Tiểu Quý Phi Khờ Khạo

Chương 25: 25 “hoàng Thượng Thân Thể Ngài Quan Trọng……”1

“Là, là Trần gia ở cùng trấn, nhà bọn họ mở tiệm bán gạo……” Trang Thư Di nhỏ giọng nói.

Tiệm gạo, tiệm gạo cũng tốt, không để vật nhỏ bế lên nặng cả tay này chết đói! Tiêu Thừa Dập thầm nghĩ.

“Người kia…… Người kia là con trai độc nhất nhà bọn họ.” Trang Thư Di không dám nhắc đến ba chữ vị hôn phu.

Con trai độc nhất, con trai độc nhất quá tốt, không có ai tranh gia sản.

“Không phải rất biết nói chuyện à? sao chỉ có hai câu này?” Tiêu Thừa Dập nói.

Sự lanh trí trong 18 năm của Trang Thư Di tập trung lại trong một khắc, nói câu khó lường: “thần thiếp chỉ biết có chừng đó đối với nhà bọn họ.”

Tiêu Thừa Dập thầm hừ một tiếng, nói: “Lúc nàng vào kinh, trong nhà đã cắt đứt hoàn toàn với nhà người ta chưa?”

Trang Thư Di vội gật đầu: “Cắt đứt, cắt đứt!”

Nếu không cắt, hắn trở thành kẻ đoạt hôn sao?

Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di đang sợ hãi, việc này không thể nói là nàng sai, sai lầm lớn nhất của nàng chính là hơi khờ khạo, không giấu kỹ việc này đi, khiến hắn biết được.

Tiêu Thừa Dập liền nghĩ, nếu Trang Thư Di không bị hầu phủ tìm về, lúc này hẳn là đã thành thân cùng nhi tử nhà bán gạo, nói không chừng còn có con cái rồi.

Hiện giờ nàng rời khỏi người nhà thân thiết nhất, lại vào cung, trong lòng Trang Thư Di oán không? Hận không?

Thấy Tiêu Thừa Dập vẫn là xụ mặt, Trang Thư Di càng cúi thấp đầu hơn, trong lòng nghĩ “Hành vi phạm tội” của chính mình, không biết Hoàng Thượng sẽ phạt thế nào.

Lần này chắc không trốn được.

“Ngón tay sắp bị vặn gãy rồi.” Tiêu Thừa Dập lấy tay làm đao, tách đôi tay đang đan vào nhau của Trang Thư Di ra.

Trang Thư Di giấu tay ra sau lưng, chân tay luống cuống không biết phải làm gì.

“Việc này đừng nói cho người khác, biết không?” Tiêu Thừa Dập nói.

Trang Thư Di vội gật đầu: “Thần thiếp không nói.”

“Còn nữa, khi nàng nói chuyện phải động não một chút, phải xem bản thân đang nói chuyện với ai.” Tiêu Thừa Dập nói.

“Thần thiếp nhớ kỹ.” Trang Thư Di nghĩ, lời này nương cũng đã dạy nàng rồi, nhưng bản thân luôn không nhớ được, vừa nói chuyện là lại phấn khích.

Tiêu Thừa Dập lo lắng sau này Trang Thư Di không chịu nói cho mình, liền bồi thêm một câu: “Ở trước mặt ta, có thể nói bất cứ điều gì.”

Trang Thư Di thầm nghĩ, chẳng lẽ không phải ở trước mặt Hoàng Thượng phải cẩn trọng nhất sao? Hoàng Thượng có thể trị tội nàng bất cứ lúc nào!

“Sẽ không bởi vì nàng nói sai mà trị tội nàng!” Tiêu Thừa Dập thấy biểu cảm của Trang Thư Di liền biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì! Lại nói tiếp, chính mình đã kiên nhẫn hết sức, muôn vàn khoan dung, đổi lại là người khác, bây giờ không biết sẽ ra nông nỗi gì.

“Tạ Hoàng Thượng!” Trang Thư Di nghe Tiêu Thừa Dập nói như vậy, trong lòng mới yên tâm, nàng nhìn Tiêu Thừa Dập, cảm thấy Hoàng Thượng vẫn rất nhân từ, hôm nay nàng phạm một đống lỗi, nhưng Hoàng Thượng không trách tội nàng! Còn dạy bảo nàng giống y hệt nương!

