Kể từ khi Mai Tử biết trong núi sâu có thể tìm được thảo dược, nàng cứ quấn lấy Tiêu Kinh Sơn để hắn dạy nàng các loại thảo dược làm thế nào đển nhận thức, làm thế nào đế hái. Tiêu Kinh Sơn chỉ có thể tận tâm truyền thụ. Mai Tử rất tò mò cũng rất ham học, có lúc nàng hỏi những vấn đề mà Tiêu Kinh Sơn không biết. Tiêu Kinh Sơn không có cách nào, lúc đi xuống chân núi bán con mồi liền mua cho nàng một quyển《Thảo dược quanh ta》. Sách này vừa có hình lại vừa có chữ, nói về các loại thảo dược cùng với tập tính của chúng. Mai Tử nhìn hình còn được, nhưng mà đọc chữ thì có nhiều khó khăn. Thỉnh thoảng cầm sách hỏi Tiêu Kinh Sơn chữ này là chữ gì, nghĩa như thế nào. Tiêu Kinh Sơn cũng kiên nhẫn nhất nhất dạy nàng.

Sau này lúc có thể đọc được rồi, khi không có việc gì làm Mai Tử liền cầm theo quyển sách《 Thảo dược quanh ta 》kia chạy đến bìa rừng nghiên cứu. Lúc trở về luôn vui vẻ nói chuyện với Tiêu Kinh Sơn. Cái này cái kia hằng ngày thấy rất quen, hôm nay mới biết nó cũng là thảo dược có thể trị bệnh a! Tiêu Kinh Sơn thấy đôi mắt mọng nước của nàng mở to vui vẻ, dáng vẻ thật là động lòng người, luôn không nhịn được trêu chọc nàng một phen.

Mặc dù Mai Tử hết lòng nghiên cứu thảo dược, nhưng cũng không quên những chuyện khác. Trong sân mấy mầm dưa bở cây đào vân vân đều được chăm sóc cẩn thận. Ngày ngày lớn lên, cây dưa bở kia cũng đã ra hoa màu vàng. Chờ thêm vài ngày là có thể trở thành trái dưa đẹp đẽ rồi.

Hôm nay ngoài việc nghiên cứu thảo dược Mai Tử còn hái thêm nhiều nấm mèo trong núi mang về để bán. Thế là thỉnh thoảng nàng kéo Tiêu Kinh Sơn đi vào sâu trong rừng hái nấm mèo đem về. Một ít đem đi chế biến thành món ăn bổ sung cho bữa cơm. Còn lại Mai Tử đem phơi khô để cất, sau này hoặc là đem bán lấy tiền hoặc là giữ lấy chính mình ăn, đều rất tốt.

Cái con gà mái mẹ vẫn không chịu ăn uống. Mai Tử chỉ có thể cạy miệng của nó cứng rắn nhét thức ăn vào. Tiêu Kinh Sơn không hiểu mấy về việc cho gà ấp trứng này nên Mai Tử giải thích cho hắn nghe. Bình thường trứng ấp khoảng hai mươi mốt ngày là nở. Hôm nay đã được hai mươi ngày, gà gần nở rồi.

Lúc Mai Tử bận rộn việc này việc nọ, Tiêu Kinh Sơn cũng không nhàn rỗi gì. Hằng ngày hắn ra ngoài săn bắn kiếm chút bạc. Mấy ngày nay không biết hắn tìm ở đâu ra một khối đá to, lúc rãnh liền cầm búa đục đẽo. Mai Tử không hiểu, hỏi hắn muốn làm gì. Ai dè Tiêu Kinh Sơn nói: "Trong thôn chỉ có ba cái cối xay. Đến mùa thu hoạch cơ bản không đủ để dùng, làm lỡ rất nhiều việc. Ta muốn làm thêm một cái để ở trong sân đánh lúa cho mọi người dùng, như vậy sang năm mọi người cũng không khẩn trương nữa."

Mai Tử nghe lời này, mắt to sáng lóng lánh nhìn hắn chằm chằm làm cho Tiêu Kinh Sơn vốn là một nam nhân thế nhưng cũng có chút không được tự nhiên: "Nhìn cái gì vậy?"

