Tiếu Ngân Lãnh Phong

Chương 2: Một bước cuối cùng

Vương Ngân bước xuống từ cầu thang xoắn đen tuyền, lười biếng buông mắt đẹp nhìn ba người dưới lầu, lông mi dày rũ xuống che bớt đi ánh sáng lung linh trong con ngươi tím sẫm.

Nếu một kẻ sống trong thế giới ngầm đang đứng trong phòng này, nhất định phải lé mắt. Những con người được giới sát thủ nhắc đến như những tu la đáng sợ. Những con người chỉ cần dùng sát khí khủng bố vây hãm quanh thân cũng có thể dọa ngất cả lính đánh thuê. Những con người hai tay thấm đẫm máu tươi, tưởng như không còn biết gì khác ngoài giết chóc. Họ đang đứng đây, một bộ thiếu gia tiểu thư nhà quyền quý, quanh thân tỏa ra loại hơi thở “gà công nghiệp”, chưa từng biết đến những gió tanh mưa máu ngoài xã hội.

Cả bốn người mới chỉ 17 tuổi, nhưng một thân phong thái, một thân phục sức này, khiến người khác khó lòng đem họ cùng hai chữ “thiếu niên” đặt chung một chỗ.

Đứng ngay sát dưới chân cầu thang, Lâm Ngạn một thân comple đen tuyền lịch lãm, cắt may vừa đúng khổ người, tôn lên một thân cao ráo rắn rỏi, so với người trưởng thành chỉ có hơn chứ không có kém. Giày da đen bóng lộn, vô cùng sang trọng, đang nhịp nhịp trên sàn gỗ, phát ra từng đợt âm thanh mạnh mẽ dứt khoát.

Tóc đen mềm mại thường ngày buông rủ, che đi một phần con mắt ưng đen tuyền thâm thúy, nay lại được vuốt gọn ra sau, lộ ra vầng trán vuông vức gọn gàng, bên dưới là mày kiếm đậm nét, xương gò má sắc cạnh nhô cao. Chẳng những không làm mất đi vẻ sắc sảo vốn có, mà còn điểm thêm mấy phần khôi ngô sáng lạn. Cravat lụa đen bóng được thắt chỉnh tề, kết hợp với mắt kính không gọng thi thoảng lóe lên dưới ánh đèn, thêm vào một phần phong thái chuyên nghiệp.

Cả một thân phát ra hình tượng tổng giám đốc bá đạo, lại bởi vì một bạc môi luôn cong lên một độ cong nhàn nhạt, cùng đôi mắt lúc này đang phát ra ánh nhìn dịu dàng khiêm tốn, mà khiến cho người ta cảm thấy nam nhân này chính là một dạng lễ độ nho nhã bẩm sinh. Đây a, không sai biệt lắm chính là hình tượng “Con rể vàng” cùng “Người đàn ông lý tưởng“.

Ngồi vắt chân bên bàn trà sắp đặt tinh tế xa hoa, Hàn Ngọc mặc chính là quần tây cùng sơ mi đen, khoác bên ngoài áo vest nhung đỏ rượu. Cổ áo không đóng hết cúc, không thắt nơ, cũng không đeo cravat, mà độ sâu một cúc không đóng kín này được tính toán vô cùng cẩn thận, vừa đủ lộ ra xương quai xanh tinh tế, một vẻ lãng tử chẳng những không thô tục, mà lại vô cùng quyến rũ.

Mái tóc vàng xoăn nhẹ gợn thành từng sóng, dài quá gáy, buông xõa tự nhiên. Khuôn mặt xinh đẹp đến ma mị, thế nhưng lại có xương hàm rõ nét, vô cùng cương nghị nam tính. Nổi bật nhất trên khuôn mặt chắc chắn là đôi mắt xanh lam sâu thẳm như vịnh Wineglass, khiến người ta không thể dời đi tầm mắt.

Lúc này đôi mắt ấy đang lơ đãng nhìn về xa xăm, toát ra một loại mị hoặc cô cùng ý vị. Khóe môi quyến rũ nhếch lên mờ ảo, tươi cười như có như không. Tay đẹp mạnh mẽ rắn rỏi vân vê đồng xu đang chuyển động nhịp nhàng. Từng cử chỉ, đều quyến rũ không nói lên lời.

