” Lúc Mộ Lương xoay người rời đi, hết sức thản nhiên nhìn Lưu Nguyệt một cái.

Lưu Nguyệt lập tức gật đầu, đi theo Hoa Khấp Tuyết lên lầu hai, coi như Vương Gia không nói, nàng cũng nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư!

Cảnh Duệ có chút im lặng, mặc dù không biết Tuyết cô nương mạnh như thế nào, nhưng người bình thường là nhất định không khi dễ được, Vương gia lo lắng đã dư thừa. . . . . .

“Tuyết cô nương, người muốn ăn cái gì, ta đi gọi cho người!” Cảnh Duệ để đồ trên tay xuống, thở phào một hơi.

“Bình thường Mộ Lương hay ăn.” Hoa Khấp Tuyết suy nghĩ một chút, thản nhiên trả lời.

Lời này vừa nói ra, Cảnh Duệ cùng Lưu Nguyệt cùng nhau cười giảo hoạt, ánh mắt nhìn nàng càng thêm mập mờ, Vương gia ăn cái gì, nàng liền ăn cái đó. . . . . .

Hoa Khấp Tuyết giương mắt nhìn về phía hai người, hai mắt híp lại, bên trong chứa ý lạnh, thành công làm cho hai người thu hồi ánh mắt.

“Khụ khụ, cái đó, Tuyết cô nương, ta đi gọi thức ăn, người chờ chút!” Cảnh Duệ âm thầm chà xát cánh tay, chạy như một làn khói ra ngoài.

Lưu Nguyệt ngồi ở bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, cảnh giác nhìn bốn phía, mắt trừng to ra, rất đáng yêu.

Hoa Khấp Tuyết nhíu mày hỏi: “Lưu Nguyệt, ngươi đang làm gì đó?”

“Bảo vệ tiểu thư!” Lưu Nguyệt nghiêm túc đáp, vẫn không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh nói: “Cảnh Duệ không có ở đây, lưu lại hai nữ tử chúng ta, rất dễ xảy ra vấn đề. . . . . .”

Khóe miệng Hoa Khấp Tuyết mơ hồ kéo ra, con ngươi trong trẻo lạnh lùng có chút bất đắc dĩ nói: “Lưu Nguyệt, ta có thể bảo toàn hai người chúng ta.”

Lưu Nguyệt sững sờ, thấy tiểu thư nhà mình không giống như là nói giỡn, nhưng nhìn thân thể nàng đan bạc, vẫn là nhịn không được lo lắng nói: “Tiểu thư, ta cảm thấy sức người trói gà còn không chặt. . . . . .”

“Lúc ngươi bị Mộ Lê bắt quỳ xuống, là ai đỡ ngươi lên?” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn nàng một cái.

“A!” Lưu Nguyệt trợn mắt hỏi: “Là tiểu thư? Ta vẫn tưởng là tiểu thư cầu Vương gia. . . . . .”

“. . . . . .” Hoa Khấp Tuyết không muốn nói nữa, bưng trà trên bàn lên nhấp một ngụm, ánh mắt vừa động, cúi đầu quan sát ly trà, trà này không giống với loại trước kia nàng đã uống, là màu trắng sữa, ngoại trừ trà có chút đắng, hơi nhiều hương sữa. . . . . . Mùi vị không tệ, xem ra”Nhàn Thực Cư” này sẽ không để cho nàng thất vọng.

Lưu Nguyệt nhìn tiểu thư nhà mình hướng về phía ly trà ngẩn người, nhíu nhíu mày, cảm thấy trà này có vấn đề, đưa tay rót cho mình một chén, phát hiện trà này là màu trắng sữa, có chút kinh ngạc nói: “Tiểu thư, trà này. . . . . .”

“Mùi vị không tệ.”Hoa Khấp Tuyết lại uống một ngụm, hướng Lưu Nguyệt gật đầu.

Lưu Nguyệt kinh ngạc trợn mắt, mùi vị không tệ? Tay nghề của đầu bếp trong cung đều là “Khó ăn”, trà này thế nhưng nhận được tán thưởng của tiểu thư, nàng nhất định phải uống thử!

Cười tủm tỉm nâng cái chén lên, đang lúc muốn đưa tới miệng, đột nhiên bị một giọng nữ bén nhọn làm sợ đến rơi ly trà.

“Các ngươi là ai! Có biết nơi này là vị trí dành riêng cho Thánh Vương hay không, các ngươi làm sao dám ngồi!” Người đến là hai nữ tử, một người mặc y phục tơ lụa sắc vàng nhạt có đôi mắt phượng, đôi môi đỏ thẳm, làn da trắng nõn một vẻ đẹp trời sinh; một người khác mặc y phục tơ mỏng màu xanh, trời sinh một đôi mắt ẩn tình, nhưng bên trong lại cay nghiệt làm mất đi vẻ đẹp của nàng, âm thanh kia chính là phát ra từ trên người của nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt.

Hai người tỳ nữ từ phía sau theo vào.

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, mặt không biểu cảm uống trà trong chén, không có ý định để ý đến các nàng.

Thế nhưng nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt cũng không cho nàng cơ hội không để ý đến mình, tiến lên hai bước vỗ mạnh vào chỗ cái bàn của Hoa Khấp Tuyết, chỉ vào Hoa Khấp Tuyết, trên mặt tất cả đều là giễu cợt quát: “Ở đâu ra tiện nha đầu. . . . . .”

