–—
Tần Bảo chợt bừng tỉnh nhớ lại một chuyện khẽ gật:- Chử huynh phân tích rất đúng. Tiểu đệ đã quên đi mất một điều này chắc chắn tên bắt cóc đệ không phải là bọn sát thủ Đoạn Hồn giáo, nhưng đệ suy nghĩ mãi không tìm ra thủ phạm là ái, trước kia có oán thù gì với đệ lại mưu hãm hại đệ.Ngẫm nghỉ rồi chàng tiếp:- Còn một điều quái lạ nữa là: nếu tên ác nhân kia là thù nhãn của tiểu đệ tại sao lại không thừa cơ hội lúc đệ say bất tỉnh giết đệ trong căn phòng, lại điểm mê huyệt đệ mang tới vất nằm trên con đường vào sào huyệt Đoạn Hồn giáo cho bọn giáo đồ bắt đệ giam vào ngục thất. Chuyện này thật là quái gỡ đệ không thể nào suy lường nổi rồi.Chử Đồng mở to hai mắt:- A ! Chuyện này Tần nhị đệ chưa nói với ngu huynh. Nếu thế đúng thật tên ác nhân bắt cóc nhị đệ chính là kẻ đã oán thù cùng nhị đệ. Hắn đã dùng quỷ kế "Tá nhân chi thủ" , mượn tay Đoạn Hồn giáo giết để khỏi mang tiếng hắn là hung thủ sát nhân. m mưu của hắn quả nhiên vô cùng thâm độc, quỷ quyệt, nhị đệ hãy hết sức đề phòng và cố gắng truy tìm xem hắn là ai, lần này hại nhị đệ không được, chắc chắn hắn sẽ òn tìm độc kế gì đó hại nhị đệ nữa chứ chẳng không đâu.Tần Bảo chớp rực ánh mắt:- Những lời của Chử huynh quả thật cao minh, có thể tên ác nhân kia sẽ còn tìm cách hãm hại tiểu đệ. Nhưng "họa trung hữu phúc", rốt cuộc đệ bị bọn Đoạn Hồn giáo đưa ra Cực Hình đường rồi vẫn an toàn, bởi vì mệnh trời chưa nỡ dứt đệ, nên âm mưu độc ác của hắn đã thất bại hoàn toàn, bây giờ đệ vẫn còn ngồi đây với Chủ huynh và Tào sư huynh.Chử Đồng nói:- Ngu huynh mừng cho Tần nhị đệ. Quả là họa trung hữu phúc. Còn kẻ ác nhân kia sẽ có ngày đền tội theo đạo lý thiên địa bất trung gian.Tào Can nghiến thầm:- Được rồi các ngươi đừng vội huênh hoang khoác lác cái mồm. Lần trước ta tính sai lầm, không giết người lúc ngươi nằm bất tỉnh vì cơn say rượu ở trong căn phòng, lại điểm huyệt đưa người tới vùng cấm địa, người gặp dịp may thoát chết, nhưng lần thứ tư này người không thoát khỏi đại họa xảy đến cho ngươi đâu. Ngươi đùng vội mừng là họa trung hữu phúc. Trước sau gì ngươi cũng phải chết - chết tại La gia trang này chứ chẳng nơi đâu xa. Ngươi chết rồi hiền thê Mộ Anh sẽ trở về với ta.Trong lòng căm hận Tần Bảo, khí quyết sôi lên sùng sục trong trái tim nhưng bề ngoài Tào Can vẫn vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh như chẳng có chuyện gì, che giấu sự khám phá của Tần Bảo, nhất là Chử Đồng, một kẻ có rất nhiều kinh nghiệm và từng trải trên chốn giang hồ, chỉ một thoáng sơ suất là sẽ bị bại lộ hành vi trước ngay.Chỉ vì những lời phân tích sâu xa tỉ mỷ của Chử Đồng vừa rồi khiến cho Tào Can nhột nhạt, cay đắng trong lòng không ít. Hắn hiểu rõ Chử Đồng là một tay rất lợi hại, tinh vi chứ chẳng phải một kẻ tầm thường. Chử Đồng hỏi Tần Bảo:- Tần nhị đệ. Sau khi nhị đệ bị tên ác nhân đưa nhị đệ tới vùng cấm địa bọn Đoạn Hồn giáo bắt giam. Do đấu nhị đệ lại thoát nạn?Tần Bảo thành thật kể:- Sau khi tiểu đệ bị bắt, bọn sát thủ Đoạn Hồn giáo đưa đệ tới Cực Hình đường phân xử, gặp vị Thiếu giáo chủ là một nữ lang cực kỳ xinh đẹp, chẳng hiểu sao ả không ra lệnh hành quyết đệ, lại bảo đệ đấu nhau với bốn tên sát thủ. Đệ đấu sáu trận với bốn tên sát thủ và hai tên Tổng lãnh, phó tổng lãnh sát thủ và hai tên. Tổng lãnh, phó tổng lãnh sát thủ. Đệ đấu sáu trận với sáu tên này đều tháng giáo chủ, chỉ vì ả có cây Qủy Kiếm, lúc ả xuất chiêu đệ không nhận ra nên đành thúc thủ. Dù vậy, ả cũng không giết đệ, lại điểm vào mê huyệt, sai hai tên sát thủ đứa tới cánh rừng tùng, ......Rượu được vài tuần, bỗng La Hải hấp tấp đi tới bàn tiệc.La Hải ghé miệng vào tai Tần Bảo thì thầm.