Nam nhân này, chính là độc dược độc chết nữ nhân, nhưng cả thân hắn lại toát ra hơi thở “Ta là người rất trân trọng phụ nữ”, nên nữ nhân, chính là nguyện chết dưới gấu quần tây của hắn.

Lãnh Kiều ngồi đối diện với nam nhân yêu nghiệt kia, tay đẹp thon dài nõn nà đang cầm một ly trà, nhẹ nhàng thưởng thức. Môi son đỏ mọng kẽ nhấp vào miệng ly, lưu lại một dấu vết mê người. Nước trà thấm ướt môi anh đào căng đầy chúm chím, tỏa sáng lấp lánh đầy dụ hoặc.

Nàng đặt ly trà xuống, một tay chống cằm, một tay vân vê lọn tóc mai đen bóng rủ trước trán. Thủy mâu to tròn linh khí nhìn chằm chằm vào lọn tóc trong tay. Đôi con ngươi không cùng màu, một bên xanh lơ trong suốt như trời thu, một bên xanh lục sâu đậm như rừng thẳm. Đôi mắt lạ lùng, cũng đẹp đến lạ lùng.

Một thân váy dạ hội đỏ rực vô cùng bắt mắt. Cổ váy dựng lên có thiết kế tương tự sườn xám, ngay dưới cổ áo khoét một lỗ hình giọt nước, phô ra da thịt tuyết trắng cùng rãnh sâu hun hút mê người. Phía sau lưng trừ phần cổ, toàn bộ thay thế bằng ren mỏng trong suốt, phô bày da thịt nõn nà cùng vệt lõm dài quyến rũ. Từ ngang eo, lụa đỏ mới bắt đầu tiến vào che đi tuyết trắng, nhưng vẫn là vát dần xuống thành một chữ “V”, kéo dài đến quá hông. Chân váy dài thướt tha mềm mại, xẻ dọc hai bên, đường cắt táo bạo lên cao đến sát hông. Chân ngọc thon dài như ẩn như hiện sau làn váy, chọc người thèm muốn. Dưới chân mang một đôi cao gót phủ nhung đỏ lạnh, mũi giày nhọn hoắt, quyến rũ và quyền lực.

Bộ dạng này, chính là má phải viết “Ta là vưu vật trên giường”, má trái viết “Ta bị M rất nặng”, còn trên trán đề to mấy chữ“Mau mau tới ngược ta“. Từ đầu tới chân, đương nhiên khiến cho nam nhân liệt dương cũng muốn cương cứng.

Vương Ngân bước tới bàn trà, buồn bực đỡ trán, găng tay nhung đen thẫm hòa vào trong tóc mai mềm mại, đối lập với làn da nõn nà sáng bóng như dương chi bạch ngọc. Khóe môi nhếch lên phiền chán, cánh môi đỏ thẫm, giống như thực sự phủ một lớp máu tươi mỏng tựa cánh ve, yêu dị đến cực điểm. Môi đỏ mấp máy:

”Tiểu Ngạn Ngạn, một bước này không có trong kế hoạch nga~~!!!”

Hàn Ngọc liếc qua gương mặt đang thối lại của Lâm Ngạn, trưng ra vẻ mặt đương nhiên:

”Tên tiểu tử họ Lâm này định đưa Kiều nhi ra làm mồi nhử một lũ sói vừa già vừa xấu, ta chính là lo lắng đến bắt buộc phải đi theo!!!”

Lâm Ngạn đen mặt, lại trưng ra cái biểu cảm được hắn sử dụng nhiều nhất - khinh bỉ nhếch khóe môi:

”Để hai người này đi với nhau, ta chính là lo lắng đến bắt buộc phải đi theo.”

Lãnh Kiều từ đầu tới giờ chỉ chăm chú nhìn Vương Ngân, thủy mâu ngập nước như sắp khóc, làm nũng:

”Ngân Ngân thấy ba người bọn ta đều đi, lại chính là không thèm lo lắng đi theo sao?~~~”

Vương Ngân vẫn giữ vẻ ngoài phiền chán:

”Nếu không đi, lão nương còn lâu mới CMN mặc loại đồ này!!!!”

