Ánh nến khẽ lay động, mờ ảo chiếu lên gương mặt Thẩm Huyền Thanh, đường nét khuôn mặt cương nghị rắn rỏi dường như dịu dàng thêm vài phần.

Hắn cúi đầu bóc hạt dẻ, giác quan nhạy bén của người thợ săn khiến hắn cảm giác được điều gì đó, bỗng ngước mắt bắt gặp ánh nhìn ngơ ngác của Lục Cốc.

Đột nhiên va phải ánh mắt sáng ngời kia, ánh nến phản chiếu trong đôi mắt Thẩm Huyền Thanh, vừa ngời sáng vừa dịu dàng, Lục Cốc thoáng chốc trở nên luống cuống, vội vàng dời tầm mắt.

Y cúi đầu thấp bất an, vì muốn che dấu hành động vô lễ vừa rồi của mình, nhìn chằm chằm người ta, nên nhét hạt dẻ vào trong miệng.

Hạt dẻ tươi không ngọt như hạt dẻ chín, nhưng lại có một loại giòn ngọt khác lạ.

Y còn tự mình bóc hạt dẻ, cũng không thể chờ người khác bóc mãi cho y.

Thẩm Huyền Thanh cũng hơi sững sờ.

Hắn không hiểu tình yêu nhưng những ngày qua sống cùng Lục Cốc hắn thấy rất vui.

Thẩm Huyền Thanh không biết Lục Cốc nhìn hắn như vậy là đang suy nghĩ điều gì.

Hắn có lòng muốn hỏi, nhưng thấy Lục Cốc thấp thỏm như vậy, lời đến bên miệng lại chẳng thể thốt thành lời.

Sau đó hắn cúi đầu nở nụ cười, đưa hạt dẻ trong tay cho y, làm bộ như không phát hiện điều gì, nói: "Tối rồi, đồ sống thế này vẫn nên ăn ít thôi.

Hạt dẻ này nên phơi nắng hai ngày rồi rang chín, em muốn ăn nữa thì ta lại đi nhặt về."

"Ừm." Lục Cốc ngoan ngoãn gật đầu.

Y nhai nhai hạt dẻ trong miệng, bóc xong hạt dẻ trong tay, hơi do dự muốn đưa cho Thẩm Huyền Thanh, nhưng y còn chưa làm gì đã thấy Thẩm Huyền Thanh cúi đầu tự bóc rồi ăn một hạt, nên đành bỏ qua ý định đó.

Trời đã khuya, ăn nhiều thứ này sẽ khiến bụng dạ khó chịu.

Hai người họ ăn vài hạt rồi bưng ngọn nến đông phòng trải giường cho hòa thượng Tuệ Thông.

Nhà có thêm một người, Lục Cốc không tiện rửa mặt trong viện nên Thẩm Huyền Thanh bưng chậu vào phòng cho y súc miệng, còn bưng nước rửa chân vào cho y.

Trong nhà chính, hòa thượng Tuệ Thông đã ăn xong, Thẩm Huyền Thanh còn nói chuyện với y trong chốc lát.

Lục Cốc không có ý định muốn nghe xem bọn họ nói gì, vả lại cửa phòng đã đóng lại nên cũng không nghe rõ lắm, y súc miệng rửa mặt xong thì nằm xuống trước.

Đêm tối mịt mờ, trong phòng không thắp đèn, y nằm ngửa nhìn lên nóc nhà, nghĩ ngày mai làm hai cái nia tre, qua trưa thì đi hái thêm ít kỷ tử về phơi nắng, phơi được nhiều thì có thể bán lấy tiền.

Một lát sau y lại nhớ ra mai phải ngâm cần nước, để sáng sớm ngày mốt Thẩm Huyền Thanh có thể nếm thử.

Y xoay người nhắm mắt lại, ngoài cửa phòng mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, nhưng đã bị cửa gỗ chắn lại.

Bên cạnh trống rỗng khiến y có hơi không thoải mái, nhưng vì y ngốc nghếch không phát giác được điều gì, đến khi cơn buồn ngủ ập đến liền không nghĩ tới chuyện này nữa, rơi vào giấc ngủ say.

