Trời ngã về tây, tôi
và Tiểu Thất rốt cuộc đến được Tây Sơn. Tới nơi, đã thấy có mấy ngàn
người ngồi thành vòng tròn, theo thế trận “Thái Cực Ất Tự Đồ” tại đấy,
già có, trẻ có, ăn mặc rách rưới, mặt mày lam lũ. Người nào người nấy
đều ngồi trên chiếc bị cỏ, tay cầm gậy trúc được sơn đỏ. Tất cả điều
ngồi im lặng, nét mặt nghiêm nghị, không ai nói chuyện to nhỏ gì cả.
Bên trong vòng tròn đặt 1 cái bục cao, chính giữa bụt đặt 1 cây gậy trúc
xanh biếc, thẳng tấp, dài gần 1 trượng. Chính là bảo vật trấn bang “Đã
Cẩu Bỗng” của Cái Bang. Chung quanh còn có 16 người ngồi thành vòng tròn quanh cây “Đã Cẩu Bỗng”, bọn họ chắc chắn là các trưởng lão của 16 tỉnh Nam, Bắc. Có mấy người nét mặt thanh tú, tuổi còn trẻ, mấy người thì
tuổi đã quá lục tuần, đầu tóc bạc phơ, râu mày trắng xóa.
“Thưa
quý hữu bang chúng, lúc Khưu bang chủ còn sinh tiền, chưa kịp chỉ định
ai là người kế vị, thì đột nhiên từ trần, bởi thế ngày hôm nay chúng ta
sẽ bầu tân bang chủ, bằng cách tỷ thí võ công. Tất cả các quý hữu bang
chúng 16 tỉnh Nam, Bắc đều tụ hội tại đây, bất cứ ai cũng có cơ hội trở
thành bang chủ…”
Lúc này 1 lão nhân râu tóc bạc phơ tên là Tề Kim Chung, trưởng lão Cái Bang ở tỉnh Hồ Nam đứng lên, cất cao giọng nói,
như để mở màn cho đại hội, nhưng lời chưa nói hết, đột nhiên nét mặt
đang tươi cười trở nên sa sầm, ánh mắt ngước nhìn lên không trung. Nhìn
thấy lão như thế, không ít người ngạc nhiên, tò mò ngước đầu nhìn lên
theo, xem xem rốt cuộc lão Tề kia thật sự đang nhìn cái gì? Tôi cũng
không ngoại lệ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời đen kịt không
trăng trên đầu, nhưng ngoài đen và đen, lâu lâu lại lóe lên vài ngôi
sao, thì mãi chẳng thấy được bất cứ cái gì.
Thật sự là… kiếp này
võ công tôi không còn, ngay cả ánh mắt cũng không được tin tường như
trước nữa. Bởi đến khi người từ trên trời đáp xuống, đứng sừng sừng trên lôi đài, thanh y được những chậu lửa trên đài nhuộm đỏ, tôi mới nhìn rõ được người đến là ai?
“Vị tiểu huynh đệ này, hôm nay là ngày Cái Bang chúng ta mở đại hội tuyển chọn tân bang chủ, chỉ có những người
trong bang tham gia, vốn không gửi thiếp mời…”
“Phùng Hành đâu?”
Người đến là sư phụ, sau khi dùng khinh công đáp xuống giữa lôi đài, ánh mắt
lạnh lùng quét nhìn 1 lượt 16 trưởng lão trên đài, cứ như bọn họ thiếu
người mấy chục vạn.
Đối với 16 vị trưởng lão, sự xuất hiện của vị khách lạ mặt là sư phụ, đã không mấy vui lòng, lúc này người lại dùng
chất giọng không được mấy phần gọi là khách khí, cắt ngang lời Tề Kim
Chung, không những khiến 16 vị trưởng lão Cái Bang tức giận, râu mép
cũng dựng cả lên, ngay cả chúng bang chúng cũng đứng hết cả lên.
