“Công Tôn tiên sinh, tiên sinh có ơn cứu mạng tiểu nữ, không ngờ tiểu nữ lại làm cho tiên sinh mấy phen khổ sở. Tiểu nữ trong lòng áy náy, nhưng có như thế nào tiểu nữ cũng xin tiên sinh ban cho Tuyệt Tình đơn, cứu phu lang của tiểu nữ. Tiên sinh không dùng thứ đó, hãy ban cho tiểu nữ, tiểu nữ sẽ mãi mãi ghi nhớ đại ân đại đức này.”

Tiểu Long Nữ thân hình mảnh mai đứng trên vách núi, vạt áo trắng gió thổi bay bay, nàng giống như muốn theo gió bay đi, phong thái kia đẹp đến nỗi khiến lão trâu già Công Tôn Chỉ dù chỉ có một mắt cũng nhìn đến nỗi muốn lọt luôn con mắt còn lại ra ngoài, bàn tay đang bóp lấy cổ tôi cũng thả lỏng ra đôi chút. Tôi nhanh chóng hít lấy hít để không khí bị thiếu hụt nãy giờ. Tôi thầm oán thán trong lòng, nếu có thể thoát ra khỏi tay lão trâu già này, tôi nhất định sẽ đem tiểu đệ đệ của lão bầm thành thịt băm, đem cho “Điêu huynh” ăn.

Còn chuyện vì sao tôi lại rơi vào tay lão thì phải quay lại 2 khắc trước.

2 khắc trước, trên đỉnh Đoạn Trường nhai:

“Dù là Ngọc Hoàng đại đế có xuống đây đòi người, ta cũng nhất quyết không cho nàng rời đi. Nàng là của ta.”

Sư phụ sau khi thốt ra mấy lời chân tình thấm thía “trời đánh”, thì đột nhiên bất tỉnh nhân sự, đè cả người lên người tôi. Trong lúc tôi đang muốn vùng thoát ra khỏi “sức nặng ngàn cân” này, thì tên trâu già đột nhiên từ trên trời rớt xuống.

“Hahahaha… Tiểu mỹ nhân, nếu lão già kia không thể thỏa mãn nàng, vậy thì để ta giúp.”

Tôi bi ai ngước nhìn tên già mà ham Công Tôn Chỉ đang cười rất rất đê tiện trước mặt, hình tượng đấng quân tử đạo mạo mà lão vốn cực công xây dựng suốt mấy chục năm qua, giờ phút này hoàn toàn biến mất. Ngay sau đó, đám người Tiểu Long Nữ, Dương Quá, Hoàng Dung, không biết từ xó nào cũng ùn ùn chạy đến.Thì ra trong lúc tôi và sư phụ đang giằng co trên đỉnh núi, đám người Hoàng Dung, Dương Quá đi theo Công Tôn Lục Ngạc đến đại sảnh dùng trà, lại là một bữa tiệc Hồng Môn.

Cầu Thiên Xích sau khi gặp lại Cầu Thiên Nhẫn giờ đã là Từ Ân, đệ tử của Nhất Đăng đại sư, biết không thể lôi kéo được nhị ca của mình nhập ma đạo lần nữa, nhưng mối hận giết đại ca Cầu Thiên Trượng, kèm theo nỗi nhục con gái bị Dương Quá từ chối, liền nổi máu xung thiên dùng Ngư Võng trận bắt hết cả lũ, rồi dùng nữa viên Tuyệt Tình đơn duy nhất còn lại, ép Hoàng Dung phải dùng mạng mình để đổi, nếu muốn lấy thuốc cứu Dương Quá. Nào ngờ giữa đường nhảy ra tên “Trình Giảo Kim” Công Tôn Chỉ, giết chết Công Tôn Lục Ngạc, cướp mất viên thuốc, phá Ngư Võng trận chạy mất. Vì thế Tiểu Long Nữ liền đuổi theo. Tiểu Long Nữ đuổi theo, Dương Quá tất nhiên cũng đuổi theo. Dương Quá đuổi theo, kéo theo cả bầy người cũng đuổi theo. Tôi và sư phụ lại đang trong tình trạng giở khóc dở cười. Tôi hóa đá. Cho nên mới dễ dàng để cho Công Tôn Chỉ bắt được như thế này.