Thói quen đã có, nhưng vẫn chưa đến mức khiến người ta không thể chịu đựng được, thậm chí còn chưa nhận ra thói quen đó.

***

Sáng sớm hôm sau, hòa thượng Tuệ Thông để lại chút dược liệu rồi chào từ biệt Thẩm Huyền Thanh và Lục Cốc.

Hòa thượng mặt mày hiền lành niệm một câu phật hiệu, khẽ cúi đầu làm lễ, sau khi ngẩng đầu lên thì quay người rời đi.

Hôm qua trời tối, Lục Cốc không dám nhìn người lung tung, đến giờ mới thấy rõ khuôn mặt của hòa thượng Tuệ Thông, lúc bắt gặp đôi mắt kia, y mới nhận ra thế nào là "từ bi".

Hai người họ lại quay về trong viện.

Lục Cốc đi đun nước hâm nóng bánh bao, Thẩm Huyền Thanh xếp những dược liệu kia lên nia để phơi nắng, đều là dược liệu thông thường trị cảm lạnh, chuẩn bị một ít cũng tốt, còn tiện mang hạt dẻ ra phơi nắng vài ngày.

Chim sẻ ngốc bị nhốt trong phòng củi kêu chíp chíp như gà con, nhưng nghe càng chói tai hơn.

Loài này tuy gọi là chim sẻ nhưng không biết bay, nhìn qua vừa to vừa ngốc, móng vuốt sắc bén, mỏ chim nhọn dài.

Nếu mà bị nó mổ hay cào một cái thì cũng sẽ đổ máu như chơi.

Người thường không dám bắt, hơn nữa loài này trốn trong rừng sâu, mấy năm nay càng hiếm thấy.

Thịt chim sẻ ngốc không quá ngon, nhưng lông của nó tươi sáng đẹp đẽ, rất được người dân phủ thành ưa chuộng, dùng để làm cảnh trong nhà.

Lúc Thẩm Huyền Thanh bắt được nó chỉ bị thương vùng cánh, nhưng vẫn phải dùng dây thừng trói lại mới có thể đến gần.

Hắn ôm nắm bó cỏ gà nhỏ vào phòng chứa củi, ném trước mặt chim sẻ ngốc bị trói chân không thể chạy trốn.

Nếu hắn không ở đây, không thể để Lục Cốc tới gần, nhỡ mà bị mổ một cái thì không biết làm sao.

Hắn lại liếc mắt nhìn sợi dây thừng trên chân chim sẻ ngốc, đã bị mổ đứt một chút.

Mỏ con chim này đúng là quá sắc bén nên hắn quay người lấy thêm một sợi dây thừng to và chắc hơn buộc thêm một vòng.

"Ta đóng cửa phòng chứa củi lại rồi, trước khi ta về thì đừng mở.

Mỏ con chim sẻ ngốc này sắc lắm, mổ đứt một sợi dây thừng rồi." Hắn vừa cài cửa phòng vừa dặn dò Lục Cốc.

Lục Cốc nhát gan, lại đối với hắn gần như là nói gì nghe nấy, nào có chuyện không nghe theo.

Thẩm Huyền Thanh ăn xong thì dẫn chó rời đi, hôm nay không để Đại Hôi ở nhà.

Lục Cốc nhìn bọn họ đi xa, sau khi vào viện nhớ ra nan tre đều để trong phòng chứa củi.

Lúc nãy Thẩm Huyền Thanh đóng cửa y không nghĩ ra, giờ đành phải bỏ qua chuyện này.

Không làm nia tre nữa, y thấy trong viện còn mấy khúc củi chưa bổ nên dứt khoát cầm rìu lên bổ củi.

Truyện Cổ Đại

Cái rìu này nặng trịch, may là đã quen làm việc, không đến mức không xử lý được.

Việc bổ củi này cũng cần có kỹ xảo, hai tay phải nương theo sức nặng của rìu mà bổ xuống, rất nhanh sẽ bổ được, không cần tốn nhiều sức lực.

Y một mình bổ củi nửa canh giờ, bổ xong đống củi này rồi lại xếp lên thành đống gọn gàng, thấy củi nhỏ không còn bao nhiêu.

