Bố nó nhìn nó rồi nhìn khuôn mặt bình thản của hắn, khẽ cười… Nó ngượng đỏ mặt. Nhớ lại vừa nãy theo hắn, bị hắn hôn, về đến phòng cũng bị hôn, hôn mạnh như vậy, bảo sao không sưng T-T

- Không sao đâu ạ…con chỉ là….

Mẫn cười ngây thơ:

- Con chỉ là bị ai kia hôn điên đảo quá thôi ạ, lại còn ôm trọn vào lòng thế kia….

Nó lập tức ném ánh mắt sắc lẹm lên Mẫn Mẫn, nhỏ chỉ cười rồi nhún vai. Mọi người nhìn nó rồi lại lại đưa mắt nhìn nụ cười nửa miệng của hắn… Ôi… giờ thì nó dấu mặt vào đâu đây?????? Bị người ta cướp mất nụ hôn đầu, lại còn bị người ta hôn nhiều đến nỗi sưng cả môi, đã vậy lại bị người khác phát hiện…. Xấu hổ quá…xấu hổ quá….

Hắn gắp một miếng thịt rồi nói:

- Mọi người ăn mau đi. Nguội hết rồi…

Bố nó cười:

- À….ừ… ăn thôi nào, để nguội không ngon đâu….

Mọi người không cười nữa mà tập chung ăn. Phù, may thật…

Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!

Ngoài hành lang…

Có một người trung niên và một cậu con trai tràn đầy sức sống đang đứng cạnh nhau. Người trung niên đó bắt chuyện trước:

- Ta có nghe Nhược Hi kể về cháu… Khi nó nhắc cái tên Hoàng Minh, khiến ta gợi lại quá khứ….

- Điều đó liên quan đến cháu?

- Cháu có người thân không?

- Bố, mẹ, em trai… Cháu mất liên lạc với họ từ khi qua Trung Quốc làm ăn…

- Cháu đã từng ở bên Trung Quốc???

- Vâng.

- Cháu có bị ai đó theo dõi không?

- Cháu đã xảy ra tai nạn bên đó… Bác hỏi để làm gì vậy?

- Cũng không có gì nhiều, ta chỉ muốn biết rõ cháu hơn, Nhược Hi nhà ta rất khâm phục cháu, nó còn rung động trước cháu, nên ta muốn biết một vài cơ bản thôi…và… Ta cũng muốn biết, em trai cháu tên gì? Và tên bố mẹ nữa?

Hoàng Minh dựa lưng vào tường trắng của bệnh viện, thản nhiên lắc đầu:

- Sau khi bị tai nạn, cháu đã mất trí nhớ, Các bạn làm ăn bên đó đã nói cho cháu biết, cháu có em trai và bố mẹ họ Triệu, gần như ai cũng biết bố mẹ cháu… lúc đó, cháu còn chẳng nhớ tên mình là gì….

Hóa ra là như vậy…. Ông gặng hỏi:

- Vậy cái tên “Hoàng Minh” không phải tên thật của cháu?

- Không… Triệu Hoàng Minh là tên cháu….

- Tại sao phải bỏ tên họ?

- Vì cháu thích vậy… Hoàng Minh… Cái tên nghe hấp dẫn….

- Được rồi, cháu vào trong đi, bác phải gọi điện thoại! Cuối tuần này, bác sẽ tham gia lễ tốt nghiệp của cháu!

- Cháu cảm ơn. Xin phép bác.

Hoàng Minh lặng lẽ bước đi. Bố Nhược Hi áp điện thoại lên tai:

- Chính là nó…. Bữa tiệc tốt nghiệp sẽ là lúc chúng ta hành động…

Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!

Cuối tuần, nó với Mẫn và Viên ăn mặc thật đẹp, thật lộng lẫy để đi dự lễ tốt nghiệp của Hoàng Minh… Từ quần áo, đầu tóc, giầy dép, trang điểm đều nhờ hết hai đứa bạn đáng yêu này! Tất nhiên, nhìn đứa nào cũng xinh đẹp, đáng yêu theo nét riêng…

Viên Viên hỏi nó:

- Nhược Hi, hôm nay đi chung nhé?

- A…. Thật sự…. cái tên chết tiệt đó ép tớ phải đi chung với hắn ta….nên….

- À…. Hiểu rồi…

Mẫn Mẫn chạy ra ngồi cạnh, nhìn Viên Viên:

- Đi chung với Mẫn Mẫn nè? Viên Viên?

Viên nhìn nhỏ:

- Tất nhiên rồi, Viên không đi với Nhược Hi thì chỉ có đi với Mẫn thôi! Còn để cho người ta đi với tình nhân chứ, Viên đây không nỡ chen ngang!