- Này!! Cậu lại mất ngủ à?? - Vũ Cường ngứa tay chọt chọt cây bút chì vào lưng nó... Mất ngủ?? Vâng, quả là một chuyện cực kì không bình thường a ~!!

- Ừm~!!! Tối qua thức khuya quá!! - nó thều thào, đôi mắt khêng hẹn mà cùng nhắm tịt lại...

- A ha!! Tớ biết rồi nhá!! Đêm qua cậu đi ăn trộm phải không nào?? - Vũ Cường nheo mắt đầy bỡn cợt với nó, sát khí từ ai kia ngùn ngụt tỏa ra khiến mấy đứa chưa kịp cười trong lớp liển nuốt lại vào họng...

- Này!! Bộ cậu thấy tôi nghèo tới nỗi đó luôn ấy hả?? Đừng có tưởng ai cũng giống như cậu, nghe chưa?? - nó cười tươi với giọng nói ngọt ngào đầy thân thiện nhìn chàng... Nhưng sao chàng vẫn thấy trên mặt nó dù vẫn nở nụ cười thiên thần ấy vậy mà lại lộ rõ vẻ hăm dọa và in hẳn cái câu “ Còn mở mồm nữa là tôi nhét thuốc chuột vào miệng cậu đấy!! “ in hẳn trên mặt nó...

-...!!

- Charly ~!! - từ đâu Andy phóng nhanh xuống chỗ nó ngồi với tốc độ tia chớp, khẽ cọ má vào má nó, giở giọng nũng nịu...

- Đừng có thân với cậu ta thế chứ!! Nhìn tớ này!! - nó ngước ngước xuống nhìn con chó loại lớn và chưa được thuần chủng đang ôm lấy bụng nó

Nhân vật từ đầu truyện đến cuối giờ đều im lặng bỗng chốc nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt. Thậm chí con nha đầu này còn không có ý đẩy tên tóc vàng kia ra nữa chứ. Thật là đáng giận!!!́

- Hai thằng con trai ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật quả là không hay lắm nhỉ?? - cậu nói giọng băng lãnh, trong lời nói thậm chí còn có sự đe doạ chết người.... Cậu bị sao vậy nhỉ

- Vớ vẩn!! Charly đâu.....

Đấy chính là ngay cái thời khắc quan trọng nhất thì miệng của Andy được đập kín bằng tay của ai kia đang mồ hôi chảy ròng ròng... Hôm nay còn chưa đủ phiền phức với nó sao?? Nhân đây, Andy được vinh hạnh nhận từ nó một cái lườm toé khói... Thật là đáng sợ, đáng sợ a ~!!

Nhưng mà... sự thật liệu có còn ai tham gia cuộc nói chuyện buổi sáng này... hay chỉ là âm thầm quan sát??...

.

.

.

- Được rồi!! Im lặng nào!! - cô giáo e dè gõ nhẹ cây thước kẻ lên bàn giáo viên, tay còn lại thì ôm một sấp giấy trắng... Thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của toàn thể học sinh trong lớp học...

- Được rồi!! Đơn giản thì tuần sau chúng ta sẽ đi leo núi ở ngoại ô thành phố do trường sắp xếp, có ai ý kiến gì không nào??

Ai da da!! Đích thực là chuyện này có vẻ hay đấy. Nó nghe xong thì mắt lấp lánh đầy sao. Vốn từ nhỏ chưa bao giờ tham gia các hoạt động thú vị như vậy nha ~!! À, và anh bạn tóc vàng đằng kia thì cũng thích thú không kém rồi!! Thậm chí là còn đứng hẳn trên bàn học cười ha hả vui sướng làm giáo viên như muốn thét ra lửa...

Nhưng mà hình như vẫn thiêu thiếu gì đó!! A!! Nó biết là gì rồi... Nghĩ xong liền lập tức quay phắt sang bên cạnh long lanh nhìn cậu, vẻ u sầu hồi sáng đã bay đâu mất...

- Nè nè!! Đi chứ?? Đi chứ?? - nó lay nhẹ tay cậu, cười tít cả mắt. Nhưng trái lại hẳn vẻ phấn khởi của nó, cậu chỉ đơn thuần im lặng, cúi gầm mặt... Nó nhìn xuống bàn tay nó đang nắm chặt tay áo cậu... Là nó nhầm hay... cậu vừa mới run rẩy??

Thật lạ là khi cậu và anh chàng hào hoa phía bên dưới dường như đều có chung một hành động và cảm xúc lúc này... Leo núi sao?? Từ lâu nó vốn đã là một kỉ niệm không tốt...

.

.

.

Sự nhện nhịp dường như đã che lấp đi sự hiện diện của một người...

.

.

.

Trong góc tối của căn phòng, một nụ cười vòng khuyết hiện ra trông quỷ dị đến kì lạ...

.

.

.

́

- Minh Khánh!! - nó e dè hỏi cậu khi trên đường trở về nhà...

Cậu chỉ khẽ liếc nhìn nó, rồi hoàn toàn im bặt, đầu vẫn cắm vào trang sách mỏng mà suốt 15 phút chưa hề lật một trang nào...

- Cậu tính không đi à?? Cậu không thích leo núi phải không?? - nó một bụng đầy nghi vấn mà ngây thơ hỏi cậu, chả lẽ... chả lẽ nhìn cậu thế mà lại.... sợ độ cao?? Không phải chứ?? Nghĩ đến đây, nó không nhịn mà ngồi cười khúc khích. Cậu khẽ nheo mày, nha đầu này chắc lại tới giờ hoang tưởng rồi đấy...

Ngay phút chốc, cậu tự hỏi bản thân.., liệu cậu có còn thực sự muốn chạy trốn quá khứ hay không??...