Công Tôn Chỉ thấy có nguy hiểm, đương nhiên phải kiếm vật gì đó làm lá chắn chắn thân, mà không may xung quanh phạm vi trăm thước ngoài núi cao mây trắng chỉ có mình tôi và sư phụ ở đây. Tất nhiên dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, cũng có thể đón được Công Tôn Chỉ sẽ không dạy gì mà túm lấy sư phụ làm con tin. Cho nên… Chỉ trách tôi đã đắc tội với tác giả mà thôi.

Công Tôn Chỉ say đắm nhìn Tiểu Long Nữ, nói: “Nếu cô nương đáp ứng ta 1 việc, ta có thể tặng viên Tuyệt Tình đơn này cho cô nương.”

Tiểu Long Nữ nhìn con mắt láo liên của hắn, đã biết ý muốn của hắn, bèn lắc đầu, nói: “Tiểu nữ đã là thê tử người ta, làm sao có thể thành thân với tiên sinh? Công Tôn tiên sinh, tiên sinh có tình với tiểu nữ, nhưng trái tim của tiểu nữ đã thuộc về Dương lang, đành phụ hảo ý của tiên sinh.”

Con mắt duy nhất của Công Tôn Chỉ long lên, lão gằn giọng nói: “Thế thì cô nương hãy mau lui về, nếu còn đối địch với ta, thì đừng trách ta đao kiếm vô tình.”

Tiểu Long Nữ: “Công Tôn tiên sinh nhất định muốn động thủ, coi tiểu nữ như kẻ thù, chẳng hóa ra uổng phí sự quen biết giữa chúng ta hay sao?” Giọng nàng hiền hòa, thâm tâm quả nhiên vẫn ghi nhớ ơn cứu mạng lần trước của Công Tôn Chỉ. Nhưng…

“Dương Quá, tên khốn khiếp, ngươi còn đứng đó mà nhìn cái gì, không biết mau nghĩ cách cứu ta ra sao, uổng công ta cứu mạng ngươi nhiều lần như vậy.” Tôi nổi điên gào lên. Đây đâu phải lúc Tiểu Long Nữ và Công Tôn Chỉ ôn chuyện xưa. Tôi vẫn còn bị lão bóp cổ đây này.

Công Tôn Chỉ nghe tôi hét lên, bàn tay đang bóp lấy cổ tôi đột nhiên tăng lực, lão cười rộ lên: “Cứu? Chẳng ai có thể cứu ngươi hết. Ngay cả Dương Quá cũng vậy. Ta muốn tận mắt nhìn thấy tên tiểu tử đó bị trúng độc quằn quại, đau đớn rên rỉ mà chết, muốn thấy vị hiền thê như cô nương cuối cùng trở thành quả phụ khóc tang chồng.”

“Oh! Vậy sao?”

Công Tôn Chỉ vừa dứt lời, thì một giọng nói trầm trầm vang lên, tít tắt, tôi đã được kéo ngược trở vào lòng của người nào đó. Sư phụ a, người tỉnh nhanh một chút thì cổ đồ nhi đã không phải chịu tội lâu như vậy rồi.

“Ngươi… Ngươi…” Công Tôn Chỉ không ngờ sư phụ bị bộc phát độc hoa Tình mà lại nhanh tỉnh như vậy, đã vậy chỉ nhẹ tay kéo một cái, đã cứu được tôi. Lão ngạc nhiên đến nỗi không thốt nỗi lời nào. Tôi thầm cảm thông cho lão, bởi vì lão đã gặp phải một người trâu bò như sư phụ a.