- Tần huynh, chuyện của tiểu đệ rắc rối lắm rồi, bên kia sắp đứa cô dâu tới, huynh hãy theo đệ ra ngoài cánh vườn tùng bách cành lá rậm rạp.Chuyện quá bất ngờ, Tần Bảo không có cách nào từ chối được đành phải để cho La Hải dắt đi.Tào Can nén theo Tần Bảo một nụ cười nham hiểm, đảo mắt nhìn quanh, thấy không có ai chú ý, từ từ đứng lên, rời khỏi bàn tiệc đi về một hướng khác.Không có một ai hiểu được Tào Can định hành động những gì trong giờ phút sắp tới.Quan khách ăn uống chuyện trò không một ai trong thấy Tào Can ra đi bất ngờ.La Hải dắt tay Tần Bảo đi nhanh vào cánh rừng tùng, dừng lại dưới một gốc cây, chung quanh có nhiều tầng lá che kín.Tần Bảo lên tiếng trước:- La Huynh, chuyện gì rắc rối, vị tân nương đã tới rồi sao. Huynh nói mau cho tiểu đệ được rõ ?Gương mặt La Hải hiện lên nét đau khổ trông thấy rõ rẹt. Gã thở ra.- Tân huynh, người yêu của tiểu đệ hiện giờ đã có mặt trong dãy núi Ngũ Nhạc này mà đằng kia lại sắp đưa tân nương tới, gia gia cưỡng bách tiểu đệ phải lễ từ đường, thành hôn cùng cô gái xa lạ kia.Tần Bảo hỏi:- Chỉ có thế thôi ư?La Hải lắc đầu:- Chuyện đâu phải đơn giản như thế, còn một chuyện vô cùng quan trọng tiểu đệ hết sức khổ tâm.Tần Bảo thúc giục:- Chuyện gì quan trọng La huynh hãy nói ra !La Hải đáp:- Người yêu của tiểu đệ nói cho đệ biết nàng có thai, bảo đệ phải tìm cách nào chu toàn cho nàng.Tần Bảo nhíu mày:- La huynh hãy nói rõ. Nàng còn nói thêm những gì với huynh nữa không?La Hải nhăn nhó:- Nàng nói với tiểu đệ: Nếu đệ làm lễ thành hôn với cô gái kia, nàng sẽ vào đây nói cho gia gia biết chuyện cái bào thai. rồi nàng sẽ tự tử ngay trước mặt gia gia.Tần Bảo kinh hãi:- Nguy rồi ! Qủa thật chuyện này vô cùng rắc rối cho La huynh.Chàng hỏi La Hải:- Nàng tên là gì ?- Oanh Oanh.La Hải khổ sở:- Tần huynh, huynh là người từng trải chốn giang hồ, hiểu biết rất nhiều, huynh hãy tìm phương cách nào giúp tiểu đệ. Bây giờ đệ phải làm sao. Nếu đệ vâng theo lệnh gia làm lễ thành hôn với cô gái kia, Oanh Oanh sẽ tự tử, hài nhi sẽ chết theo mẹ, bằng như đệ cưỡng lại lệnh của gia gia sẽ loại ra khỏi dòng dõi họ La, tần huynh có cao kiến nào hoà giải được không?Không đáp lời La Hải, Tần Bảo chỉ hỏi:- Hiện giờ Oanh Oanh đang ở đâu ?La Hải trỏ tay ra ngoài dãy núi Ngũ nhạc:- Oanh Oanh đang ở trong một hang động trong dãy núi Ngũ Nhạc đó. Nàng chờ tiểu đệ phúc đáp chuyện đệ và nàng.Tần Bảo chỉnh giọng:- Oanh Oanh cô nương đã mang thai, cứ theo đạo lý La huynh không thể nào bỏ rơi nàng được, hơn nữa nàng chết, hài nhi trong bụng sẽ chết theo, huynh đệ mặc nàng chết sẽ đắc tội với đạo trời. Thực lòng trong trường hợp lưỡng nan này, tiểu đệ cũng không biết phải giải quyết cách nào cho trọn vẹn cả đôi đường.La Hải nhìn Tần Bảo chết sửng, cổ họng nghẹn cứng, nước mắt chảy ra.Gã cất giọng run run:- Tần huynh, ngoài huynh ra tiểu đệ không còn tin cậy được một ai nữa cả. Huynh hãy cố tìm xem có phương cách nào giúp đệ giải quyết được không?Trông thấy