- Được được…làm gì cũng được… anh cho em xem nào! Xem có sưng không nào?

Hắn bỏ đôi tay đang ôm lấy trán, nó hốt hoảng:

- Ôi… Sưng rồi… Đỏ rồi… ôi… Đợi em…

Nó chạy nhanh xuống nhà lấy đá cho vào khăn, rồi chạy vù lên với hắn. Áp khăn đá vào trán hắn, nhẹ nhàng di chuyển, nó chăm sóc cho hắn như một người vợ thực thụ, khiến hắn bật cười. Nó nhìn hắn:

- Sao lại cười?

- Đúng là vợ anh. Hơ hơ…

- Hừ… đau mà còn đùa… Mà anh vẫn uống thuốc đều đặn chứ?

- Có. Cuối tuần này đi kiểm tra.

- EM đi với anh.

- Ừm…

Chả mấy chốc đã tới chiều. Hắn đưa nó đi học.

Ở lớp, nó luyên thuyên chuyện nó với hắn yêu nhau, rồi khen hắn đủ điều. Bạn nó chê:

- Nhược Hi, lần trước gét Minh Vũ lắm cơ mà? Cứ nhắc đến là kêu: “đừng có nhắc đến hắn, tên đáng gét ấy!” Chà! Đúng là người xưa có câu: “Gét của nào trời trao của ấy.” quá đúng.

Nó cười bẽn lẽn, rồi lại kể về ngôi nhà của hắn, rồi lại nói về căn phòng mới màu hồng của hắn làm cho nó, khiến hai đứa bạn háo hức đến tối nay. Hai đứa nó sẽ mang quần áo, sách vở cho ngày mai sang nhà hắn, hắn đã đồng ý mà!

Chẳng những thế, còn kể lể, hắn vô cùng biến thái, luôn luôn thích động vào người nó. Hai đứa bạn khúc khích cười, còn nói: “Đó mới là tình yêu đích thực” rồi nói: “Phước cậu tốt thật, may mắn vớ được một người tình cảm nhưng cũng tinh quái, lắm chiêu như Minh Vũ, lại còn đẹp ngời ngời, khiến ong còn vỡ mật mà chết!”

ĐÚng là nó tốt số khi gặp hắn. Đúng là “Gét của nào trời trao của ấy!”

Hết giờ.

Vậy là cả buổi học, nó với hai đứa bạn lơ là việc nghe giảng. Nhưng nó cũng nghe mang máng nên cũng nắm được cơ bản, còn hai đứa bạn thì trách nó cứ nói chuyện về hắn, làm hai đứa nó mất tập trung. Thế là nó phải hòa giải bằng cách, tối nay sẽ giảng lại cho chúng nó, dù gì, nó cũng nắm được cơ bản.

Ra khỏi cổng trường, chiếc xe BMW của ông Lam đến đón cả ba đứa. Đương nhiên, nhà hắn luôn có hai cái xe BMW sịn; một cái cho hắn và một cái cho ông Lam. Chẳng những thế, hắn còn sở hữu một chiếc xe máy siêu hạng đang nổi trội bây giờ, và một chiếc xe đua sịn – Nhưng bị hỏng từ vụ tai nạn.

Ông Lam đưa hai cô bạn nó về từng nhà lấy sách vở, quần áo. Xong rồi đưa cả ba về nhà hắn luôn. Đỡ mất công chạy đi chạy lại.

Đến nơi.

Chúng nó xuống xe BMW siêu hạng mà khiến chúng nó cứ trầm trồ khen hết quãng đường đi. Nhưng khi xuống khỏi xe, chúng nó càng ngỡ ngàng hơn vì nhà hắn như một tòa biệt thự khủng bố nhất quả đất. Đi vào trong thì giống như cung điện, diện tích rộng thênh thang, Viên Viên thì thầm vào tai nó:

- Nếu cậu phải lau nhà thì vô cùng mệt mỏi đấy!

Nó nhếch miệng cười:

- Sẽ không bao giờ có chuyện mình lau cái nhà này lần thứ hai.

- Lần thứ nhất là…..

- Phải…cái lần làm osin đó… quả đúng mệt lử… cho dù có lau tầng trệt thôi cũng chết lên chết xuống.. Thề sẽ không có lần hai. Thôi, qua đó ngồi chơi đi. Minh Vũ đi học, chắc tí sẽ về.

Mẫn Mẫn cười ngây thơ:

- Hi ơi Hi… Lên phòng Hi nhé? Mẫn hóng quá nè!

Nó gật đầu, vứt cặp sách của cả ba xuống ghế sô pha, rồi lôi chúng nó lên phòng mình.

Khi mở cánh cửa ra…

Chúng nó bàng hoàng, đứng sững một chỗ như hóa đá, không cử động. Nó bật cười:

- Thôi nào! Ở đây không phải là nơi để hai người chết hóa đá đâu! Vào đi, mình sẽ cho hai người xem tất cả trong căn phòng, cứ xem thoải mái đi.

Chỉ đợi câu đó, chúng nó chạy ồ lên giường, rồi chạy mở cửa tủ quần áo… Cái Mẫn suýt té xỉu vì cái tủ toàn đồ thời trang độc lại đắt tiền, rồi chúng nó xem nhà tắm…Tuyệt vời!

Cả ba nằm trên chiếc giường êm ái, Viên Viên nói bằng giọng hâm mộ:

- Có bạn trai giàu sướng thật!

Nó nhìn Viên Viên, cười:

- Yêu người ta, chứ mình không yêu vật chất mà anh ấy mang lại!

Mẫn Mẫn cười híp con mắt:

- Minh Vũ lạnh lùng, vô cảm, người chẳng thèm để ý đến ai, luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt, vậy mà Hi lại khuất phục được! Siêu giỏi!

Trái tim nó đập nhanh, nói trong tự hào:

- Thật ra, anh ấy vô cùng tình cảm, luôn quan tâm, lo lắng cho người khác… Cái vẻ lạnh lùng gì gì đó chỉ là lớp bọc ngoài thôi! Anh ấy rất đáng thương. Chỉ sống một mình trong căn nhà này với Bác Lam nhà mình và 3 cô người hầu thôi! Bố mẹ đều không quan tâm đến anh ấy khi cứ tưởng anh Hoàng Minh đã chết!

Viên Viên nhìn nó:

- Giờ, Minh Vũ đã có cậu và có anh trai rồi, Vũ sẽ không cô đơn nữa!

Nó gật đầu…

Đột nhiên, phía dưới tầng vang lên tiếng gọi:

- Nhược Hi, xuống đây.

Giọng của hắn…