*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Yên Vân

Biên tập: Nguyn

*

"Ngươi mới miệng thối!" Vương Tiểu Miêu thở phì phò trừng hắn, "Một đứa tiểu ca chưa xuất giá, không lo ở nhà, mới vừa khôi phục bình thường liền chạy loạn khắp nơi. Hành vi không ngay thẳng, lại không cho phép người ta nói? Danh tiếng hỏng rồi, coi ngươi có thể gả đi hay không."

Lượng thông tin quá lớn, Lý Cẩn nhất thời không phản ứng lại được.

Chưa xuất giá?

Hắn một đại nam nhân phải gả cho ai chứ?

Mặt Lý Cẩn hiện vẻ khó hiểu.

Nghiên tỷ ôm cổ cữu cữu, gãi gãi cằm, đôi mắt to trong veo mạnh mẽ nhìn chằm chằm Vương Tiểu Miêu, trên trán còn kém dán lên hai chữ "người xấu"!

Cho là Lý Cẩn biết sợ, Vương Tiểu Miêu hạ giọng, "Phải rồi, tiểu ca nên có dáng tiểu ca, tùy tùy tiện tiện liếc mắt đưa tình với nam nhân khác là muốn gì?"

Ca ca* Mai Chi Lý Nhị Hổ nghe thiếu kiên nhẫn, tỷ tỷ của hắn cùng Lý Uyển có quan hệ tốt, khi còn bé hắn còn mang Cẩn ca nhi ra ngoài chơi, thấy Cẩn ca nhi mới vừa khôi phục bình thường đã bị người ta vấy bẩn, hắn thả mạnh cái cuốc trên vai xuống đất.

*theo raw thì chỗ này đúng là "ca ca" không biết có nhầm lẫn chỗ này là "đệ đệ" không.

"Lý Khôn lo quản phu lang ngươi đi, Cẩn ca nhi đến tột cùng có hành vi không ngay thẳng hay không, một đám hán tử chúng ta đều nhìn đây, đừng oan uổng người như thế."

"Ha." Cư nhiên còn có người bảo vệ một tên ngốc mười năm trời, Vương Tiểu Miêu không phục, còn muốn nói gì nữa, lại bị nam nhân y mạnh mẽ trừng mắt một cái.

Vương Tiểu Miêu lần đầu tiên thấy hắn hung ác như thế, lập tức ủ rũ. Chờ Lý Khôn đưa Vương Tiểu Miêu mặt mày xám xịt rời đi, Lý Nhị Hổ mới nói với Cẩn ca nhi, "Ngươi đừng để ý đến y, khi y còn chưa xuất giá thỉnh thoảng còn nói tầm bậy."

Lý Cẩn căn bản không đặt Vương Tiểu Miêu trong lòng, hiện tại hắn để ý chính là việc xuất giá. Mới vừa nãy Vương Tiểu Miêu tuy rằng nương* rõ ràng, nhưng thấy thế nào cũng là nam nhân. Ai tới nói cho hắn biết một đại nam nhân lấy chồng là thế nào đi?

*nương: ẻo lả

Đáy lòng Lý Cẩn như bị lông chim phẩy qua mấy lần, vò đầu bứt tai, nhưng nhìn bề ngoài lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn nói tiếng cám ơn với Lý Nhị Hổ, rồi ôm Nghiên tỷ tiếp tục đi về phía trước. Tuy rằng rất muốn trở về hỏi rõ, nhưng nghĩ đến mục đích mình ra ngoài, Lý Cẩn nhịn lại.

Sợ cữu cữu mệt, Nghiên tỷ nghiêng đầu, giật giật thân thể nhỏ xíu, "Cữu cữu, con tự mình xuống đất đi một lát."

"Nghiên tỷ thật ngoan." Lý Cẩn hôn cái mặt nhỏ nhắn của bé một cái, Nghiên tỷ cười khanh khách né tránh.

Mới đi không bao xa, mà tay đã mỏi. Sau khi buông tiểu nha đầu ra, Lý Cẩn âm thầm quyết định bắt đầu từ ngày mai phải chăm chỉ rèn luyện thân thể. Hắn không muốn tương lai biến thành bạch trảm kê như Vương Tiểu Miêu đâu.