La Hải quá đau khổ trong lòng. Tần Bảo bất nhẫn chợt nói:- Trước nhất tiểu đệ hỏi La huynh một điều, xin huynh hãy nói thật lòng mìnhLa Hải chớp sáng ánh mắt:- Điều gì Tần huynh hãy nói ra, tiểu đệ thực tâm trả lời câu hỏi của huynh.Tần Bảo chỉnh sắc:- Tiểu đệ muốn biết: Theo ý của La huynh: Một bên là tình một bên là hiếu, huynh sẽ chọn bên nào?Suy nghĩ một lúc, La Hải đáp:- Tiểu đệ không biết, nhưng hiện nay đệ không thể để cho Oanh Oanh tự tử được. Nàng chết đi, đứa con của đệ sẽ phải chết theo nàng.Tần bảo gật đầu:- Nói như thế La huynh đã nặng bên tình. Bây giờ, tiểu đệ đã có cách giải quyết chuyện rắc rối của huynh.La Hán nhìn Tần Bảo:- Tào huynh có biết cách nào hãy nói cho tiểu đệ được biết.?Tần Bảo chậm rãi: - Cách giải quyết đó là: Hiện giờ La huynh hãy mau mau đưa Oanh Oanh cô nương rời khỏi nơi này tránh sự phát giác của La tiền bối. Huynh hãy tìm một nơi nào thạt kín đáo ẩn thân chờ đến lúc sinh ra hài nhi, huynh và nàng sẽ bế nó trở về bảo trang tạ tội với La tiền bối, chuyện đã lỡ rồi, chắc chắn La tiền bối sẽ nhìn nó nhất chức chẳng còn cách nào vẹn toàn hơn nữa.La Hải hỏi:- Còn chuyện đằng kia sắp đưa tân nương tới đây, phải giải quyết như thế nào?Tần Bảo đáp không do dự:- Trong khi đằng kia đưa tân nương tới đây, La huynh và Oanh Oanh cô nương đi xa rồi, không có mặt huynh làm thế nào bái lễ từ đường, chứng đó bất quá La tiền bối và đằng kia tranh cãi với nhau một lúc rồi cũng phải đưa cô dâu trở về nhà.La Hải nhíu cặp lông mày nghĩ ngợi, tâm can rối bời, chưa quyết định được một điều nào cả.Nhìn sắc mặt khổ sở của La Hải, Tần Bảo động lòng, lại hiến kế:- Nếu La huynh chưa biết phải chọn đàng nào, thì có hai trường hợp cho huỳnh giải quyết.La Hải hỏi:- Hai trường hợp đó như thế nào xin Tần huỳnh nói rõ cho tiểu đệ nghe.Tần Bảo tái sắc:- Trường hợp thứ nhất: Nếu La huynh nặng về chữ hiếu, hãy bỏ mặc Oanh Oanh cô nương và hài nhi trong bụng chết sống ra sao thì ra, huynh cứ vâng theo lịnh của La tiền bối trở về lễ đường tiếp vị tân nương, làm lễ thành hôn, động phòng hoa chúc cho La tiền bối và La phu nhân vui lòng.Chàng nói tiếp:- Trường hợp thứ hai: Nếu La huynh nặng bên tình, ngay từ bây giờ hãy cấp tốc đưa Oanh Oanh cô nương rời khỏi núi Ngũ Nhạc, bất chấp chuyện thị phi, đàm tiếu, bất chấp mọi điều xảy ra, làm như lời tiểu đệ vừa nói, ngoài hai cách đó ra chẳng còn cách nào giải quyết được nữa. Huynh hãy tự chọn lấy một trong hai điều đó. Huynh tính lẽ nào?Trầm ngâm một lúc, La Hải gật mạnh đầu:- Được rồi, Tiểu đệ sẽ đưa Oanh Oanh ra đi, đệ sẽ đưa Oanh Oanh ra đi, đệ sẽ làm đúng theo lời Tần huynh đã dạy bảo, đệ không thể để hài nhi chết trong bụng mẹ được. Đệ xin đa tạ công ơn của huynh, sau này gặp lại sẽ tìm phương đền thật xứng đáng.La Hải nhìn Tần Bảo bằng ánh mắt lưu luyến:Còn Tần huynh ở lại tệ trang này hãy tự lo liệu lấy khi không có mặt tiểu đệ cùng đàm đạo, bàn tính với nhau chuyện sắp tới. Đệ nói cho huynh được biết: Gia gia đã bằng lòng cho La nhị muội làm lễ thành hôn với huynh Gia gia sẽ giữ huynh lại đây, sang tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.Tần Bảo biến sắc chưa kịp nói lời nào, La Hải đã chắp tay nói mau.- Tiểu đệ xin bái biệt Tần huynh mong sẽ có ngày tái ngộ...Dứt câu, La Hải quay bước đi nhanh ra khỏi vườn tùng bách.***