Ngày x, tháng x, năm x. Tiểu Trình Anh 7 tuổi.
Từ nhỏ đến lớn tiểu Trình Anh thân thể khỏe mạnh, chưa từng bị bất cứ bệnh gì, lại đột nhiên gặp bệnh lạ. Mạch tượng bình thường, nhưng lại hôn mê mãi không tỉnh. Mời bao nhiêu đại phu cũng đều lắc đầu bó tay. Vợ chồng Lục Lập Đỉnh cứ tưởng là lần này cô bé khó thoát chết.
“Nếu Anh
Nhi có bề gì, làm sao ta có thể ăn nói với cha mẹ con bé đây.” Lục Lập
Đỉnh âu sầu ngồi bên giường nhìn sắc mặt tiểu Trình Anh càng ngày càng
tái nhợt, do hôn mê nhiều ngày, nên chẳng ăn uống được gì.
Lục
Nhị Nương thấy chồng buồn phiền vì chuyện tiểu Trình Anh, nhưng lại
không biết nên an ủi chồng như thế nào, bởi lẽ tiểu Trình Anh cũng được
bà nuôi từ nhỏ đến lớn, bà xem con bé như con gái thứ hai của mình. Nhìn thấy tiểu Trình Anh như thế, lòng bà cũng quặng đau.
Tiểu Trình
Anh mắc bệnh lạ, hôn mê đến ngày thứ 5 thì tỉnh lại, vợ chồng Lục Lập
Đỉnh nhìn thấy thì vui mừng đến ứa nước mắt, luôn miệng hỏi han cô bé,
nhưng sau khi tiểu Trình Anh tỉnh dậy, lại có những biểu hiện cực kỳ
khác thường.
Điều thứ nhất, khi nhìn thấy vợ chồng Lục Lập Đỉnh
đang hai mắt đong đây nước mắt, ngồi bên giường hỏi han thì cô bé trợn
to đôi mắt đã to của mình lên đến hết cở, miệng há to đến nỗi có thể
nhét được cả quả trứng ngỗng chứ chẳng chơi, và cứ thế nhìn trân trân
vào vợ chồng Lục Lập Đỉnh, mặc cho hai người họ có hỏi như thế nào cũng
không trả lời.
“Anh Nhi, con sao vậy, không khỏe chỗ nào, mau nói cho di nương nghe.” Lục Nhị Nương lo lắng hỏi han.
Lục Lập Đỉnh còn lo lắng hơn, nói to với đám gia nhân bên cạnh: “Mau gọi đại phu, mau gọi đại phu đến đây ngay.”
Đến khi đại phu sách cái thùng gỗ chuyên chứa đồ hành y của mình, người đầy mồ hôi, bị 1 gia đinh lôi lôi kéo kéo chạy vào phòng, thì cô bé tiểu
Trình Anh mới có phản ứng.
Cô bé nhìn nhìn vị đại phu đang lăng
xăng “vọng, văn, vấn, thiết” cho mình, chớp chớp đôi mắt to, khép miệng
lại, quay đầu qua nơi khác, nuốt mạnh 1 ngụm nước miếng, thốt lên 1 câu
rất khẽ, chỉ đủ 1 mình cô bé nghe: “Con bà nó, xuyên không rồi!” Nhưng
người luyện võ thính lực tốt, nên vợ chồng Lục Lập Đỉnh đều nghe rõ rành rành.
Kể từ đó, cô bé tiểu Trình Anh ngoan ngoãn, lễ phép, trầm
tĩnh, rất thích ở 1 mình đọc sách, biến mất. Thay vào đó là 1 tiểu Trình Anh, chỉ có 2 từ để có thể hình dung là “thông manh” (thông minh và lưu manh).
Ngày x, tháng x, năm x. Tiểu Trình Anh, sau cơn bạo bệnh 3 tháng.
Hôm nay là 1 ngày đẹp trời, trời trong, nắng không quá ngắt, nhiệt độ từ 26 đến 29 độ, không quá nóng. Đặc biệt là không mưa. Cho nên tiểu Trình
Anh nhà ta quyết định dẫn theo biểu muội nói hơi bị nhiều của mình là
Lục Vô Song, cùng hai nha hoàn hầu hạ, đi dạo phố phường.