Đi một vòng, Lý Cẩn phát hiện thôn Trúc Khê không chỉ có ruộng nước, mà còn có ruộng cạn. Không ít hán tử đang làm cỏ trong ruộng cạn, cũng có bồi thêm đất, nông cụ dùng cơ bản đều là cuốc.

Một lớn một nhỏ, bất tri bất giác đã đi tới bên dòng suối nhỏ. Có một đoạn suối nước chảy tương đối xiết, dòng nước không ngừng cọ rửa những hòn đá, tựa như tiếng rung chuông, vang vọng lên, cực kỳ dễ nghe.

Đôi mắt Nghiên tỷ sáng lấp lánh, nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, nhìn cái gì cũng thấy không đáng chú ý, bé chỉ vào một chỗ dưới nước, đột nhiên vui vẻ hô lên: "Có cá!"

Bên trong dòng suối nhỏ quả thật có cá, bởi vì dòng nước lớn, rất dễ chết đuối, nên người tới đây bắt cá cũng không nhiều. Lý Cẩn xoa xoa đầu tiểu nha đầu, "Cữu cữu bắt cá cho con ăn có được không?"

Ánh mắt Nghiên tỷ sáng lên, nhếch miệng nở nụ cười, gật mạnh đầu, hô vang dội một tiếng "Hảo!"

Hắn về nhà tìm một cái chĩa bằng sắt, rồi đến nhà Mai Chi mượn cái thùng đựng nước. Lần này Thần ca nhi cũng đi theo, Nghiên tỷ về đến nhà líu ra líu ríu không ngừng, tiểu nha đầu tuổi không lớn, nhưng lại đặc biệt có lực, Thần ca nhi nghe được điều mới mẻ, cũng đi theo ra ngoài.

Lý Uyển dự định thừa dịp mình còn ở lại liền làm thêm một ít lương khô*, đến khi nàng rời đi, Cẩn ca nhi có thể dùng để lót dạ. Nàng vừa đem bột ngũ cốc bỏ vào chậu, thấy bọn họ muốn đi ra ngoài, liền dặn dò một câu, "Các ngươi cẩn thận chút, đừng đi xa."

Lý Cẩn đáp một tiếng, liền mang theo hai cái đuôi nhỏ đi đến bên dòng suối nhỏ. Mới vừa xuống nước, liền truyền tới tiếng reo hưng phấn của Nghiên tỷ, "Cữu cữu, nhanh lên! Bên kia có một con."

Tiểu nha đầu nghiễm nhiên đã trở thành người chỉ huy lão luyện.

Làm vua đám nhóc ở cô nhi việc, để bảo vệ địa vị lão đại của mình, hắn không chỉ biết đánh nhau, ném thẻ vào bình rượu*, bắn ná*, đánh bài, mọi thứ hắn đều chơi tinh thông. Cho dù cá rất giảo hoạt, Lý Cẩn vẫn đâm chính xác một con, bỏ nó vào trong thùng đựng nước, tiến vào trong thùng đựng nước rồi nó không ngừng lay động, lắc lư đến nước bắn ra ngoài.

Nghiên tỷ cùng Thần ca nhi ngồi xổm bên cạnh thùng đựng nước, trên mặt bị dính không ít nước. Nghiên tỷ nhìn mặt ca ca ướt nhẹp, cười vô cùng vang dội.

Vốn tưởng rằng cữu cữu có thể bắt được một con cá thôi cũng đã rất lợi hại rồi, kết quả hắn liền bắt được ba con. Lần này không chỉ có Nghiên tỷ, ngay cả ánh mắt Thần ca nhi nhìn Lý Cẩn cũng có biến hóa.

Nếu như không phải lực tay không đủ mạnh, Lý Cẩn còn có thể bắt thêm được mấy con nữa, tổng cộng xiên được bốn con, hai cá chép, hai cá trắm cỏ. Mỗi con đều mập mạp, trong đó ba con còn không ngừng vẫy đuôi.

Một thùng nước cơ hồ không chưa nổi chúng.

Sau khi về đến nhà, Nghiên tỷ vẫn chưa giảm hưng phấn, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm vào con cá mập, hoàn toàn không nỡ dời tầm mắt đi.

Lý Uyển giật mình không thôi, "Sao lại nhiều cá như vậy?"

Nghiên tỷ nâng đầu nhỏ lên, dáng dấp nhỏ bé kiêu ngạo không thôi, thật giống như người bắt được cá là bé vậy, "Cữu cữu bắt đó."