Hôm trước Thẩm Huyền Thanh thả lưới xuống sông, đợi lát nữa ra xem có khi lại có cá mắc lưới, nếu vậy tối nay dùng lò thuốc nhỏ hầm canh cá uống.

Món hầm thì dùng củi nhỏ tốt hơn, sẽ không tốn nhiều, vì vậy y lấy ghế và rìu nhỏ ngồi trong sân chẻ củi cho nhỏ hơn chút.

Trong rừng chim hót líu lo vang vọng, giốn như một dàn hợp xướng, hết con này đến con khác.

Lục Cốc ngồi trong viện làm vừa nghe, trong lòng còn nghĩ thầm, chẳng lẽ mấy con chim này cũng đang trò chuyện giống người sao.

Nơi đây rừng núi yên tĩnh, nghe bọn nó hót như vậy cũng coi như là đang nghe nhạc vậy.

Chẻ củi quét vụn gỗ xong xuôi, Lục Cốc xách sọt cá và giỏ trúc ra bờ sông.

Hôm qua y về hơi muộn nên không ra bờ sông, giờ kiểm tra lưới quả nhiên thấy có ba con cá, một lớn hai nhỏ, bởi vì mắt lưới lớn, con nhỏ cũng dài hơn bàn tay y.

Ba con cá này hẳn đã mắc lưới một thời gian dài, không thoát được ra ngoài, giờ trông chúng nó khá ủ rũ.

Y bắt hết lên, mổ trên một tảng đá phẳng bên bờ, nội tạng cá moi ra cũng không vứt đi mà ném vào trong giỏ mang về cho gà vịt ăn.

Gà vịt Thẩm Huyền Thanh mua về vốn không quá nhỏ, lại nuôi thêm mấy ngày, giờ đã có thể ăn những thứ này, băm nhỏ là được.

Y mổ cá xong còn đào giun đất trong bãi bùn ven sông, gà con vịt con đều ăn được.

Lục Cốc xách giỏ cá trở về, tiện tay cắt thêm ít cỏ ven sông, còn có cỏ gà trên mặt đất.

Y không nghĩ nhiều, chỉ thấy người còn ăn rau ăn thịt, gà vịt ăn giun đất và ruột cá rồi thì cũng nên ăn ít cỏ giải ngấy.

Trên đường từ bờ sông về nhà, y nhìn thấy hàng rào lớn hai người họ vây kia, để cho y thả gà ra đó.

Chỉ là y chưa từng được nuôi gà vịt, muốn nuôi trong hậu viện thêm hai, ba ngày, đợi bọn nó lớn hơn một chút thì thả ra, nếu không bọn nó còn nhỏ quá, không đánh lại mấy con sâu lớn thì sao, hoặc nhỡ mà bị nghẹn y cũng không biết phải làm thế nào.

Móng vuốt nhỏ của gà con chỉ có chút chút như vậy, không thể so với gà đã trưởng thành.

Y không biết móng nhỏ như vậy thì bắt sâu kiểu gì đây.

Nỗi lo của y không ai hay biết, mà cũng may là không ai biết, nếu không người ta sẽ cười chê y tính tình trẻ con, bận tâm vớ vẩn mất.

Dùng dao băm nhỏ cỏ gà, giun đất và ruột cá, trộn với cỏ giã nát rồi Lục Cốc mới bưng chậu đồ ăn đến hậu viện cho gà vịt ăn.

Sờ sờ gà con lông xù, trong lòng y vô cùng thỏa mãn.

Sau này chúng lớn là có thể đẻ trứng gà trứng vịt.

Kỷ Thu Nguyệt từng nói với y, Thẩm Huyền Thanh thích ăn trứng gà, y không có quên, đến khi gà mái đẻ trứng, mỗi ngày Thẩm Huyền Thanh đều có trứng gà ăn.

Còn trứng vịt thì ở đây người dân có sông, người nuôi vịt cũng nhiều, nhưng vì trứng vịt tanh hơn trứng gà một chút nên thường làm trứng muối chứ không đem đi tráng.