Mai Tử nghiêng đầu cười một tiếng. Cười đến đẹp như hoa, ngọt như mật: "Không có gì, chỉ là thấy chàng rất tốt."

Tiêu Kinh Sơn không nhịn được đưa tay nhéo hai má hồng hồng mềm mại của nàng cười nói: "Mấy ngày nữa ta muốn mời Trần Hồng Vũ cùng chủ nhân cối xay kia đến nhà chúng ta ăn cơm, uống chút rượu cảm ơn người ta một tiếng. Vài ngày nữa nàngchuẩn bị một ít đồ nhắm a."

Mai Tử nghe, suy nghĩ một chút nói: "Việc này chuẩn bị cũng dễ. Trong nhà đã có thịt, nấm mèo, còn có trứng gà lần trước mẹ đưa tới nói là để cho chàng tẩm bổ. Làm vài món ăn dân dã, sau đó hái thêm chút rau vặt trộn với dầu vừng. Vậy đã được chưa?"

Tiêu Kinh Sơn gật đầu: "Thế được rồi. Lần trước xuống núi ta có mua chút rượu, chính là vì dịp này."

Ngày hôm đó, sáng sớm Mai Tử đã thức dậy chuẩn bị cơm nước. Lại chạy đến nhà mẹ mượn thêm chén dĩa. Mấy hôm nay Mai Tử nương cũng bận rộn lục đục chuẩn bị cho Chu Đào xuất giá. Thấy Mai Tử liền hỏi gần đây như thế nào, lương thực còn đủ ăn không, nếu không thì lấy một bao gạo mới về mà dùng.

Mai Tử vội vàng nói không cần, vài ngày trước Tiêu Kinh Sơn đi ra ngoài mua lương thực về cất rồi, trong nhà cũng không thiếu cái gì.

Hai người nói chuyện một hồi, Mai Tử liền nói ra chuyện Tiêu Kinh Sơn đang làm một cái cối xay, cùng với việc mời Trần Hồng Vũ ăn cơm. Mai Tử nương rất là tán dương: "Hắn làm như vậy rất tốt. Kỳ thật nhà chúng ta là cô nhi quả phụ , trong thôn có nhiều người nhìn không thuận mắt, gặp phải chuyện gì cũng không muốn đưa tay ra giúp. Hôm nay các con đã có gia đình riêng, dù thế nào cũng phải cùng người trong thôn quan hệ tốt một chút. Như vậy sau này cũng có thể yên tâm. Hắn làm cái cối xay, sang năm lúc thu mạch còn không phải sẽ có rất nhiều người lại đây hỏi mượn nha. Mà nhà Trần Hồng Vũ trong thôn cũng là có chút địa vị, cùng nhà bọn họ có giao tình, sau này kiểu gì cũng sẽ giúp đỡ thêm cho các con."

Mai Tử thấy mẹ khen Tiêu Kinh Sơn, e thẹn cười nói: "Mẹ, hắn không có nghĩ nhiều như thế đâu. Mọi việc là từ tấm lòng mà ra thôi. Nhưng gần đây hắn dạy ta rất nhiều thứ, như là làm thế nào để hái thảo dược, còn có cách dùng, ta cảm thấy mình hiểu biết hơn trước kia rất nhiều."

Mai Tử nương vừa xâu kim, vừa hài lòng gật đầu: "Như vậy là tốt rồi, sau khi cha con đi, nhà chúng ta nghèo khó, với lại người trong thôn không có người hiểu biết nhiều, cũng không có ai chỉ dạy cho các con. Hôm nay con có thể theo hắn học tập thêm được cái gì, luôn tốt."

Mai Tử nương suy nghĩ rất chất phác. Mặc dù ở trong thôn làm nông sống cũng không cần biết chữ làm gì. Nhưng những người biết chữ trong mắt bà đều không giống với người thường. Nữ nhi của mình có thể theo học được chút gì, cho dù sau này không có gì tác dụng cũng là người có hiểu biết.