Nhưng
không biết do phố xá quá đông người, hay tại vì ai đó cố ý, mà chỉ mới
quẹo qua 3 con đường, thì tiểu Trình Anh “thất lạc” với mọi người. Mà kỳ lạ hơn, cô bé không hề hoảng sợ, ngược lại đứng trong góc đường, tay
thảy thảy 1 cái hầu bao to, có vẻ khá nặng, cười khẩy 1 cái.
“Cho các ngươi đi theo ta!” Nói rồi lách vào dòng người mà đi.
Tiểu Trình Anh, đi trên đường, hết sàn qua sạp này, lại ghé quán nọ. Mà hầu
hết toàn là quán bán thức ăn. Hai cánh tay bé nhỏ xinh xinh của cô bé,
còn sách lĩnh kĩnh rất nhiều, rất nhiều thứ, thức ăn này nọ.
Khi
tiểu Trình Anh đi đến 1 con hẽm vắng, đột nhiên có 1 tên tiểu khiếu hóa
tử, khoảng 8, 9 tuổi, khuôn mặt lem luốc, đầu tóc rối bù, quần áo rách
rưới tả tơi, còn có dính vết máu, va vào người tiểu Trình Anh, khiến cô
bé té ngã xuống đất, túi lớn túi nhỏ gì đều rơi hết xuống đất.
Tiểu Trình Anh bị đụng té đau, hai cái má phồng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn có
điểm tức giận, nhanh chóng đứng thẳng người dậy, giơ tay túm lấy cổ áo
tên tiểu khiếu hóa tử trên đường, kéo mặt hắn lên.
“Ngươi không
sao chứ? Bị té ngã, có bị thương ở đâu không? Tại sao đi đứng lại không
coi thế này.” Nhưng khi nhìn thấy mặt tiểu khiếu hóa tử, tiểu Trình Anh
lại trợn to mắt, hai cái má phồng cũng xẹp xuống, đổi từ giận thành
cười, ngồi xuống đối diện tiểu khiếu hóa tử, còn dùng đôi tay be bé của
mình, phủi phủi bụi trên người tiểu khiếu hóa tử, ân cần hỏi hang.
Tiểu khiếu hóa tử bị hành động của tiểu Trình Anh làm cho ngẩn ra, cứ thế
ngồi bất động trên đất, nhìn trừng trừng tiểu Trình Anh, không nói tiếng nào, được 1 lúc thì tiếng reo “ùn ùn” trong bụng khiếu hóa tử vang lên, báo hiệu hắn thật sự rất đói, mà nói không đói cũng lạ, bởi hắn đã 3
ngày chẳng có gì để ăn.
Tiểu Trình Anh liền lấy bánh bao trong
túi giấy rơi trên đất, đưa đến trước mặt tiểu khiếu hóa tử, 1 cái bánh
bao trắng, bóc khói thơm nghi ngút, nhưng khi tiểu khiếu hóa tử định giơ tay chợp lấy, thì tiểu Trình Anh lại rút nhanh trở về.
Tiểu
Trình Anh chớp đôi mắt to đen nhánh của mình, ngây ngô hỏi: “Ngươi nếu
không ăn bánh bao có phải là sẽ đói bụng chết phải không?”
Tiểu
khiếu hóa tử gật đầu. Tiểu Trình Anh chớp chớp mắt, hỏi tiếp: “Vậy ta
cho ngươi bánh bao ăn, ngươi sẽ không chết phải không?”
Tiểu
khiếu hóa tử gật gật đầu. Tiểu Trình Anh chớp chớp chớp mắt hỏi: “Thế ta cứu mạng sống của ngươi, ta có được xem là ân nhân của ngươi không?”
Tiểu khiếu hóa tử gật gật gật đầu. Tiểu Trình Anh chớp chớp chớp chớp mắt,
dùng giọng điệu ngọt chết ruồi, nũng nịu nói: “Vậy ngươi có nên báo đáp
ân nhân của mình không?”
