Mặt quang mày ngọc, mắt xếch đa tình, tay cầm thiết phiến, dáng vẻ cao ngạo tự đại, thật đúng là có khí chất Vương Giả, mặt dù là cái nhân vật phản diện nhưng quả thật Hoắc Đô rất đẹp trai nha, tôi nghĩ ngoại trừ sư phụ của tôi và Dương Quá thì Hoắc Đô là mỹ nam xếp thứ 3 trong thế giới thần điêu nha, thật khiến tôi nhìn mà tâm hồn điên đảo.

“Vị huynh đệ này, ngươi bị làm sao vậy?”

Đang thất thần nhìn mỹ nam Hoắc Đô, thì 1 tiếng nói của nam nhân vang lên bên tay, tôi quay đầu nhìn người bên cạnh, bên cạnh tôi cũng là một tên ăn mày, có vẻ là đệ tử Cái Bang, trong tay còn cầm gậy trúc, vẻ mặt rất là lo lắng nhìn tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao?”

“Nước… nước giải…” Tên ăn mày bên cạnh tôi ngượng ngập chỉ tay về phía tôi, tôi nghe thấy thì ngẩng ra, lúc đầu không biết ý của hắn là gì, sao lại cảm thấy nơi khóe miệng và cầm có cảm giác ươn ướt, thì mới biết, mình kiềm chế không được mà chảy nước giải rồi. Liền ngượng ngùng nhìn tên ăn mày, cười “ha ha” hai tiếng, nhanh tay lấy tay áo lau miệng: “Cám ơn!”

Thấy tên ăn mày không để ý tới tôi nữa thì cũng quay đầu nhìn lên võ đài. Lúc này Hoắc Đô bị trung niên nam tử trên đài đánh cho có chút chật vật, trung niên nam tử lại được một mỹ nữ phi cho một ly rượu.

Mỹ nữ nói: “Chu đại ca, hãy cạn ba chén trợ hứng.”

Hoắc Đô bị trung niên nam tử buộc lùi về sau một bước, còn trung niên nam tử đón lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch. Liên tiếp mỹ nữ phi ba ly rượu cho trung niên nam tử được gọi là “Chu đại ca”. Nếu tôi đoán không lầm thì trung niên nam tử chính là Chu Tử Liễu , một trong bốn vị đệ tử “Ngư Tiều Canh Độc” của Nhất Đăng đại sư.

Hoắc Đô mặc dù tức giận đến đỏ mặt nhưng lại chẳng làm được gì. Chu Tử Liễu uống cạn ba ly rượu thì nói: “Đa tạ, công phu Đạn Chỉ thần công mới hay làm sao!”

Mỹ nữ cười nói: “Sắc bén thay “Tự ngôn thiếp” !”

Chu Tử Liễu cười, sau đó tiếp tục tỷ thí với Hoắc Đô, chỉ chốc lát Hoắc Đô bị Chu Tử Liễu móc rách quần áo trên lưng làm lộ ra trung y màu trắng. Tôi nhìn thấy thì hút vào 1 ngụm khí lạnh, tim nhất thời đập nhanh thêm nữa nhịp.

Quần hùng chung quanh nhìn thấy thì lại cười rộ lên. Đột nhiên một giọng nói trầm trầm của nam tử vang lên: “A cu si chin tơ nhi, mi ma cáp si tang, si ơ si ơ hô!”

Tôi chẳng biết là tiếng của nước nào, nhưng nhìn thấy Hoắc Đô vừa nghe được liền hét lên một tiếng, cây quạt cuốn lên 1 luồng gió mạnh, xông về phía Chu Tử Liễu. Luồng kình phong lợi hại, những người đứng xem bất giác lùi dần. Hai người lại đấu qua lại hơn trăm chiêu, khiến tôi nhìn mà không rời mắt được, hấp dẫn vô cùng.