Lý Cẩn để lại con cá lớn nhất bên trong thùng nước, "Cái này cho Mai Chi tỷ đi, còn lại ba con, chúng ta ăn một con, buổi tối tỷ để tỷ phu mang về một con, một con khác mang sang nhà đồ tể đổi thịt."

Thấy hắn nghĩ đến Triệu Đại Niên, Lý Uyển cười cười, "Đệ có lòng này tỷ phu đệ rất vui, không cần để cho hắn, hắn muốn ăn cái gì thì tự hắn mua, tỷ chiên cho hắn một phần, đệ giữ lại từ từ ăn."

Lý Cẩn bật cười lắc đầu, liền xách thùng đựng nước sang nhà Mai Chi. Trong nhà lúc này không chỉ có Mai Chi, còn có nương Mai Chi, hai người em dâu, cùng mấy đứa nhỏ ở đó. Mai Chi là người đầu tiên thấy được bên trong thùng cá, "Thật là do ngươi bắt? Mượn thùng thì trả thùng, trả cá làm gì?"

"Trong nhà không có gì, cái này mang cho bọn nhỏ bồi bổ thân thể."

Hắn đi rồi, nương Mai Chi còn cảm khái cùng Mai Chi, "Là đứa trẻ tốt, không uổng công con thương nó."

Lúc về đến nhà, Lý Uyển đang bắt tay xử lý cá trắm cỏ, nàng làm việc lưu loát, rất nhanh liền làm sạch sẽ một con cá. Thấy hai đứa trẻ cũng không ngại bẩn mà ngồi xổm kế bên, ánh mắt nhìn lom lom, Lý Cẩn sờ sờ đầu nhỏ bọn nhỏ, "Đến đây cữu cữu dạy các ngươi chơi du hí."

Không bao lâu, trong sân đầy tiếng cười của trẻ nhỏ.

Lý Uyển đem cẩu kỷ, táo đỏ thẫm, quả dại làm vật liệu phụ, ném vào trong nồi, hầm một nồi canh cá ngon.

Rốt cục cũng được ăn, lần này không chỉ có hai đứa trẻ ăn vui vẻ, mà Lý Cẩn cũng thỏa mãn đầy mặt.

Cơm nước xong, Lý Cẩn mới nhớ ra mình đã quên chuyện quan trọng, hắn liền vội vàng đem chuyện gặp phải Vương Tiểu Miêu nói ra, Nghiên tỷ xoa xoa bụng nhỏ phình ra, đi theo nhắc nhở, "Hư!"

Lý Cẩn còn chưa kịp hỏi chuyện lấy chồng, Lý Uyển đã an ủi, "Cẩn ca nhi nhà ta xinh như vậy, nhất định có thể gả vào phu gia* tốt."

*phu gia: nhà chồng

Lý Cẩn hoàn toàn tỉnh mộng, "Chờ đã, chẳng lẽ không cần phải cưới vợ sao? Sao lại thành lấy chồng?"

Lý Uyển ngẩn người, nghĩ đến chỉ có trí nhớ trước lúc năm tuổi, lúc nhỏ lại không có người đặc biệt dạy cho họ tiểu ca cùng hán tử khác nhau, Lý Uyển dở khóc dở cười, Cẩn ca nhi đây là xem mình như là hán tử sao?

Kỳ thật cũng có tiểu ca cưới vợ, nhưng tình huống như thế tương đối ít. Tiểu ca khí lực không lớn bằng hán tử, chiều cao cũng không sánh được với hán tử, đồng thời cũng không dễ dàng làm nữ nhân thụ thai.

Nếu như có thể, Lý Uyển đương nhiên hi vọng Cẩn ca nhi có thể gả vào phu gia tốt, còn chuyện cưới vợ sinh con mà nói, còn phải dựa vào hắn chống đỡ cả nhà, thật mệt.

Lý Uyển phổ cập kiến thức cho đệ đệ một chút.

"Tỷ tỷ sẽ giúp đệ tìm một hán tử có thể đảm đương, đến lúc đó đệ lại sinh hai đứa bé, nhất định có thể làm cuộc sống trải qua hoàn hoàn mỹ mỹ."

Lý Cẩn mới vừa uống một hớp nước, nghe câu cuối cùng xong, phun toàn bộ ngụm nước ra ngoài.

Hự, thật kinh thiên động địa.

"Sinh con?"

Lý Uyển gật đầu, hoàn toàn không biết lời mình nói đã hù Cẩn ca nhi, nàng vội vã vỗ vỗ lưng Cẩn ca nhi, "Cẩn ca nhi nếu không muốn sinh thì sẽ không sinh."

Lý Cẩn sợ hãi không thôi.

Làm sao cũng không nghĩ ra chuyện xuyên qua, lại đột nhiên biết thành tiểu ca, một đại nam nhân còn có thể sinh con? Đây là cái quỷ gì đặt ra vậy? Không không không, cái này nhất định là mộng, hắn là một thanh niên tốt đẹp, thuần nam nhân, nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, làm sao có khả năng biến thành tiểu ca?

Đây nhất định là nằm mơ!

Lý Cẩn loạng chà loạng choạng đứng lên, tiếng nói có chút chột dạ, "Đệ phải ngủ một giấc."

Lý Uyển nhìn bóng lưng hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng, không hiểu đang yên đang lành Cẩn ca nhi sao lại đột nhiên hồn bay phách lạc, bộ dáng giống như trời sập xuống.

Sau khi nằm trên giường, Lý Cẩn lập tức ngủ.

Hắn vẫn luôn có cái kỹ năng thần kỳ, gặp phải chuyện gì phiền lòng liền ngủ một giấc, không được thì ngủ hai giấc.

Sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, Lý Cẩn vẫn cứ cảm thấy trong lòng không muốn chút nào.

Trước sau vẫn không hiểu tại sao mình đang yên đang lành liền biến thành tiểu ca? Ngay cả gay cũng không sinh con được, hắn hoàn toàn được nâng cấp tầm nhìn rồi!

Lý Cẩn cảm thấy cả người cũng không xong rồi.

Lại nhìn về phía Thần ca nhi, ánh mắt vô cùng quỷ dị, cho dù hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cảnh tượng Thần ca nhi lấy chồng sinh con. Là một thanh niên có tâm lý khỏe mạnh, Lý Cẩn cảm thấy tam quan hoàn toàn bị lật đổ!

Thấy hắn một mặt không còn thiết sống, Lý Uyển lo lắng cực kỳ, "Cẩn ca nhi nếu như thích nữ nhân, không lập gia đình cũng được, đệ muốn như thế nào cũng được."

"Cữu cữu, cữu nhanh chơi với con đi!" Nghiên tỷ cũng mẫn cảm nhìn thấy điểm không đúng.

Thấy hai đứa bé cùng lo lắng đang nhìn mình, Lý Cẩn cúi đầu, tam quan sắp rơi mất liền kiếm đi kiếm lại hợp lại, "Đến đây đến đây, cữu cữu cùng các ngươi chơi."

Chết cũng trải qua rồi, còn sợ làm tiểu ca?

Lý Cẩn mi có tiền đồ chút được không!

Lý Cẩn thật vất vả làm xong ám thị tâm lý.

Buổi chiều, Lý Uyển mang theo hai đứa nhỏ sang nhà Mai Chi, dự định lát nữa trở về Triệu gia thôi.

Khi trong nhà chỉ còn lại Lý Cẩn, cửa đột nhiên bị một nam nhân đẩy ra.

Hắn một thân bố y màu xanh, vai rộng chân dài, nếu đặt ở thời hiện đại tuyệt đối khiến các cô gái rít gào vóc người kia. Ngũ quan vô cùng lạnh lùng cứng rắn, mặt bên trái như được bàn tay thần thánh tạc nên, thật dễ nhìn, mặt bên phải từ mắt đến lỗ tai lại có một vết sẹo, cực kỳ dữ tợn.

Trong tay hắn còn mang theo một cái đùi dê đã nướng chín, mùi thơm từ trên tay hắn lan ra, kích thích bao tử người ta. Cho dù vừa rồi mới ăn cá, rõ ràng không thèm thịt, nhưng nghe được mùi chân dê nướng thơm nức, Lý Cẩn vẫn không nhịn được khịt khịt mũi.

***

Hết chương 5 – 22/6/2018

Beta - 31/03/2020

_________

*杂粮面饼 - lương khô (không chắc lắm)

*ném thẻ vào bình rượu

*bắn ná