“Các ngươi là ai, làm sao lại dám nói chuyện với tiểu thư nhà ta như vậy!” Hoa Khấp Tuyết vẫn không có phản ứng, Lưu Nguyệt thì không nhịn được, cũng không phải Lưu Nguyệt lá gan lớn, tuy là hai cô nương này ăn mặc không giống gia cảnh người bình thường, nhưng nàng là được chỉ thị của Vương gia, không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ tiểu thư, tự nhiên cũng không cần nhịn xuống.

“Ơ, chủ tử ngươi còn chưa có lên tiếng đâu, một tiện tỳ như người thế nào dám mở miệng nói giúp rồi, thật là buồn cười” Cô gái áo vàng che môi cười khẽ, ngay sau đó vẻ mặt liền kiêu ngạo hất cằm nói: “Bổn cung là nhi nữ của Đức vương đương triều, công chúa Tinh Nguyệt! Nàng là nhi nữ của Trấn Quốc tướng quân đương triều Lý Phượng Kỳ!”

Thì ra là đều là hoàng thân quốc thích, không trách được kiêu ngạo như thế. Công chúa Tinh Nguyệt Mộ Lăng Ny thì điêu ngoa tùy hứng; Lý Phượng Kỳ người ái mộ Thánh Vương đã lâu thì chanh chua, ỷ thế hiếp người. . . . . . Đây là Lưu Nguyệt nói cho nàng giải buồn.

Hoa Khấp Tuyết nhìn nước trà bị tràn ra, lại nghe thấy công chúa này mở miệng liền một tiếng “Tiện tỳ” ánh mắt lạnh lùng, lại vẫn không có phản ứng, từ từ thưởng thức trà.

Lưu Nguyệt cắn môi, cũng không dám nhiều lời nữa, thân phận của các nàng một người so với một người càng cao quý hơn, tiểu nha hoàn như nàng một chút phân lượng nói chuyện cũng không có, cúi đầu sốt ruột nhìn về phía tiểu thư nhà mình, lại thấy nàng bình chân như vại uống trà, thiếu chút nữa mắt rớt ra ngoài.

Lý Phượng Kỳ chậm rãi tiến lên, lôi kéo y phục của Mộ Lăng Ny, khinh thường nhìn Hoa Khấp Tuyết một cái, trong giọng nói mềm mại tất cả đều là sự cay nghiệt: “Loại người như các nàng nghĩ thấy sang muốn bắt quàng làm họ ngươi có cái quái gì mà đòi được để ý, tìm người ném ra bên ngoài, loại nữ nhân này xấu xí còn muốn ngồi ở đây trêu chọc Vương gia.”

Hiện tại Hoa Khấp Tuyết ở trong mắt các nàng chính là bộ dạng của một kẻ ngốc. . . . . .

“Đúng, cùng những thứ thấp hèn như các ngươi nói chuyện là hạ thấp tiêu chuẩn của Bổn cung, người đâu. . . . . .” Mộ Lăng Ny gật đầu một cái, tán thưởng nhìn Lý Phượng Kỳ một cái, vừa định gọi người, lại đột nhiên nhìn chằm chằm y phục trên người Hoa Khấp Tuyết, trên mặt tất cả đều là không thể tin la lên: “Đây không phải là ‘ Vân Khinh ’ của Lê cô nương sao?”

“Cái gì?” Lý Phượng Kỳ nghe vậy nhìn kỹ y phục trên người Hoa Khấp Tuyết một chút, trên mặt cũng là không thể tưởng tượng nổi: “Thật sự là. . . . . .”

“Tiểu tiện nhân, ngươi là từ đâu trộm được!” Mộ Lăng Ny lại hung tợn đi đến bên cái bàn của Hoa Khấp Tuyết hạ xuống, dung nhan xinh đẹp cũng không che được sự ghen tỵ trên mặt nàng, “Vân Khinh” này là ban đầu nàng tốn hết hơi sức cũng có được, nghe nói là bị một người thần bí mua đi rồi, lúc ấy nàng thật là không cam lòng rất lâu, lại không nghĩ rằng sẽ thấy trên người một tiện nha đầu tầm thường này.

Lý Phượng Kỳ cũng là hung hăng trợn mắt, nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết trong mắt tất cả đều là ghen tỵ, xấu như vậy, làm sao xứng với “Vân Khinh”!

“Đào Vân, lột y phục trên người nữ nhân này xuống cho bản tiểu thư!” Lý Phượng Kỳ hừ lạnh.

“Dạ, tiểu thư!” nha đầu được kêu là Đào Vân tiến lên ba bước, phách lối hất cằm, liền muốn động thủ cởi ra y phục trên người Hoa Khấp Tuyết, lại bị Lưu Nguyệt nhanh chóng ngăn lại.

“Không cho phép các ngươi khi dễ tiểu thư!” Lưu Nguyệt đẩy Đào Vân ra, đôi tay dang ra đứng ở trước mặt Hoa Khấp Tuyết, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầykiên định, mặc dù thân phận các nàng cao quý, nàng cũng không cho phép họ khi dễ tiểu thư.

Mộ Lăng Ny thấy vậy, tức giận ngược lại cười, đối với nha hoàn sau lưng khẽ nhấc đầu ngón tay, hung ác nhìn về phía Lưu Nguyệt, hừ lạnh: “Lạc Thi, thay ta trừng phạt tiện nha đầu này!”