Trứng muối ngon là loại vừa chọc vào lòng đỏ trứng là sẽ có nước màu đỏ cam chảy ra, cũng khá nhiều người ưa chuộng, nhưng y không biết làm cái này.

Chờ đến khi thật sự tích góp được trứng vịt lộn, để bán hay để muối hẳn Thẩm Huyền Thanh sẽ không quan tâm, vậy y có thể tự quyết định được rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, y mới nhận ra bản thân đã nghĩ quá xa nên có hơi ngượng ngùng.

Lục Cốc trở ra tiền viện, liếc mắt nhìn kỷ tử hái hôm trước đã phơi khô, nhân lúc kỷ tử còn đang chín hồng, vẫn nên hái thêm một ít, vậy nên y đeo sọt tre đựng rìu nhỏ và kéo rồi khóa kỹ cửa đi ra ngoài.

Cách nhà không xa có một cây kỷ tử hoang, từng cành từng cành trĩu quả.

Y dùng kéo cắt cành cây treo đầy kỷ tử hồng thấu, buộc thành từng bó rồi bỏ vào trong sọt, nếu cứ bỏ lung tung vào sọt thì sẽ không đựng được nhiều.

Sua khi sọt tre đầy, y tìm chặt lấy hai cây kỷ tử nhỏ còn khá nhiều quả, khó khăn quá thì y vẫn có thể kéo về được.

Một buổi sáng cứ vậy trôi qua trong bận rộn, Lục Cốc vẫn chưa hái hết kỷ tử nên trước tiên tự làm một bữa đơn giản ăn đã.

Y ăn xong lại tiếp tục bận rộn, hái kỷ tử xong lại ngâm cần nước vào trong vò, đến giờ mới rảnh rỗi ngồi dưới mái hiên nghỉ ngơi một lúc.

Trong bếp có cá và mỡ lợn, ốc xanh và cua nhỏ bụng tím ngâm trong nước nhả bùn, hàng rau trồng trong sân, bốn năm cái nia tre để phơi nắng trên giá gỗ, nấm, mộc nhĩ đen, còn có dược liệu.

Lục Cốc nhìn tất cả những thứ đó, đều liên quan đến y, tự y chăm bẵm, mà y cũng được dùng, còn có thể đem bán.

Y vẫn nhớ rõ quãng thời gian ăn không đủ no lúc trước, vì vậy cuộc sống no đủ hiện tại khiến y cảm thấy vừa thỏa mãn vừa biết ơn, làm việc cũng không ngại mệt ngại khổ, vì những thứ đồ này y cũng được chia một phần.

Sau khi nghỉ ngơi, y vào phòng lấy giỏ kim chỉ, mấy nay lên núi vẫn luôn bận rộn, không có thời gian làm túi tiền.

Người biết thêu thùa đều rất khéo tay, Lục Cốc cũng giống vậy.

Tay y từ nhỏ đã bị phơi nắng nhiều nên cũng coi như là trắng trẻo.

Nhưng tay y khác với tay người chỉ làm việc thêu thùa, tay y thường có vết thương và vết trầy xước, dù sao y thường làm việc, lòng bàn tay không thể mềm mại như người khác.

Y ngồi một mình trong viện thêu túi tiền không ai quấy rầy, cứ vậy một buổi chiều là thêu được một túi.

Hà bao nhỏ hơn cũng tính thêu thêm hoa văn hình hổ, để Thẩm Huyền Thanh dùng.

Lúc trước y thêu túi thuốc đã biết nam nhân trên trấn cũng sẽ dùng hoa văn, nghe nói là vậy mới nhã nhặn lịch sự, nhưng vì Thẩm Huyền Thanh cao lớn hơn người khác, Lục Cốc chỉ có tính thêu vài hoa văn hình sư tử, hổ, báo cho hắn, thêu hoa y sợ Thẩm Huyền Thanh không muốn.

***

Chạng vạng, Thẩm Huyền Thanh về nhà.

Canh cá hầm liu riu trên lò thuốc, mùi thức ăn truyền ra từ trong bếp.

Lục Cốc cẩn thận đưa túi tiền mới cho hắn, nói là y thêu cho hắn, khiến hắn vừa ngạc nhiên vừa vui sướng..