“Ma mi pa mi, cu xi mo xi?” nam nhân nói lúc nãy lại dùng thứ ngôn ngữ tôi nghe không hiểu gầm lên, khí lực kinh người, khiến mọi người đinh tai nhức óc.

Chu Tử Liễu vừa nghe tiếng gầm, mày nhíu lại, sau liền biến chiêu, không phải như lút nãy thông thả viết chữ mà như cầm búa đập đá. Chu Tử Liễu múa bút như thần, Hoắc Đô vội lấy quạt ra đỡ, thu về hơi chậm bị Chu Tử Liễu viết lên cây quạt một chữ to tướng.

Hoắc Đô nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Là chữ “Võng” phải không?”

Chu Tử Liễu cười, đáp: “Không phải, là chữ “Nhữ”.” Nói rồi lại xoay bút nhanh chóng viết lên quạt một chữ nữa.

Hoắc Đô hỏi: “Chắc là chữ “Nguyệt” hả?”

Chu Tử Liễu lắc đầu, nói: “Sai rồi, là chữ “Nãi”.”

Hoắc Đô liền thu quạt về không cho Chu Tử Liễu viết nữa, nhưng đột nhiên Chu Tử Liễu vung tả chưởng công kích, Hoắc Đo vội giơ chưởng chống đỡ, Chu Tử Liễu thừa cơ lại đề lên hai chữ nữa. Hoắc Đô vừa nhìn thấy liền giận dữ thét lên: “Man di?”

Chu Tử Liễu vuốt râu, cười ha hả: “Không sai, chính là bốn chữ “Nhữ nãi man di”.” (dịch: Mi là mọi rợ)

Quần hùng vừa nghe liền reo hò thích thú, tôi cảm thấy thương cảm cho mỹ nam bị lão già kia khinh bỉ, nhưng cũng không thể làm khác người nên cũng hùa theo mọi người reo hò hai tiếng.

Hoắc Đô bị Chu Tử Liễu điểm huyệt, ngã khuỵu xuống. Cứ tưởng là Hoắc Đô thua chắc, thì đột nhiên Chu Tử Liễu hét lên, rồi ngã lăn ra đất, mọi chuyện sảy ra quá nhanh khiến mọi người đều kinh hãi. Hóa ra Hoắc Đô đã phóng ám khí có sẵn trong thiết quạt về phía Chu Tử Liễu lúc ông ta đang giải huyệt đạo cho hắn. Hành động này khiến cho quần hùng căm phẫn, chỉ vào mặt Hoắc Đô mà chửi.

Hoắc Đô lại chẳng để tâm, chỉ nhếch mép cười: “Tiểu vương chuyển bại thành thắng, có gì mà hữu sỉ với chả vô sỉ? Trước khi tỉ thí, đôi bên có nói là không được sử dụng ám khí hay không? Vị Chu huynh đấy nếu sử dụng ám khí trước, tiểu vương cũng sẽ không nói gì cả?”

Phương pháp này tuy có hơi ti tiện một chút, nhưng quả thật tôi cảm thấy hắn nói không sai, lời của mỹ nam nói thì làm sao có thể sai được, đúng là có ai quy định không được dùng ám khí đâu chứ.

Hoắc Đô sau khi đánh bại Chu Tử Liễu thì trận thứ hai cũng diễn ra, người ra ứng chiến trận này là Đạt Nhĩ Ba, sư huynh của Hoắc Đô, còn bên Trung Nguyên là Điểm Thương Ngư Ẩn, sư huynh của Chu Tử Liễu.

Điểm Thương Ngư Ẩn dùng hai cái mái chèo bằng sắt gọi là thiết tương, trong vừa to vừa nặng, còn Đạt Nhĩ Ba dùng một cái chùy to đùng. Còn lấp lánh ánh vàng gọi là kim chử.

