–—
Tần Bảo lắc đầu:- Hiện nay tiểu đệ còn rất nhiều chuyện cấp bách, tỷ tỷ hãy cho đệ được cáo từ, sau này đệ sẽ tìm cách gặp tỷ tỷ, vả lại, vừa rồi đệ ăn ba quả đào tiên đã làm phiền phức cho lão Công Tôn Dã Tiên cũng khó lưu lại. Xin tỷ tỷ thứ lỗi cho đệ.Tần Bảo đứng lên. Diễm Diễm Thư cũng đứng dậy, nhìn chàng lo lắng:- Tần đệ đệ, ngu tỷ cần nói với đệ đệ thêm lần một lần nữa: Khi gặp lại vị sư huynh họ Tào kia, đệ đệ hãy hết sức đề phòng, lần này hắn thất bại, nhưng hắn sẽ không buông tha cho đệ đâu. Hắn sẽ tìm quỷ kế khác hãm hại đệ đệ cho bằng được. Theo ngu tỷ, chắc chắn hắn đã thù hận đệ một chuyện gì đó chứ chẳng không. Đệ đệ hãy tin lời ngu tỷ.Tần Bảo chấp tay:- Đa tạ tỷ tỷ, tiểu đệ xin cáo biệt tỷ tỷ, hẹn có ngày sẽ tìm gặp lại tỷ tỷ.Tần Bảo nhìn Diễm Diễm Thư lưu luyến, quay mình lại phi thân xuống núi, dọc đường chàng nghĩ thầm: " Những lời Diễm tỷ tỷ vừa nói rất đáng tin, nhưng lâu nay ta và Tào sư huynh chưa từng ân oán, tại sao lại hại ta suýt mất mạng trong tay lão Công Tôn Dã Tiên. Ta cần hỏi lại thử xem hắn trả lời thế nào về chuyện này.Chàng đi thẳng xuống núi.Lúc bấy giờ, trời sắp tối, cỏ cây cảnh vật mập mờ, gió từng hồi thổi lồng lộng.Chẳng bao lâu Tần Bảo đã xuống tới chân núi, dừng lại, đảo mắt nhìn quanh.Không thấy bóng dáng Tào Can và hai con tuấn mã nơi đâu cả.Tần Bảo khẽ thầm:- Có lẽ Tào sư huynh và hai con ngựa ở trong cánh rừng kia, ta hãy tới đó. Tần Bảo tiến thẳng vào trong cánh rừng cận kề ngọn núi khoảng hai mươi trượng, chợt nhận ra Tào Can đang ngồi tựa cây cổ thụ to tàng, nhắm mắt dưỡng thần, hai con tuấn mã đứng cách đó không xa cúi đầu gặm cỏ.Tần Bảo nhẹ nhàng bước tới gần Tào Can, nhìn qua một cái, cất tiếng gọi:- Tào sư huynh...Đang đắm chìm trong giấc mộng, chợt nghe có tiếng gọi bên tai, Tào Can giật mình mở bừng hai mắt ra.Hắn nhìn qua trong bóng tối lờ mờ xem là ai.Nhận ra Tần Bảo đang đứng cách một trượng, Tào Can kinh hãi đứng phắt lên.Hắn kêu thầm:- Tên tiểu quỉ còn sống sao đây.Nhưng Tào Can vờ mừng hỏi:- A! Tần nhị đệ vừa trở xuống đây sao. Nhị đệ có gặp lão Công Tôn Dã Tiên không?Tần Bảo khẽ gặp:- Tiểu đệ đã gặp lão Công Tôn Dã Tiên rồi.Tào Can hồi hộp:- Câu chuyện thế nào, Tần nhị đệ hãy nói cho huynh được biết.Tần Bảo nghiêm sắc mặt:- Tiểu đệ lên núi gặp lão, đệ hỏi về chuyện trên núi có trồng kịch độc Đoạn Trường thảo, luôn cả chuyện lão bán kịch độc cho tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, lão nổi giận nói với đệ lão ở trên núi chưa từng gặp tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo một lần nào, lão định giết đệ, nhờ cơ may đệ mới còn sống, bằng không đệ đã chết trong tay lão rồi.Tào Can tái xanh cả