Nói đến đây, Mai Tử nương không nhịn được than thở nói: "Con xem ta hôm nay bận bịu chuẩn bị đồ cưới cho Chu Đào. Con hãy hiểu cho tâm sự của ta, đừng nghĩ là ta thiên vị." Bà thả kim chỉ trong tay kéo Mai Tử qua nói: "Mai Tử à, kỳ thật Chu Đào cũng không dễ dàng gì. Trước kia khi cha con còn sống, trong nhà điều kiện tốt. Cha con rất yêu con, dạy cho con chút chữ, dẫn con đi chợ chơi. Khi đó Chu Đào cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn mà thôi. Cha con đi lúc Chu Đào chỉ mới vài tuổi, nên nó không cảm nhận được tình yêu thương của cha là như thế nào. Ta nghĩ có khả năng chính là vì vậy nên sau khi cha con mất, tính tình của nó liền thay đổi. Cho nên mọi việc con hãy nhường nhịn nó một chút, uất ức của con trong lòng mẹ đều hiểu."

Mai Tử cúi đầu trầm mặc một hồi lại ngẩng đầu lên, mắt ngân ngấn nước nhìn mẹ: "Mẹ, con hiểu rõ , muội muội chỉ là tính tình trẻ con mà thôi. Sau này lớn lên một chút muội ấy sẽ hiểu chuyện. Bất luận thế nào đi nữa, chúng ta vẫn là tỷ muội ruột thịt, con sẽ không quên lúc nhỏ muội ấy đi theo phía sau con gọi một tiếng tỷ tỷ ."

Tay Mai Tử nương chai sần cầm lấy tay nhỏ bé của Mai Tử vỗ vỗ, cuối cùng để xuống, lần nữa cầm lên kim chỉ: "Con hiểu là tốt rồi, trong lòng mẹ cũng vui mừng một chút. Bây giờ con gả được cho một nam nhân tốt, sau này cuộc sống cũng yên ổn, mẹ cũng yên lòng. Chỉ là hi vọng Chu Đào đến thôn Hồng Anh Tử bên kia cũng có thể sống tốt một chút."

Mai Tử vẫn không hiểu vì sao mẹ lại đem Chu Đào gả đi xa như vậy. Thế là thừa dịp này lên tiếng hỏi, Mai Tử nương lúc này mới nói: "Kỳ thật nhà họ Lục ở thôn Hồng Anh Tử bên kia là học trò cũ của cha con. Khi ấy cha con có nói muốn đem con gả đến nhà bọn họ. Nhưng sau này khi cha con mất, ta cùng bọn họ đi lại cũng ít nên không có đề cập đến việc này. Sau này con lại làm chuyện bốc đồng, ta càng thêm không dám cùng người nhà họ bàn chuyện này. Vài ngày trước ta thấy thái độ của Chu Đào, có chút lo lắng, liền mặt dày sai người đi hỏi ý tứ nhà bên kia, xem có thể đem Chu Đào gả qua đó được không. Ai ngờ tiểu tử nhà họ Lục kia còn chưa kết hôn, thế là liền đem việc này nhanh chóng quyết định. Ta thấy thôn Hồng Anh Tử mặc dù xa, nhưng biết chắc gia đình họ chính xác ở đó, lại cùng cha con có giao tình cũ cho nên cũng không thể ngược đãi nó."

Mai Tử nghe lời này, lúc này mới hiểu vì sao mẹ chợt muốn đem gả Chu Đào đi xa vậy. Nhưng nghe mẹ nói người có hôn ước với Lục gia vốn là mình, không tránh được trong lòng có chút kinh hãi. Nghĩ đến việc nếu mình thật sự bị gả đến thôn bên kia, thì làm sao có thể quen biết với Tiêu Kinh Sơn đây. Ý nghĩ đó vừa lướt qua trong đầu, nàng bỗng nhiên phát hiện, thì ra nàng đã rất quan tâm đến Tiêu Kinh Sơn, thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối nếu không được gả cho hắn.