Trang Thư Di lại nghĩ, nàng phạm nhiều lỗi sai như vậy, Hoàng Thượng cũng chưa trách tội nàng, những phi tần bị phạt rốt cuộc phạm bao nhiêu tội lỗi chứ!

Tới bữa tối, Trang Thư Di tận tâm phụng dưỡng Tiêu Thừa Dập dùng bữa, dưới ánh mắt mong chờ của Trang Thư Di, Tiêu Thừa Dập miễn cưỡng ăn một chút, hôm nay hắn đã ăn đủ nhiều, y theo ý nghĩ trong lòng hắn, hắn có thể hai ngày không cần ăn cơm nữa.

Nhưng Trang Thư Di lại lo lắng sốt ruột, Hoàng Thượng không chịu dùng bữa như vậy, ngày qua ngày thân thể chắc chắn sẽ có hại.

Trang Thư Di đặc biệt muốn hỏi một chút, từ khi nào Hoàng Thượng bắt đầu không chịu dùng bữa, lúc ấy có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, tựa như lúc nàng bị bắt cóc vậy.

Trang Thư Di cảm thấy nhất định có chuyện không hay xảy ra nên Hoàng Thượng mới như vậy.

Nhưng nàng không dám hỏi, hôm nay nàng đã phạm rất nhiều lỗi sai, không thể tái phạm, có lẽ nàng nên giữ lại, ngày mai hỏi tiếp.

Bữa tối trôi qua, Tiêu Thừa Dập theo thường lệ muốn xem sách một chút, hôm nay Trang Thư Di ở đây, hắn liền hỏi: “Tuệ Tuệ muốn xem sách không?”

“Thần thiếp, thần thiếp không biết nhiều chữ lắm.” Trang Thư Di hổ thẹn nói.

“Vậy nàng biết những chữ gì?” Tiêu Thừa Dập nói.

Trang Thư Di: “Một ít tên cửa hiệu đơn giản trên đường, tên của mình, còn có một ít chữ mà khi tính sổ sách dùng.”

“Hả? Nàng còn biết tính sổ? chẳng lẽ làm phòng thu chi cho quán mì của nhà mình sao?” Tiêu Thừa Dập cười nói, Trang Thư Di khờ khạo ngốc nghếch này lại có thể tính rõ sổ sách sao?

Không ngờ Trang Thư Di gật đầu nói: “Vâng, từ mười hai tuổi thiếp bắt đầu làm phòng thu chi cho nhà mình.” Khi nói nàng mang theo chút kiêu ngạo, lại hơi ngượng ngùng, “Nương nói thần thiếp dùng bàn tính rất tốt.”

Tiêu Thừa Dập tưởng tượng bộ dáng Trang Thư Di không đến mười hai tuổi vừa gảy bàn tính vừa tính sổ, nhưng nhìn biểu cảm của nàng là biết lúc ấy, nhất định nàng rất vui sướng.

“Cao Lương, đi lấy bàn tính cùng sổ sách của An Thái Điện tới.” Tiêu Thừa Dập hứng thú, quyết định khảo nghiệm Trang Thư Di một chút.

Cao Lương được ra lệnh đi chuẩn bị, Tiêu Thừa Dập nói: “Chờ lát nữa nàng giúp ta tính toán xem các mục chi tiêu ở An Thái Điện có đúng hay không.”

Trang Thư Di lộ vẻ mặt khó xử: “Nương thiếp nói, không được tính sổ sách của người khác.”

Tiêu Thừa Dập nhướng mày: “Nương nàng đúng là cái gì cũng dạy nàng nhỉ.” Sổ sách của người khác đương nhiên không thể tính, ngộ nhỡ tính sai thì sao? lỗi của ai?

Tiêu Thừa Dập cảm thấy Trang Thư Di hiểu hết đạo lý, nhưng lúc sử dụng lại quá cứng nhắc, tính tình đơn giản, không chín chắn, lại không có chủ ý của chính mình.

Việc này cũng khó trách, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, có thể nuôi dưỡng thành người như vậy cũng hiếm có.

Nói đúng hơn, người như nàng ngược lại rất đáng trân quý.