Tiểu Phúc Bao Ở Thập Niên 60

Chương 22: Con Dâu Trở Thành Mẹ Chồng

Mã Tú Liên cũng không thèm nhìn cô ta, chỉ thẳng mặt vào con trai thứ ba của mình: "Thằng ba, ý này của vợ con cũng là ý của con đúng không?" Nghe giọng điệu nguy hiểm của mẹ, Trần Kiến Nghiệp lắc đầu như cái trống bỏi: "Con không có, con không nghĩ vậy, con hoàn toàn đồng ý với lời mẹ nói.

"Khát vọng sống có thể nói là rất mạnh mẽ.

Mã Tú Liên lúc này mới liếc qua chỗ của Lý Xuân Hoa: "Nhưng mà vợ của con không đồng ý thì phải làm thế nào?""Có liên quan gì đến cô ấy?"Trần Kiến Nghiệp đầu tiên trừng mắt nhìn vợ mình một cái, sau đó mới nói một câu chính đáng: "Nhà của chúng ta mẹ làm chủ, mẹ nói cái gì thì chính là cái đấy.

"Vừa nói, còn vừa dùng khóe mắt liếc sang điếu thuốc trên tay cha mình là Trần Đại Trụ.

Sau đó là bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cha đang nhìn chằm chằm vào mình.

Giống y như ánh mắt của cha mỗi khi định đánh anh ấy hồi còn nhỏ.

Trần Kiến Nghiệp giật mình ngay tức khắc, lập tức quay đầu lại dạy dỗ Lý Xuân Hoa: "Lần sau nếu cô còn dám làm trái ý mẹ, tôi sẽ bỏ cô!"Mặt của Lý Xuân Hoa trắng bệch ngay lập tức.

Thực ra vừa nãy nói xong mấy lời kia, cô ta cũng hối hận rồi.

Ngày nay con gái lấy chồng mà bị nhà chồng chối bỏ, đuổi ra khỏi nhà thì phần lớn gia đình cha mẹ đẻ sẽ không quan tâm.

Vì vậy người phụ nữ mà bị trả về thì nếu không phải treo cổ tự tử, thì cũng phải vì miếng cơm manh áo mà gả cho một người tàn tật hoặc góa vợ, nếu không thì phải sống cô độc trong suốt phần đời còn lại của mình.

Đàn ông thì lại khác, đặc biệt là những gia đình có điều kiện tốt như nhà họ Trần, cả cái xã này không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn gả vào đây để được sống cuộc sống sung túc có cơm ăn áo mặc.

May mắn thay Mã Tú Liên cũng không thật sự muốn hưu cô ta, chỉ là quở trách vài câu, bảo cô ta về sau đừng có sinh ra những suy nghĩ không nên có.

Thế là lại phiền chán xua xua tay, "Được rồi được rồi, đều đi về ngủ hết đi.

Thằng cả, con đem mấy con chim bồ câu này vào bên trong đi.

"Sau đó lại quay sang đổi thành một bộ mặt yêu chiều nhìn Hách Liên Kiều: "Bé ngoan của bà nội cũng nên đi ngủ rồi.

"Thấy mẹ chồng không có ý định truy cứu tính toán chuyện này nữa, trái tim của Lý Xuân Hoa mới hạ xuống, nhanh chóng xoay người trở về phòng của mình.

Lòng bàn chân của cô ta lướt đi trên mặt đất nhanh như gió thổi, sợ rằng chậm một bước mẹ chồng lại hối hận muốn đổi ý.

Vừa mới theo dõi toàn bộ câu chuyện, khóe miệng của Chu Chiêu Đệ giật giật, cô ta suýt chút nữa còn tưởng em dâu ba là một người thân tàng bất lộ, không ngờ tới cũng chỉ là một kẻ có não bằng quả nho thôi.

Thật sự là quá ngu ngốc!Lý Xuân Hoa vừa trở về phòng đã nằm ngay lên giường, nhanh chóng nhắm chặt mắt giả vờ như đang ngủ, chỉ sợ chồng của cô ta lại đòi hưu cô ta.

Cũng không biết mẹ chồng nhà này dạy dỗ thế nào mà mấy đứa con trai đều hiếu thảo nghe lời đến lạ, bà bảo bọn họ đi hướng đông thì bọn họ nhất định sẽ không đi hướng Tây.

May mắn thay, đêm khuya rồi nên Trần Kiến Nghiệp buồn ngủ đến mức vừa mới chạm lưng xuống giường đã nghe thấy tiếng ngáy.

Lý Xuân Hoa lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự trong tương lai.

Đồng thời trong lòng vẫn còn chút ấm ức, cô ta chỉ vừa mới cãi lại lời của mẹ chồng có một câu thôi mà.

Nhưng mà ai bảo trong nhà bây giờ mẹ chồng toàn làm chủ.

Thế là ôm lấy cậu con trai đang ngủ say vào lòng, thì thầm to nhỏ: "Tiểu Bảo, con phải lớn thật nhanh để còn phụng dưỡng mẹ đấy nhé.

"Lý Xuân Hoa ôm lấy giấc mộng đẹp này mà ngủ thiếp đi, còn mơ rằng bản thân từ con dâu trở thành mẹ chồng, còn thẳng thừng dạy dỗ con dâu một bài học nữa.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy khóe miệng lại nhếch lên.

Tuy nhiên, cái tâm trạng tốt đẹp này đã biến mất khi cô ta bỏ miếng bánh đa khô cứng vào miệng, mà chị dâu cả lại được uống bát canh chim bồ câu thơm phức lại không sót lại một chút gì.

Cô ta nuốt nước miếng, bắt đầu cảm thấy hối hận khi để đứa con gái nhỏ cho chị cả chăm, nếu không thì người uống canh bồ câu đã là cô ta rồi.

Chu Chiêu Đệ trong mắt cũng hiện lên vẻ tham lam, nhưng dù khó chịu thế nào cũng cố nhịn không hét lên một cách mù quáng.

.