Nói xong còn ghét bỏ nhìn nhìn váy dạ hội làm từ nhung đen đính ngọc lưu ly lộng lẫy rực rỡ. Nàng từ xưa đến nay đều mặc đồ rộng rãi hoạt động thoải mái, đã bao giờ mặc qua mấy thứ rườm rà này!!! Này chân váy to bồng bềnh bồng bềnh thành đám lớn, người ta gọi mấy siêu sao nữ là Diva, có lẽ cũng vì mặc loại váy này “đi” đâu liên “va” đấy đi!!! Này làn váy dài lướt thướt chấm đất, nếu không tự mình dẫm bẩn cũng bị người khác dẫm bẩn, lại còn giống như giẻ lau sàn miễn phí!!! Tệ hơn nữa, nàng còn bị hai hầu gái kéo tới kéo lui, chật vật mãi mới chui được vào trong cái thứ chết tiệt này. Quan trọng nhất,......

Nhìn!!! Mau nhìn người ta bên kia hai tòa thiên nhiên “ngồn ngộn”, nàng bên này lại chính là “trường tồn mãi với thời gian”!!!! Đừng nói sợ bị thành mướp, ngay cả cơ hội thành mướp cũng không có!!!!

Vương Ngân trong lòng gào thét, hung hăng ngửa cổ chất vấn lão thiên: “Tại sao mẫu thân ta cái gì cũng tốt, mà ta lại cái gì cũng không có????? Chính là cái gì cũng không có a!!!!”

( Tg: Tiểu Ngân, ngươi không phải cái gì cũng không có!!!!

Ngân Ngân: Thật vậy sao??? Thực sự không phải cái gì cũng không có sao???

Tg: Đúng vậy nha!! Ngươi chính là vẫn có!!! Bất quá,......cùng tiểu hài tử không sai biệt lắm!!! *nói xong xách dẹp chạy*

Ngân Ngân: *xốc xếch đứng trong gió*

Tg: *vừa chạy vừa với lại* Ta chính là bàn tay vàng a!!! Hiếu thuận với ta, ta sẽ buff cho ngươi!!!!)

Lạnh mặt nhìn Lâm Ngạn, chính là quy mọi tội lỗi lên đầu hắn. Nếu không phải tại hắn lắm trò, nàng phải mặc cái thứ này sao!!!! Hôm trước còn hảo tâm nghĩ muốn giới thiệu tiểu mỹ nữ mới quen kia cho hắn, giờ nghĩ lại, hứ, quên đi!!!!

( Tg: Ngươi còn không nghĩ một chút, Ngạn Ngạn nhà ta cần sao???

Ngạn Ngạn: *khinh bỉ nhếch mép* Đương nhiên một chút cũng không cần!!!!

Ngân Ngân: *xốc xếch trong gió* Tg, Người còn là mẹ ta sao?????

Tg: Đương nhiên còn, bất quá, ta đây là mẹ kế *nhe răng cười*)

Cảm thụ được ánh mắt nguy hiểm, Lâm Ngạn đưa tay đẩy kính:

”Nguồn tin mới thu được, Z đã đổi cơ chế bảo mật ở cửa vào, chính là dùng sinh trắc học, bảo mật bằng dấu vân cả bàn tay, đo cặn kẽ hình dáng 3D của vân tay.”

Hàn Ngọc tiếp lời Lâm Ngạn, chính là một trong số ít những dịp hiếm hoi hai tiểu tử này đồng tình với nhau:

”Vẫn theo kế hoạch cũ phá cửa phòng hắn, nhưng toàn bộ lối vào căn cứ phải mở bằng mật mã.”

Lâm Ngạn lại nhếch môi híp mắt nhìn hắn, sau đó tiếp:

”Như ta đã nói từ trước, nếu phá cửa bên ngoài ngay từ đầu, địch có sự chuẩn bị tốt, chưa loạn, dễ dàng từ bên trong tấn công ta ở bên ngoài, ta tất rơi vào hạ phong!! Giờ mật mã thay đổi, ngoài liều mạng lấy, cũng không còn cách nào!!!!”

Ánh mắt Vương Ngân ngưng tụ, một bộ nghiêm túc:

”Ta đã đọc báo cáo, tình huống lúc này đều nắm rõ ràng!! Bất quá.....” Ngay lập tức đổi sang bộ dạng lười biếng ngả ngớn “Chính là rất phiền có được không???”