“Công Tôn tiên sinh, xin đắc tội.” Ngay lúc này, Tiểu Long Nữ cũng cầm song kiếm lao tới

Công Tôn Chỉ đột nhiên bị tập kích, tuy có chút khó khăn nhưng vẫn kịp dùng Kim đao trong tay gạt đi thanh trường kiếm trong tay Tiểu Long Nữ. Hắc kiếm thuận thế đâm tới. Tiểu Long Nữ tả kiếm đở gạt, hữu kiếm trả đòn. Sau khi nàng học được thuật phân tâm nhị dụng của Chu Bá Thông, võ công tăng tiến gấp đôi. Tuy tạng phủ nhiễm độc, nội lực suy giảm, song hai tay cùng sử “Ngọc nữ tố tâm kiếm pháp” một cách thần diệu, Kim đao Hắc kiếm của Công Tôn Chỉ làm sao địch nổi? Đã thế, còn có Hoàng Dung Dương Quá, Nhất Đăng đại sư ở đây, Công Tôn Chỉ giờ như cá nằm trên thớt. Đành khoay tay chịu trói.

À, tại sao tôi lại không nhắc đến sư phụ phải không? Bởi vì từ lúc cứu được tôi khỏi tay Công Tôn Chỉ, đến khi bắt được Công Tôn Chỉ, sư phụ chỉ đứng dựa vách núi, híp mắt xem kịch vui, chẳng hề có tý nào là muốn trợ giúp. Còn tôi, đương nhiên là phải đứng bên cạnh sư phụ rồi.

“Anh Nhi, nàng nói xem, phải làm gì với tên Công Tôn này đây?” Sư phụ liếc mắt nhìn Công Tông Chỉ bị huynh đệ họ Võ đè trên đất, nở một nụ cười quỷ dị.

“…” Sư phụ à, người đã không trợ giúp thì thôi, người còn đợi người ta khó khăn lắm mới bắt được, người lại muốn giành lấy là sao?

“Công Tôn Chỉ bản tính thâm độc, ngay cả cốt nhục thân sinh của mình mà cũng giết, theo con nên sớm trừ hậu họa.” Người cho ý kiến đầu tiên là Hoàng Dung.

“Phải phải, lão già này ác độc như vậy, giết chết lão đi.” Huynh đệ họ Võ, và Quách Phù tiếp lời.

“A di đà phật! Đừng tạo sát nghiệp quá lớn.” Nhất Đăng đại sư lại ngăn cản.

“Sư phụ!” Võ Tam Thông bất bình.

“Theo vãn bối, nên đưa Công Tôn Chỉ cho Cầu Thiên Xích.” Dương Quá hòa giải.

“Ta có hỏi các ngươi sao? Anh Nhi?” Sư phụ lạnh lùng cắt đứt cuộc tranh luận.

“… Ha ha… Ha ha… Vẫn là nên theo ý Dương Quá, đưa Công Tôn Chỉ cho Cầu Thiên Xích, để lão quái bà đó tự giải quyết chuyện gia đình.” Tôi đổ mồ hôi ra quyết định. Nhiều lúc tôi cũng suy nghĩ, từ khi nào, tôi lại là người có quyền quyết định cuối cùng.

“Đi thôi!”

Sư phụ nắm lấy tay tôi kéo đi, dù đã đi được 1 đoạn xa, nhưng ánh mắt tôi không thể nào rời khỏi được xác của Cầu Thiên Xích và Công Tôn Chỉ nằm trên đất. Tôi sớm đã đoán trước được kết cục chỉ là không đoán được quá trình.

Tôi biết, nếu giao Công Tôn Chỉ lại cho Cầu Thiên Xích, chắc chắn bà ta sẽ không do dự mà giết chết lão ta nhưng, tôi không thể ngờ, sau khi giết chết Công tôn Chỉ, bà ta lại dùng 1 tay ôm lấy thân xác Công Tôn Lục Ngạc, 1 tay khẽ vuốt ve mặt lão, trên khuôn mặt xấu xí, hiện lên ý cười, khẽ thì thầm: “Sau mười mấy năm xa cách, cả gia đình chúng ta, cũng được đoàn tụ.”, sau đó cắn lưỡi mà chết.