Tôi nhìn Đạt Nhĩ Ba mà ngẩn người, trong lòng thầm mắng mấy tên đạo diễn phim truyền hình, hoàn toàn dối trá, dối trá đến không thể tưởng tượng được. Trong những bộ phim “Thần Điêu Hiệp Lữ” mà tôi từng coi, nhân vật Đạt Nhĩ Ba nào cũng là thân hình to đùng, có thể nói là mặt ông địa, eo thùng phi, còn Đạt Nhĩ Ba này thân hình khô quắt như một con khỉ khô, nếu không phải nghe chính miệng Hoắc Đô giới thiệu, tôi quả thật không thể liên tưởng được giữa “Đạt Nhĩ Ba” này với “Đạt Nhĩ Ba” kia.

Bởi vì hai người trên đài, một là đại thúc râu ria, hai là khỉ khô ốm nhách nên tôi chẳng hứng thú nỗi để theo dõi trận đấu, đành liếc nhìn một vòng tất cả mọi người trong sảnh, nhưng nói nhìn tất cả mọi người, nhưng do người đông quá, nên tôi chỉ nhìn những người ở phía chủ vị.

Đứng ở vị trí chủ vị là vị mỹ nữ lúc nãy tiếp rượu cho Chu Tử Liễu, nàng mặc một bộ áo màu tím nhạt, khuôn mặt xinh đẹp không nhìn ra tuổi thật, bên cạnh nàng còn có một trung niên nam tử, vẻ mặt thật thà chất phát, ẩn ẩn uy nghiêm, tôi đoán bọn họ là vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung, đứng bên cạnh Hoàng Dung có một tiểu cô nương, da trắng má hồng, hai mắt đen linh động, mặc một bộ y phục màu đỏ đang nói gì đó bên tay Hoàng Dung chắc là tiểu thư điêu ngoa Quách Phù, ánh mắt tôi lại lia tiếp. Bên cạnh Quách Phù có hai thiếu niên, vừa nhìn thấy tôi lại hít vào một ngụm khí lạnh. Ôi chao! Ôi chao!

Một người mày kiếm, mắt anh đào, trầm ổn, ôn nhu. Một người mắt phượng, môi mỏng lúc nào cũng mang ý cười, có mấy phần tinh nghịch. Mặc dù thua kém Hoắc Đô nhưng cũng là mỹ nam thiếu niên nha.

Đang mải mê ngắm mỹ nam thì “Choang” một tiếng kinh thiên động địa, khiến tôi giật mình kéo hồn phách về. Lại nghe Hoắc Đô nói to: “Tệ phương ba trận đã thắng hai trận rồi, chức vị minh chủ võ lâm tất nhiên thuộc về sư phụ của tiểu vương, các vị…”

Lời còn chưa dứt, thì Dương Quá đã cầm nữa thanh mái chèo của Điểm Thương Ngư Ẩn hùng hổ xông tới: “Thiết tương của lão sao lại để gãy, bay tới làm đau chân cô cô của ta?”

Thì ra thiết tương của Điểm Thương Ngư Ẩn bị kim chử của Đạt Nhĩ Ba làm gãy thành hai nữa, một nữa bay về phía Tiểu Long Nữ và Dương Quá.

Điểm Thương Ngư Ẩn: “Lão phu… lão phu…”

Dương Quá giận dữ nói: “Có cái thiết tương cũng không đúc cho chắc, hãy mau tạ lỗi với cô cô của ta.”

Điểm Thương Ngư Ẩn không thèm để ý tới Dương Quá, khiến hắn tức giận, gằn giọng lập lại lần nữa. Hoắc Đô bị Dương Quá ngắt lời thì tức giận, quát: “Tên ********, cút mau!”

Dương Quá: “Tên ********, chửi ai đây?”

Hoắc Đô: “Tên ********, ta chửi ngươi.”

Dương Quá cười rộ lên: “À, thì ra là tên ******** ngươi đang chửi ta.”

Mọi người trong đại sảnh đang cực kỳ căng thẳng, bị một câu nói của Dương Quá chọc cho cười ầm lên. Hoắc Đô nghe thế thì giận tím mặt, cầm thiết quạt đánh tới chỗ Dương Quá.