Khuôn mặt của Viên Viên vs Mẫn cũng biến dạng luôn, hai nhỏ không ngờ đứa bạn hay nhảy nhót, mạnh mẽ, tung tăng như nó lại bi quan đến như vậy! 2 nhỏ chỉ cười, vỗ vai nó rồi cùng nhau ra khỏi lớp, sức của 2 nhỏ chỉ đến đây thôi!

Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!

Rồi mấy hôm sau đó,nó cũng thường xuyên hay đau đầu kinh khủng, nhiều lúc thấy đường máu của mình chảy nhanh hơn bao giờ hết, khiến cơ thể nó suy nhược hoàn toàn. Khoảng 4 tháng nữa nó thi rồi mà sức khỏe như bây giờ thì không thể trụ nổi, dù sao thì căn bệnh của nó cũng sắp sang giai đoạn cuối khó chữa rồi. Đến trường, đến lớp, không một ai không xì xào bàn tán về sắc mặt tái nhợt của nó. Cái Viên và Mẫn đã khuyên nó nhiều lắm mà nó không chịu, hắn đành gặp nó, hắn không thể chịu đựng khi thấy nó trở nên tàn tụy như vậy, hay đau lòng lắm! Hắn nói xối xả vào mặt nó:

- Nhược Hi, cô có điên không? Tôi nói cô đi phẫu thuật sao không chịu đi hả? Gọi điện nhiều lần mà không nghe máy? Là cớ gì đây? Nhìn cô xem, dạo này cô có soi gương không thế? Nhìn cô chẳng ra người gì cả! đã ốm rồi còn cố đi học, né tránh chữa bệnh, làm cả trường phát lo cho cô đó! Hoàng Minh lo cho cô lắm, nhưng vì anh ta bận ôn thi nên chẳng thể hỏi thăm trực tiếp cô! Cô có muốn mọi người sống yên ổn không? Sao cớ gì phải hành hạ mình? Thấy bộ dạng cô, chẳng lẽ bố mẹ, anh trai cô lại không biết?

Nó cười:

- Không sao, tôi trụ được!

Hắn càng giận thêm, nó không hề biết lo cho bản thân, nó thật độc ác với chính mình:

- Trụ được? thử hỏi cô trụ được bao lâu? 1 tháng? 2 tháng?Cô nghĩ mình trụ được ư? Mau chóng theo tôi đi phẫu thuật, vẫn còn 4 tháng để cô dưỡng bệnh, lúc đó còn chưa thi cuối kì.

- Tôi sẽ tạo ra kì tích?

Hắn nắm chắc đôi vai của nó, ánh mắt dịu dàng nhìn nó:

- Nhược Hi, hãy nghe tôi, chỉ cần phẫu thuật thôi, sẽ có kì tích! Hãy tin tôi!

Nó mỉm cười. Nó đã gầy đi nhiều lắm, không còn chạy nhảy như trước, không còn nhảy hàng rào vào nhà nữa, bỗng nhiên nó thấy mọi chuyện thường xuyên đó trở nên vô cùng khó khăn.

Về nhà, bố mẹ nó cùng anh Hi Phong ngồi nói chuyện với nó, bố nói:

- Nhược Hi, con gái, bố mẹ và anh trai biết chuyện gì xảy ra với con!

Nó nhìn bố, nhìn mẹ rồi nhìn anh trai. Họ đều gật đầu. Nó hoang mang và trở nên run hơn. Mẹ ngồi bên cạnh vuốt ve mái tóc nó, bố nói tiếp:

- Ung Thư Máu là căn bệnh nguy hiểm, con đã mắc phải nó, đó là di truyền từ ông nội, ông đã mất sớm khi chưa thọ 50 tuổi…

Giọng bố nó ngắt ngừng, nó càng run hơn.

- Chúng ta không muốn mất con, không muốn thấy con chịu đau! Hãy nghe lời Minh Vũ, con phải đi phẫu thuật, tỉ lệ thành công rất cao, con còn sợ điều gì nữa mà không cứu lấy bản thân? Trong khi, ai cũng cần con, con quan trọng với mọi người?

Nó nhìn mẹ, mẹ nó mỉm cười gật đầu. Anh Hi Phong cũng cười, bố nó cũng cười. Gia đình nó đã biết nó bị bệnh, nó cần gì phải che giấu nữa? Gia đình khuyên nó phẫu thuật….

- Nhưng con sợ mình không qua khỏi…

- Con yêu chúng ta chứ?

Bố nó hỏi.

- Có. Rất nhiều ạ…

- Con yêu bạn con chứ?

- Con yêu mến họ…

- Con yêu Minh Vũ chứ?

Câu hỏi này làm nó ngập ngừng. Nhắc đến tên Minh Vũ là tim nó lại đập rộn ràng, nó bắt đầu thấy nhớ hắn từ lâu… nhưng tình cảm của nó đối với anh Hoàng Minh chẳng lẽ là nó tự phủ nhận? Nhưng nó công nhận, trái tim nó đã từng rung động trước anh… Nhưng bây giờ nó thấy cái tên Hoàng Minh sao mà nhạt quá, nó thấy mến anh chứ không còn thích anh như ngày xưa…. Nó thích Minh Vũ sao?