mặt kêu khổ trong lòng, nhưng đã lấy lại sự bình tĩnh.Hắn vờ vĩnh:- Tần nhị đệ nói sao? Lão Công Tôn Dã Tiên không có trồng Đoạn Trường thảo hay sao?Tần Bảo lắc đầu:- Đúng vậy, lão Công Tôn Dã Tiên đã khẳng định như thế. Vị tỷ tỷ của tiểu đệ cũng cho biết như vậy. Đệ tin vị tỷ tỷ của đệ nói thật.Tào Can nhảy dựng lên:- Chết rồi... chết rồi...Hắn làm như có chuyện gì xảy ra rất kinh khủng.Tần Bảo kinh ngạc hỏi mau:- Tào sư huynh làm sao vậy? Cái gì chết rồi, hãy mau nói cho tiểu đệ biết.Tào Can đứng yên trở lại, gương mặt vô cùng đau khổ, vỗ trán đồm độp:- Ngu huynh ngu ngốc cả tin, nên mới bị người hại huynh, lừa gạt huynh.Tần Bảo hỏi:- Người nào hại Tào sư huynh, người đó lừa gạt sư huynh về chuyệ gì?Tào Can thở hắt hơi:- Người đó nói với ngu huynh lão quái vật Công Tôn Dã Tiên trồng kịch độc trên đỉnh núi này và biết rõ lai lịch của tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, huynh tin thật nói lại cho Tần nhị đệ chút nữa đã làm cho nhị đệ chết trong tay lão quái vật kia rồi. Hắn la lớn:- Tội của ngu huynh đáng chết. Huynh không xứng đáng sống trên cõi đời này.Một tiếng soạt nổi lên, Tào Can đã rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ.Hắn trợn mắt:- Tần nhị đệ, ngu huynh xin lấy cái chết đền lại cái tội ngu xuẩn của ngu huynh.Tào Can cất thanh trường kiếm lên cao, xoay nửa vòng đâm mũi kiếm vào cổ họng.Hắn đâm nhanh nhung chích hai phần thành lực và mũi kiếm hơi nghiêng qua phải..."Kẻng"Trường kiếm còn cách yết hầu Tào Can chừng ba tấc bỗng bật văng ra ngoài.Tần Bảo vừa xuất chỉ nhanh như chớp đánh bật trường kiếm của Tào Can.Tần Bảo nói lớn:- Tào sư huynh đừng làm thế! Tại sao lại dùng kiếm hủy diệt đời mình.Tào Can cất giọng khảng khái:- Ngu huynh đã quyết tâm rồi, Tần nhị đệ đừng ngăn cản huynh, hãy để mặc huynh tự sát, chuyện xảy ra như vậy, huynh còn mặt mũi nào dám nhìn đệ. Huynh chết đi để tạ lỗi với đệ chuyện huynh ngu xuẩn bị người ta lừa đảo, suýt nữa hại đệ phải chết trong tay lão quái vật Công Tôn Dã Tiên.Hắn vươn trường kiếm lên toan đâm vào cổ họng mình.Tần Bảo hét:- Ngưng tay.Miệng hét, chàng vừa vươn tay thành trảo chộp trường kiếm của Tào Can.Tào Can la lớn:- Ngu huynh đã bào Tần nhị đệ đừng ngăn cản, nhị đệ đoạt kiếm của huynh, huynh vẫn tự sát để tạ tội với đệ.Tần Bảo nói mau:- Chuyện gì hãy còn đó, Tào sư huynh hãy nên bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.Chàng nhủ thầm: "Xem cử chỉ của Tào sư huynh, quả thật sư huynh đã bị kẻ khác phỉnh gạt chứ không phải quyết tâm hại ta như lời Diễm tỷ tỷ vừa nói...". Tần Bảo nhìn Tào Can, bằng một giọng ôn tồn:- Tào sư huynh, người nào đã nói với sư huynh lão Công Tôn Dã Tiên là chủ nhân trồng Đoạn Trường thảo và biết rõ lai lịch của tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, sư huynh hãy nói cho tiểu đệ nghe.Tào Can nghĩ thầm: "Nhân cơ hội này ta cũng tạo nên sự hiềm khích giữa tên tiểu quỉ cùng La gia môn, tạo nhiều thù nhân cho gã, nếu ta không giết được gã cũng còn nhiều kẻ khác giết gã, miễn sao gã chết ta đoạt được Mộ Anh là được rồi.Tào Can cố tạo trên gương mặt nét đau khổ rõ rệt, giọng nói rất thành thật:- Chính cái đêm bốn tên bịt mặt tới gọi hai anh em họ La ra ngoài cánh đồng cỏ, Tần nhị đệ chạy theo trợ lực cho ả liễu đầu, ngu huynh theo giúp sức cho La Hải, sau khi bốn tên bịt mặt bỏ chạy rồi, huynh hỏi La Hải, gã bảo chủ nhân trồng Đoạn Trường thảo là lão quái vật Công Tôn Dã Tiên, luôn cả chuyện lai lịch tên Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo, huynh tin gã nói thật, lúc vừa nói tới ngọn núi này mới nói cho nhị đệ biết.Tính tình của Tần Bảo lâu nay rất phóng khoáng, không quan tâm những điều tiểu tiết, trông thấy Tào Can khỗ não, bất giác phải động lòng thương hại:- Tào sư huynh hãy bình tĩnh lại. Tiểu đệ đã nghĩ ra rồi, sư huynh chỉ bị gã họ La phỉnh lừa, sư huynh không có lỗi gì cả. Chuyện này thôi hãy bỏ qua, đừng quan tâm tới nữa cho bận lòng lo nghĩ.Tào Can cố tạo sự thành khẩn của mình lắc đầu:- Đa tạ Tần nhị đệ có lòng tốt đối với ngu huynh, nhưng huynh thấy rất nhục nhã đối với nhị đệ, huynh còn sống sẽ mãi mãi cắn rứt lương tâm, thà rằng huynh tự sát chết đi để chứng tỏ tấm lòng chân thật của huynh đối với nhị đệ.Hắn rơi nước mắt...Tần Bảo nói:- Tào sư huynh không thể tự sát được, nếu tiểu đệ để sư huynh chết đi, sau này đệ nói năng thế nào cùng nhạc phụ, hơn nữa, đây chỉ là một chuyện sư huynh nghe lầm do người khác phỉnh lừa, tại sao sư huynh lại chết. Đệ đâu có thể để mặc cho sư huynh tự sát được. Sư huynh hãy bỏ qua, đừng nhắc tới nữa.Tào Can đưa tay lau nước mắt:- Tần nhị đệ đã nói như thế, ngu huynh phải vâng lời. Nhưng thực lòng huynh rất xấu hổ vì ngu ngốc bị tên La Hải lừa dối làm huynh phải có lỗi với nhị đệ nên huynh định tự sát để chứng tỏ tấm lòng thành.Tần Bảo nói:- Tiểu đệ đã hiểu rõ tất cả sự tình rồi. Tào sư huynh đừng quan tâm đến chuyện đó nữa, đệ vẫn thương mến sư huynh như xưa, không có gì thắc mắc trong lòng. Chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lên đường, nơi đây rừng núi quạnh hiu không thể ngủ yên được.Tào Can gật đầu:- Ngu huynh xin nghe theo lời Tần nhị đệ.Tần Bảo trao thanh trường kiếm lại cho Tào Can, ngồi ngay xuống lớp lá khô.Tào Can nhận lấy trường kiếm gài vào lưng, ngồi lại bên cạnh Tần Bảo.Hắn buông một tiếng thở nhẹ như vừa trút đi một gánh nặng ngàn cân.***