Lập tức lại nghĩ đến chuyện giữa nàng và Phúc ca, thật là khác xa nhau. Thì ra tất cả đều là mây núi gặp nhau mà thôi. Một nam nhân chín chắn đáng tin mới có thể ở bên cạnh mình giúp đỡ mình cả đời. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, khó tránh được phút cuồng si mù quáng. Chỉ có thể cảm ơn ông trời, đi một vòng lớn cuối cùng cũng cho nàng gặp được một nam nhân tốt đáng để tin tưởng.

Trong lòng Mai Tử xúc động một hồi, lại nói thêm vài câu với mẹ, nhìn trời thấy cũng không còn sớm, liền vội vã cầm chén đĩa trở về. Tiêu Kinh Sơn lấy nước suối trở về, thấy nàng đi mượn bát đĩa và mấy thứ khác cũng đã về, liền vội vã đem nước đổ vào chậu gỗ, đem mấy thứ lâu ngày chưa được sử dụng kia rửa sạch. Mà Mai Tử cũng vội bắt đầu rang thức ăn làm cơm.

Các loại thức ăn như gà, nấm mèo, trứng gà, còn có rau dại mới hái đều đã được rửa sạch cắt xong, chỉ việc nấu. Mai Tử mồi lửa lên bếp, trước tiên đem nấm mèo và trứng gà rang qua, lại xào thịt cùng dưa leo cho thêm chút ớt cay, cuối cùng đem bỏ vào nồi, bắt đầu làm làm gà hầm nấm.

Lúc nồi bên này sôi ùng ục, Mai Tử liền bắt đầu xào rau. Hôm nay có rau cải non và nấm, đều là những thứ thỉnh thoảng ăn. Rửa sạch chúng rồi dùng dầu vừng xào qua cùng với nước cốt tỏi, đừng nói ăn, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy mùi thơm ngát xộc vào mũi.

Tất cả làm xong xuôi, bên này Tiêu Kinh Sơn cũng đã sớm rửa xong chén dĩa. Mai Tử liền bận rộn dọn thức ăn lên, còn Tiêu Kinh Sơn liền chạy đi kêu bọn Trần Hồng Vũ.

Hôm nay chuyện Tiêu Kinh Sơn mời dùng cơm đã sớm được thông báo từ trước. Lúc Tiêu Kinh Sơn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Trần Hồng Vũ cùng một hán tử hơn bốn mươi tuổi cùng nhau đi lại đây. Bọn họ xa xa thấy Tiêu Kinh Sơn liền vội vàng chào hỏi.

Trần Hồng Vũ định giới thiệu thì hán tử kia chất phát cười nói: "Không cần đệ giới thiệu, lúc đó Kinh Sơn rời khỏi thôn chúng ta, đệ vẫn là đứa trẻ cởi truồng, ta lại đã lấy vợ sinh con rồi, vẫn nhớ rõ."

Tiêu Kinh Sơn lục lọi trí nhớ trong đầu, lúc này mới nhớ ra, vội thi lễ cười nói: "Chẳng lẽ là Trần gia Tảng đại ca?"

Người này chính xác gọi là Trần Tảng. Vì sao đến giờ hắn vẫn còn nhớ? Dù sao năm ấy lúc Tiêu Kinh Sơn rời khỏi hắn đã có con rồi. Lúc cha Tiêu Kinh Sơn còn sống, hắn đã muốn đem con gửi qua đó học chữ, vì vậy đối với Tiêu Kinh Sơn là ấn tượng khó phai.

Hai người lập tức xúc động, Tiêu Kinh Sơn dẫn hai người vào sân. Trong sân nhỏ, dưới tàn cây đã sớm đặt một cái bàn gỗ nhỏ cùng ghế đá. Ghế đá rất mới, là Tiêu Kinh Sơn lúc rãnh rỗi làm ra. Ba nam nhân nhún nhường một hồi, lúc này mới chuẩn bị tư thế ngồi xuống. Mai Tử qua chào hỏi bọn họ một tiếng, vội vã rót trà mời, nhanh chóng bưng thức ăn đã được chuẩn bị tốt lên khay mang ra.