“Phùng Hành đâu?” Nhưng tiếc là sư phụ tôi lại là người “vô tâm”, hoàn toàn
xem ánh mắt căm giận và mấy lời chửi bới ồn ào của đám khiếu hóa tử kia
là gió thoảng qua tai, vung tay 1 cái, đánh bay cây “Đã Cẩu Bỗng” được
đặt gần đó, gằn giọng lập lại câu hỏi lần nữa.
Toàn trường nhất thời hít vào 1 ngụm khí lạnh.
“Đã Cẩu Bỗng”, bảo vật trấn bang của Cái Bang, sao lại có thể tùy tiện để
người khác hất văng xuống đất như vậy, cho nên bỗng còn chưa chạm đất.
Tiểu Thất nãy giờ vẫn đứng im cạnh tôi, đã “vèo” 1 cái, bay lên lôi đài, chộp lấy cây “Đã Cẩu Bỗng”. Lúc này, toàn trường mới thở ra 1 hơi nhẹ
nhõm.
“Khốn khiếp! Ngươi là người phương nào, dám đến đây gây
gối!” Tiểu Thất giận giữ, cầm cây bỗng chỉa thẳng vào mặt sư phụ, hét
to.
“…” Sư phụ hoàn toàn không thèm để ý đến Tiểu Thất.
“Ngươi….” Lão Tề vốn là người trầm ổn nhất trong bang, nhưng đến mức này thì cũng không nhịn nỗi nữa, cơ mặt lão run run, cả người cũng run run, mãi
không thốt nên lời. Lão Tề đã như vậy, thì tất nhiên những người khác
không cần phải nói. Khuôn mặt giận đến nỗi tím đen, binh khí cũng đã cầm sẵm trên tay, hình như chỉ đợi 1 lời của Lão Tề là sẽ xông đến đánh
nhau với sư phụ như Lỗ Trực, trưởng lão tỉnh Hồ Tây. Cũng có người không đợi Tề Kim Chung lên tiếng, đã dùng “Đã Cẩu Bỗng” vung tay đánh vào
vùng hạ bộ của sư phụ, như Tiểu Thất.
Nhìn hai bóng người, 1 xanh 1 đỏ đang đấu nhau vô cùng ác liệt trên đài, nhất thời đầu óc tôi lại
trở nên mê muội, đáng lý tôi rất vui sướng được gặp lại sư phụ, nhưng
tình cảnh này thì…
“Dừng tay!” Đều là người nhà, chỉ có thể ngăn cản bọn họ lại trước rồi tính sao?
“Dừng tay!”
“Dừng tay!”
“Ta nói các ngươi dừng tay! Có nghe không?”
“… (||| – -)” Con bà nó, khản cổ rồi! Nhưng lời nói của tôi lại chẳng có chút trọng lượng nào hết.
Đương nhiên, mấy tên trưởng lão Cái Bang thấy có người ra mặt giúp mình, mừng còn không hết, chứ nói chi là ngăn cản, đã tránh sang 1 bên từ sớm.
Cũng chẳng cần biết, Tiểu Thất là người trong bang hay người ngoài bang. Cho nên đến khi có thêm 1 người nữa đến giúp, bọn họ cũng cứ đứng 1 bên quan sát, làm “ngư ông đắc lợi”.
Trong lúc tôi la khản cổ vẫn
không thể ngăn cản được 1 xanh 1 đỏ trên đài, thì đột nhiên 1 tảng đá to bằng 1 người lớn, không biết từ đâu bay đến, bay vút lên lôi đài. Chỉ
nghe “Rầm!” 1 tiếng, sàn lôi đài vỡ vụng, chỉ còn trơ lại 4 cây trụ được cắm sâu dưới lòng đất vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cũng bị ảnh hưởng trở
nên liêu siêu.