Tiểu khiếu hóa tử gật gật gật gật đầu.
Tiểu Trình Anh cười tươi như hoa, nhét bánh bao vào tay khiếu hóa tử,
nói như ra lệnh: “Được, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi phải lấy thân báo đáp ta. Ta tên là Trình Anh, hay gọi là Tiểu Trình, ngươi sau
này lớn lên, nhất định phải quay lại đây kiếm ta, lấy thân báo đáp ta có nghe chưa.”
Dứt lời, không cần biết dơ sạch, tiểu Trình Anh há
to miệng cắn mạnh 1 cái vào cánh tay trái của tiểu khiếu hóa tử, đến nỗi chảy máu đầm đìa. Cắn xong, cô bé phun phèo phèo máu trong miệng ra,
cười nói: “Ta đã hạ lời nguyền vào vết cắn, nếu sau này ngươi dám ở cùng cô nương nào khác, đảm bảo cả người ngươi sẽ bị lở loét mà chết. Phải
nhớ, ngươi là người của Trình Anh.”
Nói rồi, tiểu Trình Anh xoay
người rời đi, miệng cười khúc khích không khép lại được, còn lẩm bẩm 1
câu: “Tên khiếu hóa tử đó còn nhỏ nhưng lại đẹp đến thế, chắc chắn sao
này lớn lên sẽ là cực phẩm, haha.”
Ngày x, tháng x, năm x. Tiểu Trình Anh làm lễ bái sư.
Lý Mạc Sầu tàn sát Lục gia trang, khi muốn ra tay giết chết tiểu Trình
Anh, thì cô bé được thanh y nam tử có gương mặt xấu như cương thi cứu
sống, nhưng lại trúng “Băng phách ngân châm” của nữ ma đầu, hôn mê mất 3 ngày 3 đêm, chịu đủ sự dày vò. Đến khi tỉnh lại, thì nhìn thấy 1 thanh y nam tử khuôn mặt đẹp như thiên tiên, khiến tiểu Trình Anh trợn to mắt,
miệng há hốc, tuyến nước bọt bị kích thích tiết ra không ngừng.
“Tỉnh rồi sao? Ta và ngươi xem như có duyên, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ. Sau
này theo ta, những chuyện trước đây hãy quên hết đi.” Thanh y nam tử
ngồi bên mép giường, nhàn nhã thổi 1 muỗng thuốc, khi nhìn thấy tiểu
Trình Anh tỉnh lại thì cười nhạt nói.
Tiểu Trình Anh bị tiếng nói thanh trầm của thanh y nam tử mê hoặc, nên không suy nghĩ nhiều mà lập
tức gật đầu đồng ý, còn sợ thanh y nam tử đổi ý, bất chấp vết thương
trong người, ngồi bật dậy, cúi đầu lại 3 cái, làm lễ bái sư, gọi to 1
tiếng “sư phụ”.
Thanh y nam tử nhìn thấy thế, cười nói: “Tốt lắm! Uống thuốc đi!” 1 tay nâng người tiểu Trình Anh dậy, 1 tay đưa muỗng
thuốc đến trước mặt cô bé, cử chỉ dịu dàng, thái độ ân cần chăm sóc,
khiến hai mắt tiểu Trình Anh long lên, lấp lánh ánh sáng, trong lòng
mừng thầm: “Được mỹ nam như thế này chăm sóc, thật là chuyện quá tốt
rồi, haha.”
Tiểu Trình Anh há to miệng, ngậm lấy muỗng thuốc,
nhưng… “Phì!” thuốc trong miệng lập tức được phun ngược trở ra, hai đôi
mắt to tròn của tiểu Trình Anh vốn đã long lanh lấp lánh, giờ càng lấp
lánh hơn bởi nước mắt.
“Sư phụ, đắng…”
“Cạch!” Lời chưa hết, đã bị âm thanh đặt mạnh bát thuốc xuống bàn của thanh y nam tử cắt đứt.