Biểu cảm trên khuôn mặt không sai biệt chính là“#Thậtchánghét #Thậtchánghét #Thậtchánghét” Ba người còn lại nhìn thấy vậy, chính là trên đầu rớt xuống mấy vạch hắc tuyến “Tg, ngươi mau mau buff cho tiểu tử này đi!!! Chúng ta sắp bị oán khí quanh đây làm ngộp chết rồi!!!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Xe limo đen sang trọng lướt chầm chậm qua trước cửa một căn biệt thự to lớn xa hoa lộng lẫy, cứ như vậy đi tiếp một lúc, đuôi xe mới dừng trước cánh cửa kia. Tiếp tân rất có phong thái bước ra mở cửa xe, lễ độ cúi người sau đó tránh sang một bên. Nhìn một loạt động tác lưu loát nhanh nhẹn, vóc người cân đối, khuôn mặt ưa nhìn, biểu cảm tươi cười sáng lạn, cũng đủ biết đã được tuyển chọn huấn luyện kỹ càng.

Một chiếc giày cao gót vươn ra khỏi xe, đặt xuống nền đá hoa cương sáng bóng. Âm thanh đế giày rất nhỏ không hiểu sao lấn át cả tiếng dạ hội náo nhiệt bên trong, vang lên gãy gọn, khiến mấy tên tiếp tân phút chốc lạnh gáy.

Chiếc giày đen đến trầm mặc, đen đến kỳ dị. Dưới ánh sáng lung linh, những hoa văn mang hơi thở cổ xưa ẩn trong màu đen kia như ẩn như hiện, yêu dị mê hoặc. Chủ nhân của chiếc giày này khoan thai bước xuống khỏi xe, tiếp tân như mất đi thần trí, hồi hộp nhìn lên dung mạo nàng, đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, đứng bất động mấy giây, sau đó lại đồng loạt thở dài tiếc hận.

Vương Ngân đeo một chiếc mặt nạ đen tuyền che đi nửa mặt trên, mặt nạ chế tác vô cùng tinh xảo, chính là cùng một chất liệu với đôi giày nàng mang, đem đến cùng một loại cảm giác yêu dị như vậy. Phía trên mặt nạ lại điểm thêm mấy hoa văn tinh tế vẽ bằng vàng ròng, tăng thêm một phần cao quý cùng thanh nhã. Nàng đã đeo thêm áp tròng đen tuyền, che đi mắt tím đẹp đẽ nổi bật.

Một đầu tóc dài đẹp đẽ chỉ buộc hờ lên một nửa, điểm thêm vài trâm cài rõ ràng đồng bộ với mặt nạ và giày, nửa dưới xõa tung, bao quanh cần cổ thon dài tinh tế. Nàng mặc chiếc váy dạ hội dài, chất liệu nhung đen tạo ra nét khác biệt vô cùng thu hút, bảo thạch đỏ như máu dưới ánh đèn lung linh tỏa sáng. Chân váy bồng bềnh thướt tha kéo dài trên đất, bờ vai nõn nà vốn lộ ra bên ngoài lại được phủ lên một khăn voan đen mỏng, bàn tay tinh tế đẹp đẽ bọc trong bao tay đen tuyền quý phái. Một thân quần áo này đáng ra nên bởi vì khuôn ngực không đầy đủ của nàng mà trở nên không phù hợp, nhưng rốt cuộc lại nhờ đặc điểm này, mà thêm được mấy phần thanh lãnh cùng cao quý.

Khó trách mấy tên tiếp tân lại lộ ra loạt biểu cảm như vậy. Trắng - đen - đỏ, ba màu sắc đối lập cực điểm lại kết hợp chung một chỗ, tôn lên một thân phong thái vừa yêu dị mê người, lại vừa thanh lãnh cao quý.

Nhận ra luống cuống, tiếp tân điều chỉnh lại biểu cảm, quay về một bộ cung kính tươi cười. Dù sao mỹ nhân không lạ, mỹ nhân đeo mặt nạ cũng không hiếm. Ngươi đeo mặt nạ, có lẽ muốn che giấu dung mạo, có lẽ muốn giả danh người khác trà trộn vào trong, có lẽ muốn lập mưu giết người, cũng có lẽ chỉ đến để xem chồng ngươi có ngoại tình hay không. Mấy chuyện này, chưa đến lượt tên gác cửa như bọn hắn phải lo. Đấy là chuyện của những vệ sĩ chuyên nghiệp bên trong, hay là.....

Của những thế lực không ai nắm rõ.....

~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong sảnh chính, đám người danh gia vọng tộc vây quanh nhau nói cười vui vẻ, người thưởng thức mỹ thực, người đàn hát khiêu vũ.