Sư phụ và Tiểu Thất vốn đang đánh giáp lá cà lại
tách nhanh ra, dùng khinh công bay lên, mỗi người đứng trên 1 cây trụ ở
góc đài. Cũng cùng lúc này, trên cây trụ thứ 3 trên lôi đài, cũng xuất
hiện 1 nam tử, trên người mặc trường bào đạo sỹ màu xanh đậm, tóc được
búi gọn trên đầu.
“Tại hạ Toàn Chân Vương Trùng Dương! Vô tình đi ngang qua đây, mặc dù không biết hai vị đánh nhau vì việc gì, nhưng lại để cho 1 cô nương yếu ớt vì ngăn cản hai vị mà la đến khản cổ thế kia,
thật sự không nên.” Mỹ nam đạo sỹ, mỉm cười nhạt, ôm quyền nói.
Toàn Chân Vương Trùng Dương? Thật không ngờ tôi lại có cơ hội được diện
kiến. Sống 3 đời, tôi gặp qua không ít mỹ nam, nhưng từ trước đến giờ
vẫn cho là không ai có được phong thái thần tiên như sư phụ, nhưng không ngờ, núi này cao, còn có núi khác cao hơn.
“Sư huynh, sư huynh, sao huynh lại có thể đi nhanh đến như vậy?”
Còn đang ngẩn ngơ nhìn ngắm mỹ nam, thì lại thêm 1 người không biết từ đâu
đến, bất chấp ở đây có mấy ngàn bang chúng Cái Bang đứng tạo thành vòng
tròn chung quanh, mà dùng tốc độ cực nhanh càn quét đám đông chạy đến,
khiến không ít tên khiếu hóa tử bị hắn đụng trúng, té văng ra ngoài, đã
thế, lúc hắn chạy xước ngang qua tôi, thì đột nhiên quay đầu lại, chạy
đến trước mặt tôi.
“Oa! Đây là lần đầu tiên ta thấy nữ nhân xấu
xí như ngươi vậy đó nha.” Khuôn mặt hắn đưa sát đến gần mặt tôi, hai mắt mở thật to, như cố nhìn cho rõ trên mặt tôi thật sự có bao nhiêu nếp
nhăn.
“1, 2, 3, 4… 17, 18,…”
“…(||| – -)” Hắn thật sự đếm nếp nhăn trên mặt tôi.
Sau vài giây ngẩn ngơ, tôi hồi phục lại tinh thần, không kiềm chế được,
vung mạnh tay, giáng lên khuôn mặt hồng hào kia 1 cái tát. Do hắn đứng
quá gần, lại không ngờ đến tôi sẽ vung tay ra tát, nên không kịp né
tránh. Nhất thời trên mặt hắn hiện rõ 5 dấu tay đỏ choét. Tôi cũng không vui sướng gì, bàn tay phải do dùng sức quá nhiều, nên cũng trở nên tê
rát.
“Ngươi… Nữ nhân này… Ngươi…” Hắn ôm mặt, khuôn mặt vốn đã
hồng hào, càng trở nên hồng hào, còn hiện rõ vẻ ngượng ngập, sau khi ấp
úng 1 hồi, thì hét lên 1 tiếng: “Sao ngươi có thể tùy tiện nựng mặt nam
nhân kia chứ?” rồi 1 lần nữa xông vào đám đông, chạy vọt đi. Lần này đám khiếu hóa tử khôn ra, vừa thấy bóng hắn chạy đến, đã vội tách đường ra
chừa chỗ cho hắn chạy đi, nhưng, người tính không bằng trời tính, có
người chỉ thích càn người mà đi thôi.
“Tiểu Trình! Ngươi không sao chứ?”
Do tiếng hét kinh người lúc nãy của tên khốn đó, mà mấy người trên đài
đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, lúc này đồng thời hướng ánh mắt về
phía tôi. Tiểu Thất thấy vậy, vội phi thân đến, nhòm ngó tôi từ trên
xuống dưới 1 lượt, lo lắng hỏi.