Thanh y nam tử hay còn gọi là Đông Tà Hoàng Dược Sư, sắc mặt âm trầm, quanh
thân còn xuất hiện 1 làn khói trắng mỏng, ẩn hiện sự giận dữ, híp mắt
nhìn tiểu Trình Anh. Nhưng rất nhanh biến mất, đột nhiên nhếch mép cười, nói: “Đắng lắm sao?”
Tiểu Trình Anh khi nhìn thấy Hoàng Dược Sư
đột nhiên thay đổi sắc mặt, có chút sợ hãi, nhưng nghe ông hỏi như thế,
cũng thành thật gật đầu, trả lời: “Thật sự rất đắng, đồ nhi không… không uống được.”
“Uhm, vậy đợi 1 chút, ta sẽ nấu thuốc khác cho
ngươi.” Hoàng Dược Sư cười ngọt ngào nói, rồi cầm bát thuốc trên cái bàn đầu giường, tiêu sái bước ra khỏi phòng.
1 lúc sau, đem về 1 bát thuốc khác, màu sắc có chút kỳ lạ, bước đến bên cạnh giường, ngồi
xuống, múc 1 muỗng vừa thổi cho nguội, vừa cười như không cười nói:
“Thuốc đã hết đắng rồi, không được phun thuốc ra nữa, nếu không ta sẽ
phạt nặng.”
Đúng là thuốc không đắng, nhưng… “Phì!” tiểu Trình
Anh không kiềm chế được, lại phun ngụm thuốc trong miệng ra. Bát thuốc
ngoài vị đắng ra, hầu như tất cả các vị còn lại: chua, ngọt, mặn, chát,
cay; ngũ vị đều có đủ.
Và vì tiểu Trình Anh phun thuốc ra, nên
Hoàng Dược Sư làm đúng như lời mình nói, phạt cô bé rất nặng. Hình phạt
là đánh mông, đánh cho mông tiểu Trình Anh nở đầy hoa tươi.
Sau khi hình phạt kết thúc, thì lễ bái sư cũng hoàn thành, tiểu Trình Anh chính thức ký khế ước bán thân.
Ngày x, tháng x, năm x. Tiểu Trình Anh lần đầu tập võ.
Hoàng Dược Sư ngồi nhàn nhã trên ghế, dưới tán cây tường vi râm mát. Ngón trỏ tay phải gõ gõ nhịp trên bàn, trên bàn có 1 đám sỏi trắng nhỏ, mắt nhìn về phía về thân hình đang run run của tiểu Trình Anh đang đứng ngoài
sân, giữa trời trưa nắng gắt. Bên cạnh là Tiểu Hoa Nhi đang ngồi dưới
đất chơi với 1 đàn kiến đang tha mồi, vô cùng vui vẻ.
Tiểu Trình
Anh bị bắt đứng tấn, trên đầu còn đội 1 bát nước lớn, đã qua 1 canh giờ. Toàn thân mướt mồ hôi, hai chân run run như nếu có 1 cơn gió hơi mạnh
thổi qua, thì thân thể cô bé sẽ đổ ngay.
“Xoảng!”
“Bụp, bụp!”
Nhưng chưa cần đến gió mạnh, mà cô bé đã ngả ngang. 2 viên sỏi từ chỗ cây
tường vi đột nhiên bay nhanh đến, bắn mạnh vào chân cô bé, chỉ bởi tiểu
Trình Anh quá mỏi, do đứng 1 tư thế quá lâu, nên nhích người 1 cái,
khiến bát nước trên đầu rơi xuống đất.
Hoàng Dược Sư, trầm giọng quát: “Đứng lên!”
Tiểu Trình Anh, cả người run rẩy, lòm còm bò lên từ trên đất. Hai mắt đẫm lệ, nhìn về phía Hoàng Dược Sư: “Sư phụ…”
“Thêm nữa canh giờ!”
“Sư phụ, đồ nhi…”
“Thêm 1 canh giờ!”
“…”
“Sao? Lại muốn tập thêm 2 canh giờ nữa sao?”