–—
Hiểu ngay Sư Đầu Nhị Thánh hạ độc từ trước khi phóng thích Mộ Anh, Tần Bảo nổi giận thét:- Lão quỉ, ngươi vừa bày trò đê tiện đây? Ngươi ám toán Anh muội của ta phải không?Sư Đầu Nhị Thánh nhét vội một viên linh đan vào miệng Sư Đầu Nhất Thánh.Lão quay lại Tần Bảo cười khằng khặc:- Ngốc tử! Ngươi chưa biết lão phu làm gì ư?Tần Bảo trợn mắt:- Ngưoi làm gì?Lão phu cho cô bé kia uống một viên Hóa Cốt Tán Thần Hoàn, chỉ trong vòng ba ngày xương cốt của ả sẽ rã ra tiêu tan, chết chẳng toàn thây.Tần Bảo sửng sờ không ngờ Sư Đầu Nhị Thánh lại quỉ quyệt ti tiện đến thế.Chàng nhìn lại khuôn mặt ngọc của Mộ Anh đã đổi sang màu tái xanh, có chỗ tím bầm, triệu chứng đã chúng kịch độc rõ rệt.Sư Đầu Nhị Thánh cười khà:- Tiểu Tử. Ngươi đã thấy rõ rồi chứ? Bây giờ dù bậc thần tiên cũng không cứu nổi cô bé đó, đừng chạy tìm thần đan, linh đan làm chi vô ích.Tần Bảo vẫn còn nhìn gương mặt Mộ Anh sửng sốt chưa nói lời nào.Sư Đầu Nhị Thánh lại cười khằng khặc:- Ngươi đã sợ rồi. Ngươi sợ con bé đó chết. Lão phu có một giải pháp công bằng với ngươi.Tần Bảo quắt mắt: - Giải pháp gì?Sư Đầu Nhị Thánh đắc chí:- Ngươi hãy trao cô bé đó cho lão phu. Bọn ta sẽ dùng linh dược giải hóa cốt tán thần hoàn cho ả, hưởng lạc thú thần tiên trong ba ngày, rồi trao lại cho ngươi, bằng như ngươi ương ngạnh không chịu tuân theo lời ta, chắc chắn ả sẽ chết một cách thảm khốc. Tần Bảo giận dữ hét:- Hãy câm cái mõm thối tha của loài dâm tặc lại. Ta thề sẽ giết ngươi trả lại mối hận này …Sư Đầu Nhị Thánh cười khà:- Đó chỉ tại nơi ngươi quá ngu xuẩn nên số mạng con bé đã hết rồi, đừng trách sao lão phu không nói.Tần Bảo toan phóng tới xuất chiêu.Sư Đầu Nhị Thánh ngó thấy, một tay kẹp lấy Sư Đầu Nhất Thánh băng vào rừng sâu mất dạng.Nhìn lại Mộ Anh hôn mê trầm trầm trong tay, Tần Bảo lo sợ bồi hồi.Chàng bế nàng bước tới gốc cây cổ thụ, đặt nàng trên lớp lá khô.Tần Bảo lẩm bẩm:- Ta không có linh đan, biết phải làm thế nào…Chợt nhớ lại Mộ Anh có hộp linh đan của Vu Sơn Ma Nữ trao cho chàng uống đêm rồi, Tần Bào sờ vào lòng nàng lấy chiếc hộp ra.Chàng trút lấy hai viên linh đan, nhét vào miệng Mộ Anh, điểm nơi huyệt linh toàn cho thuốc trôi qua, Mộ Anh vẫn nằm bất động, gương mặt từ tái chuyển sang tím bầm.Tần Bảo lo sợ:- Bệnh tình của Anh muội xem quả …[thiếu hai trang ]…tiếng gió thổi qua làm khua động cành lá chung quanh rì rào.Sau một thời thần.Sắc mặt của Mộ Anh có phần biến đổi từ màu tím bầm nhạt dần, chuyển sang màu xanh nhạt, triệu chứng cho thấy đã có hiệu quả.Tần Bảo mừng thầm trong lòng, tiếp tục vận chân khí chân ngươn tống sang người Mộ Anh.Đây là thời gian cực kỳ quan trọng trong lúc chữa thương.Giờ phút này nếu hai lão quái vật Sư Đầu Nhị Thánh quay trở lại, hậu quả không sao đo lường được.Gặp trường hợp đó, nếu chàng giữ nguyên tình trạng vận chân khí chân ngươn truyền sang Mộ Anh, hai lão Sư đầu Nhị Thánh tới ám kích bằng độc hoặc tấn kích bằng chưởng chỉ, sanh mạng của chàng luôn của nàng không thể bảo tồn.Bằng ngược lại, trong khi bị hai lão Sư Đầu Nhị Thánh xuất chưởng tấn công, chàng thu hồi song chưởng để đối phó với hai lão, chân khí đang truyền vào cơ thể nàng bị gián đoạn, nàng sẽ chết liền tức khắc.Vừa vận chân khí truyền sang cơ thể Mộ Anh, trong lòng Tần Bảo phập phồng không yên.Hai mắt chàng đảo nhìn sang hai phía, vừa vận thính lực nghe ngóng động tĩnh.Một điều khó xử vô cùng cho Tần Bảo là nếu quả thật hai lão Sư Đầu Nhị Thánh xuất hiện tấn kích chàng phải hành động như thế nào.Chàng giữ nguyên tình trạng sẽ chết cả hai, hoặc