Vương Trùng Dương cũng phi thân
đến, ôm quyền thi lễ với tôi: “Tại hạ Toàn Chân Vương Trùng Dương. Người lúc nãy là sư đệ của tại hạ Chu Bá Thông, sư đệ tính tình trẻ con, đã
đắc tội với cô nương. Tại hạ xin thay mặt sư đệ, tạ lỗi với cô nương.”
“Ngươi…”
“Phùng Hành ở đâu?”
Đang định mở miệng nói với mỹ nam Vương Trùng Dương là tôi không sao, thì sư phụ đang đứng 1 mình trên cột trụ, lại lạnh lùng nhả ra 1 câu, toàn
thân người lúc này cũng tản mát sát khí, giống như chỉ cần những người ở đây mở miệng nói “Không biết!”, thì sư phụ sẽ ngay lập tức đại khai sát giới.
“Hoàng…”
“Phùng Hành? Chẳng phải là cô nương biết được nơi cất giấu “Cửu âm chân kinh” đó sao?”
“… (||| – -)” Thật sự bọn người này có để cho tôi nói chuyện không chứ? Lần này lại là ai tới nữa đây?
Người chưa tới, tiếng đã tới, cùng đó là 1 mùi thơm nồng đến nức mũi, khiến
cả người tôi nôn nao, nên tôi liền móc 1 viên đan bế khí trong túi ra,
bỏ nhanh vào miệng nuốt xuống, nhắm mắt điều chỉnh lại tinh thần, 1 chốc sau, mũi tôi hoàn toàn không còn ngửi được bất cứ mùi gì, đến lúc này
cảm giác buồn nôn trong tôi mới thuyên giảm.
Đến khi mở mắt ra, thì triệu triệu cánh hoa hồng đã bay ngộp trời đêm. Thì ra cái mùi thơm đặc sệt đó là do đây.
Tôi ngơ ngác nhìn 1 đàn mỹ nhân mặc áo bạch cừu đang vừa rải hoa, vừa chầm
chậm “đi” đến. Đến lúc bọn họ đáp xuống mặt đất, miệng tôi mới có thể
khép lại được. Nhìn nhìn 2 bạch y nam tử, 1 lớn 1 nhỏ, đang ngồi trên
chiếc kiệu được 8 mỹ nữ bạch cừu khiêng, tôi mới biết được, trình độ màu mè của Công Tôn Chỉ, chỉ được xem là ruồi bọ đối với vị bạch y nam tử
này.
“Tại hạ Tây Vực Bạch Đà sơn, Âu Dương Phong, cùng điệt nhi
Âu Dương Khắc, vô tình ngang qua đây, đúng lúc nhìn thấy Cái Bang đại
hội! Do ham vui, nên mới tự tiện xông vào đây, xin các vị đừng trách.”
Bạch y nam tử tự xưng Âu Dương Phong, mỉm cười, bồng lấy 1 tiểu hài tử
bước xuống kiệu, ánh mắt sắc bén đầy thâm ý lướt nhìn về phía tôi, nhưng rất nhanh xoay người cúi đầu hành lễ với các vị trưởng lão Cái Bang,
nãy giờ vẫn đứng yên 1 góc.
Mấy vị trưởng lão Cái Bang vẫn còn
đang ngơ ngác, không biết hành xử thế nào cho phải đạo, bởi lẽ lúc nãy
Tề Kim Chung đã mở miệng nói “chỉ có người trong bang tham gia”, giờ nếu chấp nhận lời nói của Âu Dương Phong thật không hợp tình lý, thì Tiểu
Thất đã chạy đến chỗ Âu Dương Phong chỉ cây “Đã Cẩu Bỗng” trên tay vào
mặt hắn, to mồm hét lên: “Tên ẻo lã kia, ngươi từ đâu đến thì mau cút về đó, đừng để lão tử nổi nóng.”
“Sư phụ!” Lại có thêm 1 người nữa đến?
Con bà nó, đây là đại hội Cái Bang hay đại hội mỹ nam đây?