Vương Ngân ngồi trước quầy bar, cầm trong tay một ly cocktail đỏ thẫm trong suốt, nhã nhặn cười nói cùng một nam nhân khá khôi ngô. Từng cử chỉ diệu bộ đều toát ra tư thái của một tiểu thư mẫu mực, tươi cười trên mặt chân thành cực hạn, không thể nhìn ra giả dối. Đôi mắt lơ đãng nhìn qua ly cocktail, không tiếng động chú ý đến một bóng hình đỏ rực trên đài khiêu vũ.

Lãnh Kiều cùng Hàn Ngọc đang say sưa khiêu vũ, kỳ thực lực chú ý vẫn luôn luôn đặt trên người một trung niên nam tử mặc bộ comple trắng ngà. Giữa một đám người khiêu vũ qua lại, bước chân hai người xảo diệu di chuyển, cứ lướt qua bên cạnh trung niên nam tử kia rồi lại rời khỏi tầm mắt của ông ta, lặp lại mấy lần. Trung niên nam tử vốn là đang hăng hái trò chuyện, sau mấy lần rốt cuộc bị bóng hình diễm lệ màu đỏ thu hút, khó khăn dịch chuyển tầm mắt nhưng không thành công. Đang cố gắng nghĩ cách tiếp cận, lại chợt nhận ra nam tử xinh đẹp đến ma mị đang khiêu vũ cùng nữ tử.

”A! Hàn tiểu tử!!!!”

Nghe tiếng gọi lớn, Hàn Ngọc cười lạnh trong lòng “Cuối cùng cũng mắc câu!!”

Lúc này hai người đã tiến đến sát phía ngoài dài khiêu vũ, giả bộ giật mình khi nghe thấy tiếng gọi, Hàn Ngọc dừng bước, Lãnh Kiều cũng theo đó dừng lại. Hai người nhìn về phía trung niên nam tử đang vẫy tay chào, Hàn Ngọc trưng ra vẻ mặt tươi cười ấm áp lễ độ cúi người. Bên cạnh hắn, Lãnh Kiều chớp chớp đôi thủy mâu to tròn linh khí, một bộ tiểu liên hoa thuần khiết, kết hợp với trang phục quyến rũ trên người, chọc cho bộ vị nào đó của trung niên nam tử căng thẳng.

Hàn Ngọc cầm tay Lãnh Kiều đến trước mặt trung niên nam tử, lễ độ cúi chào một lần nữa:

”Long gia gia chủ, lâu ngày không gặp. Thứ cho vãn bối không nhận ra ngài từ sớm.”

Người được gọi là Long gia gia chủ cười to vui vẻ, một bộ trưởng bối hòa ái dễ gần, vỗ vai Hàn Ngọc:

”Tiểu tử, còn giả bộ cái gì, đều là chỗ thân quen, gọi một tiếng bác Long là được. Bên cạnh cháu là tiểu thư nhà ai vậy??? Ta chưa từng gặp qua.”

Trong lòng Hàn Ngọc cùng Lãnh Kiều cười lạnh, mới nhanh như vậy đã không kiên nhẫn được rồi sao??? Nhìn cái bộ mặt nhìn chằm chằm như sói đói, trên trán ghi to mấy chữ “Ta thật muốn ăn ngươi” này, thật CMN kinh tởm!!!!!

Hai người bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt:

"Kiều nhi, gia thật kinh tởm, da gà đã rụng đầy đất a!!!!"

"Vậy sao??? Hằng ngày ngươi nhìn ta cũng là một bộ dạng này a!!! Ai nha, tự nhiên ta cũng cảm thấy thật khinh tởm!!!"

"Kiều nhi, nàng đây là ghét bỏ ta sao???"

"Thỉnh giác ngộ, ta đã ghét bỏ ngươi rất lâu rồi."

"Kiều nhi, nàng nói vậy gia sẽ khóc đó!!!!! Gia thật thương tâm mà!!!"

"Đến!! Mỹ nam, khóc cho gia xem một cái!!!"

Sau đó chính là một đạo khí lạnh phá không mà đến, chiếu thẳng lên hai người:

"Còn dám ở đây diễn kịch cẩu huyết, lão tử liền CMN làm lông các ngươi!!!"