Hỏi thế gian tình là vật gì, mà khiến sinh tử tương hứa.

Sau cái chết của Cầu Thiên Xích và Công Tôn Chỉ, đám đệ tử áo xanh còn sót lại sợ hãi bỏ cốc mà đi hết. Trong cốc chỉ còn lại mấy người bọn tôi. Hoàng Dung và Dương Quá nhanh chóng cứu được Thiên Trúc cao tăng ra khỏi Hỏa hoàn thất. Nhờ có nữa viên Tuyệt Tình đơn lấy được từ chỗ Công Tôn Chỉ, tôi (sau khi ăn vạ, lăn qua lộn lại 800 lần, tôi được sư phụ cho phép) cùng Thiên Trúc cao tăng điều chế được Tuyệt Tình đơn, giải độc hoa tình cho mọi người. Sư phụ sau khi uống thuốc giải, cũng không chừng chừ mà kéo tôi rời khỏi Tuyệt Tình cốc, chẳng cho tôi lấy nữa khắc cơ hội ở lại xem Dương Quá có chịu uống thuốc giải hay không? Cho nên những việc xảy ra sau đó, có giống như trong nguyên tác không, tôi cũng chẳng biết được. Đúng là, đâu phải muốn thay đổi lịch sử là có thể thay đổi.

“Anh Nhi!”

“Anh Nhi!”

“Anh Nhi!” Sư phụ gọi tôi đến lần thứ 3 mới khiến tôi thoát ra khỏi suy nghĩ vẫn vơ trong đầu. “Nàng đang nghĩ cái gì, mà ta gọi mãi không nghe?” Sư phụ có vẻ bực bội, nên giọng nói cũng trầm thêm vài phần, đôi mày đẹp khẽ nhíu, ánh mắt dò xét nhìn tôi.

Tôi thấy vậy chỉ có thể cười khan: “Không có gì, mà sư phụ, chúng ta sẽ về Đào Hoa đảo sao?” Đành đánh trống lảng. Làm sao tôi có thể nói cho sư phụ nghe, tôi đang nghĩ đến Hoắc Đô kia chứ. Khi ở Tuyệt Tình cốc do có quá nhiều việc xảy ra tôi cũng chẳng mấy để ý, nhưng đến lúc rời đi, tôi mới chợt nhớ ra, đã lâu lắm rồi, tôi chẳng gặp Hoắc Đô. Hắn có thể đi đâu chứ?

“Uhm, về Đào Hoa đảo thành thân!” Giọng sư phụ lúc này mới dịu lại.

“Thành thân? Chúng ta thành thân?”

“Uhm! Ta sẽ tổ chức một hôn lễ lớn nhất Trung Nguyên, cho tất cả người trên giang hồ đều biết nàng là thê tử của ta.”

“Sư phụ…”

“Gọi tướng công!”

“Tướng công… Thiếp đồng ý lấy chàng sao?”

“Nàng không đồng ý?”

“Không…Uhm… Uhm… Không được cắn… Uhm…” Không đồng ý mà được sao? Màn trúc buông xuống. Tôi phải trân trọng những gì trước mắt. Hoắc Đô, tạm biệt.

Trên con thuyền xa hoa thuộc quyền sở hữu của Đào Hoa đảo, dưới sự đều khiển của bọn ách bộc, đang nhè nhẹ lướt trên mặt biển, tiến về phía Đào Hoa đảo. Mọi việc đều trong có vẻ rất bình thường, chỉ trừ bên trong khoang thuyền thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng động, cùng với độ rung lắc hơi bất thường, không phải do sóng biển tạo thành, khiến ngay cả lũ ách bộ dù có câm điếc cũng phải đỏ mặt tía tai khi nghĩ đến cảnh tượng đang xảy ra bên trong khoang.

—Hoàn chính văn—