là thu hồi song chưởng, đánh nhau với hai lão báo thù cho Mộ Anh.Bầu không khí cực kì căng thẳng.Thời khắc trôi qua nặng nề, thời gian như ngừng lại.Nửa giờ sau.Sắc mặt của Mộ Anh từ màu xanh nhạt dần dần đổi thành màu trắng xanh, rồi như đóa hoa anh đào.Cuối cùng nàng buông tiếng thở phài, đôi mắt từ từ mở rộng ra.Tần Bảo mừng rỡ:- Anh muội tỉnh lại rồi.Chàng thu hồi song chưởng lại.Mộ Anh ngồi lên, mắt nhìn quanh hỏi Tần Bảo:- Tần ca ca, hai lão dâm tặc đâu rồi?Tần Bảo đáp:- Hai lão quỉ Sư Đầu Nhị Thánh bỏ chạy vào trong rừng từ lâu rồi, lúc Anh muội còn bất tỉnh.- Tần ca ca trao đổi buông tha tên dâm tặc kia giải thoát cho muội phải không?Tần Bảo gật đầu:- Đúng vậy, huynh khống chế lão quỷ Sư Đầu Nhất Thánh trao đổi với Anh muội.Chợt nhìn trên thân ngọc không còn một mảnh vải che thân, Mộ Anh sửng sốt:- Tần ca ca, sao muội lại thế này?Tần Bảo bối rối:- Huynh vừa chữa bệnh cho Anh muội, bắt buộc huynh phải làm như vậy, muội hãy tha thứ cho huynh.Mộ Anh ngạc nhiên:- Muội bệnh gì Tần ca ca phải làm thế này?Tần Bảo nhăn nhó:- Lúc trao đổi Anh muội và lão quỷ Sư Đầu Nhất Thánh, lão Sư Đầu Nhị Thánh cho muội uống viên Hóa Cốt Tán Thần Hoàn, khiến cho muội hôn mê, huynh cho muội uống một viên linh đan của Vu Sơn Ma Nữ, muội không tỉnh lại nên huynh phải truyền chân khí chân ngươn cho muội.Nàng hỏi:- Tần ca ca, Hóa Cốt Tán Thần Hoàn như thế nào, nó là kịch độc phải không?- Phải.- Tần ca ca có biết kịch độc Hóa Cốt Tán Thần Hoàn tai hại thế nào không?Tần Bảo đáp:- Lão quỉ Sư Đầu Nhị Thánh cho biết người uống Hóa Cốt Tán Thần Hoàn chỉ trong vòng ba ngày xương cốt rã rời chết một cách thảm khốc.Mộ Anh kinh hãi:- Tần ca ca… Bây giờ phải làm thế nào, có linh đan nào chữa trị được không?Không đáp lời Mộ Anh, Tần Bảo bảo nàng:- Anh muội hãy thử vận chân khí xem tình trạng như thế nào rồi sẽ liệu toan.Mộ Anh ngầm vận chân khí nghe các huyệt đạo, không thể qui tụ chân khí được.Nàng hốt hoảng:- Hỏng rồi.Tần Bảo hối hả: - Anh muội nghe thế nào.Mộ Anh nói như khóc:- Chân khí của muội không còn qui tụ được nữa, chắc công lực đã bị phế thải rồi.Giọt lệ trong đôi mắt nàng thánh thót chảy ra.- Người có võ công bị phế thải xem như đã bỏ đi rồi.Tần Bảo trợn mắt, nghiến răng:- Huynh sẽ giết hai lão quỉ Sư Đầu Nhị Thánh trả thù cho Anh muội.Mộ Anh sụt sịt khóc:- Tần ca ca, muội chết mất. Muội đã mất hết võ công đâu còn xứng đáng với ca ca nữa.Tần Bảo trấn an:- Anh muội đừng nói vậy. Dù muội có võ công hay võ công bị phế thải vẫn là vị hôn thê của huynh. Muội hãy an tâm, đừng lo nghĩ tới chuyện đó.Với lấy bộ xiêm y. Tần Bảo trao cho Mộ Anh:- Anh muội hãy mặc y phục vào mau đi, huynh sẽ đưa muội đi tìm thần y chữa trị Hóa Cốt Tán Thần Hoàn.Mộ Anh tiếp lấy xiêm y mặc vào, gương mặt hoa hiện lên nét buồn thê thảm.Nàng nói với một giọng buồn buồn:- Tần ca ca…Nàng nghẹn ngào, không nói được rồi bỗng khóc òa lên.Tần Bảo ôm nàng vào lòng vỗ về:- Anh muội đừng khóc nữa, mọi sự đã có huynh muội. Huynh sẽ chạy chữa kịch độc Hóa Cốt Tán Thần Hoàn cho muội, công lực muội sẽ hồi phục như xưa.Mộ Anh nức nở trong lòng Tần Bảo:- Tần ca ca, nếu chẳng may chữa trị không khỏi, muội có chết đi rồi…Tần Bảo hốt hoảng la lớn:- Anh muội không thể chết. Muội đừng quá bi quan. Huynh đi tìm thần y chữa trị cho muội ngay bây giờ.Không đợi Mộ Anh nói thêm, Tần Bảo đừng phắt lên, bế lấy Mộ Anh đi ra ngoài.Tần Bảo đặt Mộ Anh ngồi lên lưng con bạch mã, chàng ngồi phía sau cầm cương.Chàng giật mạnh sợi dây cương một cái. Con bạch mã lồng lên, cất cương bốn vó phi nhanh…***