- Em... đang đùa đấy à?? - Quý Phàm nuốt nước bọt... Cậu bạn tóc vàng đấy chỉ mới đến đúng một ngày là đã lộ ngay với một người rồi sao?? Thật không thể tin được... Tài năng thật khủng hoảng nha ~!! Mà nhất người đó lại là....

- Em không đùa!! Và mong sao là Tử Duyên không nói với ai khác, vẫn còn ngờ ngợ sao ấy anh ạ!! - vừa nói nó khẽ vuốt mái tóc rối... Vẫn nói giọng oang oang vào điện thoại...

Còn về phần Quý Phàm, anh biết vốn mọi chuyện khônh đơn giản như thế... Từ ba năm trước, Tử Duyên đã trở thành một con người mù quáng vì tình yêu rồi!! Nghĩ lại anh vẫn còn thấy rùng mình...

Như nhận thấy sự im lặng bất thường, nó hỏi bằng một giọng nghiêm túc, soái ca nó đã từng nói Tử Duyên... là một con quỷ. Thế mọi chuyện thực hư thế nào??

- Ca ca!! Em biết mọi chuyện không đơn giản như em vẫn nghĩ, đúng không??

Anh nó thản nhiên ậm ừ, giọng thoáng chút buồn, đúng là không có gì có thể giấu nó lâu được...

- Nhi Nhi!! Nghe đây, trước khi bắt đầu nói, anh muốn cảnh báo em... Đừng bao giờ tin tưởng và mất cảnh giác với Tử Duyên, được không??

- Vâng!! - nó biết ngay lúc này đây, ca ca nó thực sự nghiêm túc...

Thế rồi sau màn đêm với âm thanh của gió như muốn xé toạc sự yên tĩnh, anh nó khẽ vén lại ác mộng kinh hoàng của quá khứ...

.

.

.

~ 3 năm trước ~

- Lệ Châu?? Sao em khóc?? - anh khẽ ngồi xuống vén mái tóc ngăn ngắn màu hạt dẻ sau mang tai...

- Ư... hu hu!! Anh Quý... Quý Phàm...!! - cô bé tên Lệ Châu khẽ thút thít nhìn anh... - Em ́... Minh Khánh...!! A... A!! - cậu nói đứt quãng của Lệ Châu dần dần chìm vào nước mắt, cô bé khóc toáng như muốn nhuộm vào bầu trời chiều một màu buồn...

.

.

Lệ Châu là một cô bé dễ thương nhỏ hơn bọn Minh Khánh một tuổi, là một trong những đối tác làm ăn lớn của tập đoàn của cậu... À!! Và đương nhiên cô nhóc này cũng rất thích cậu rồi, dù cậu chả bao giờ cười với cô bé...

Nhưng hôm nay, nó sẽ không còn là cô gái duy nhất chơi với Minh Khánh nữa, đương nhiên... Vị hôn thê tương lai của cậu - Tịnh Tử Duyên... sẽ là nhân vật chính...

Cô bé luôn tự hỏi tại sao cậu không bao giờ cười... Ngày nào Lệ Châu cũng mơ mộng rằng một ngày không xa, nụ cười ấm áp sẽ ngự trị trên bờ môi cậu, xóa đi những băng giá, những đau khổ mà... đã có một người đã để lại...

.

.

.

- Chị Tử Duyên?? Chị dẫn em đi đâu vậy?? - Lệ Châu chật vật lách người qua bụi rậm và theo bước Tử Duyên tiến vào một khu rừng vắng... Một khu rừng âm u mang theo sự ám ảnh của bóng đêm và mùi vị chết chóc. Hơi thở dường như đang đứt quãng xen lẫn vào một không gian không thấy bầu trời...

- Minh Khánh bảo chị dắt em đến một nơi... - Tử Duyên khẽ cười, đánh lừa một con thỏ ngây thơ với một củ cà rốt thật quá dễ dàng...

.

.

.

- Ơ?? Chị... Đây là... - Lệ Châu nắm chặt bàn tay mình nép vào lồng ngực. Vẫn chưa hề hay biết sói đã mở sẵn miệng chờ cô bé bước vào... Lệ Châu khẽ đánh mắt xung quanh, bốn bề đều là cây và phía trước mặt lại đang là...̀

- Chị Tử Duyên... Có thật anh Minh Khánh hẹn em ở đây không?? Nhưng sao lại là... vực thẳm ạ??! - cô bé run run, khẽ nuốt nước bọt... Vốn mọi chuyện đã kì lạ khi Tử Duyên bắt chuyện với cô bé...

Lệ Châu không hề biết rằng... người con gái trước mặt đang nở một nụ cưới quỷ quyệt trên đôi môi mỏng. Tử Duyên khẽ cất giọng thì thầm, nhẹ nhàng nhưng không khỏi khiến người nghe rùng mình...

- Đương nhiên là không rồi!! Đồ ngu!! - lời nói hoang dã như thú săn mồi và quý phái như một con mèo nhà ranh mãnh... Ánh trăng đêm như soi rõ mọi đường nét thanh tú và ánh mắt khinh miệt trên gương mặt Tử Duyên... Và rồi phút chốc, ánh mắt ngạc nhiên của Lệ Châu kinh hoà́ng nhìn người con gái trước mặt....

.

.

.

- Minh Khánh!! Minh Khánh!! - Vũ Cường và anh chạy xống xộc vào phòng ngủ của cậu, gương mặt không giấu nổi nét bàng hoàng...

- Hn?? - cậu hỏi giọng ngái ngủ, dường như vẫn chưa biết được sự việc kinh hoàng vừa xảy ra...

- Lệ... Lệ Châu!! Cô... cô bé....!! - anh như tái mặt hẳn đi khi nhắc tới cái tên Lệ Châu, mới hôm qua cô bé còn... Nghĩ đến đây, anh như muốn lặng người đi...

Cậu như không nhận thấy bất cứ âm thanh nào phát ra từ anh nữa thì khẽ liếc mắt sang Vũ Cường... Như cảm nhận ánh mắt chờ đợi từ cậu, Vũ Cường lên tiếng, giọng thều thào..,

- Lệ Châu... cô bé... chết rồi!!

.

.

.

Cả ba cùng đi đến nhìn thi thể Lệ Châu... một cảnh tượng hết sức thương tâm và đau lòng....

Xác Lệ Châu bị rách nhiều phần trên cơ thể, gương mặt nát báy vời đôi mắt húp vào trong, hai má hóp lại để lộ xương quai hàm từ trong miệng thọc ra ngoài.... Máu vẫn còn ướt đẫm quần áo và mái tóc hạt dẻ... Mới hôm qua thôi, mới hôm qua gương mặt vẫn còn tràn đầy sức sống, thế mà...

Quý phàm nhắm chặt mắt như không thể tiếp tục sự thật thương tâm, Vũ Cường nắm chặt bàn tay đấm thẳng vào tường một cách đau đớn... Còn cậu, trong đáy ánh mắt dường như đang ánh lên vẻ xót xa và nổi buồn vô tả.... ̉

̀