"Một đầu tóc xinh đẹp như vậy, cạo đi thật phí đó!!! Nhúng qua nước sôi, lột bỏ luôn cùng với da toàn thân không phải tiện hơn sao *ngáp~~*"

Một loạt đối thoại như vậy cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt, hai người đồng loạt rùng mình, cố gắng xua đi hơi lạnh chết người sau gáy. Lão đầu Long gia vẫn không nhận thấy có gì khác biệt. Lãnh Kiều liền hướng hắn e lệ cười, lộ ra lúm đồng tiền chúm chím, môi son căng mọng mấp máy ra vào:

”Vãn bối là biểu muội của Hàn ca, họ Lãnh, chính là không sống ở trong nước. Người trong nhà đều gọi ta là Angelina.”

Kế đó một hồi hàn huyên, thuận lợi dụ lão già kia lên đài khiêu vũ. Lão ta còn cư nhiên vì thế mà vui vẻ một hồi. Bàn tay to thô lỗ ngang ngược phủ lên lưng Lãnh Kiều, dưới ánh đèn chói lóa, không ai để ý đến vải ren mỏng manh dưới tay lão già kia lóe lên ánh sáng xanh mờ nhạt kỳ dị.

Lâm Ngạn lúc này đang lịch sự trò chuyện cùng một tiểu xinh đẹp, đôi mắt đen thâm thúy chuyên chú nhìn nàng ta, dịu dàng lễ độ. Tiểu mỹ nhân kia giống như hoàn toàn chết chìm trong sự dịu dàng này, hồn nhiên không nhận ra đồng hồ cổ điển đeo trên tay trái Lâm Ngạn rung lên một cái, sau đó lần lượt hiện lên từng dòng mã hóa kỳ dị. Mọi người xung quanh mải mê trò chuyện, chính là cũng không có ai nhận ra.

Lâm Ngạn vẫy một người phục vụ đang đứng bên phải mình lại gần, ly rượu đang cầm trên tay trái chuyển sang tay phải, đặt lên trên khay bạc người phục vụ kia đang bê, sau đó rất tự nhiên dùng tay phải lấy một ly rượu khác, đút ta trái vào trong túi quần.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả bốn người hồi hộp chờ đợi. Giai điệu du dương mà dàn nhạc đang biểu diễn đã đi qua cao trào, chính là chuẩn bị kết thúc.

Lâm Ngạn bất động thanh sắc liếc qua đồng hồ, chuỗi mã hóa kia vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.....

Tiếng nhạc kết thúc, lão già Long gia lưu luyến chuẩn bị rời tay khỏi lưng Lãnh Kiều.

Bộ đàm siêu nhỏ gắn sâu trong hốc tai vang lên giọng nói thanh lãnh của Lâm Ngạn, âm thanh không giấu khỏi sốt ruột:

”Chưa được!!!!”

Chính lúc này, dưới chân Lãnh Kiều làm ra một loạt cử động, lập tức mất thăng bằng, rất tự nhiên theo đó ngả người ra sau.

Bàn tay chuẩn bị rời đi của lão già Long gia lập tức giữ chặt lại, tận dụng thời cơ ôm tiểu mỹ nhân vào trong lồng ngực.

Lãnh Kiều đứng im trong lòng lão ta, tim đập đập bang bang vì hồi hộp, lồng ngực phập phồng lên xuống. Cảm nhận được điều này, lão già Long gia cho rằng nàng sợ, lập tức ra vẻ nam tử hán, mặc cho nàng dựa, còn đưa một tay khác lên vỗ về lưng nàng.

Áp chế cảm giác khinh bỉ cùng xúc động muốn nôn trong lòng, Lãnh Kiều dụi dụi đầu vào lòng lão ta, hai tay đặt lên vạt áo trước ngực lão, ngửa lên khuôn mặt kiều diễm lúc này hơi ửng đỏ, thủy mâu to tròn ngập nước, mấp máy môi đỏ khẽ chạm vào trước ngực lão ta:

”Có thể ra chỗ nào đó ngồi được không???”

Nàng cũng không có bất cẩn như thế!!! Bây giờ đài khiêu vũ vẫn còn người đang đi xuống, nhưng chỉ cần thêm mấy giây nữa liền có người chú ý đến nàng cùng lão già này!!!!! Phải lập tức di chuyển, nhưng đương nhiên, không thể để hắn rời tay.

Mọi việc đúng như Lãnh Kiều dự liệu, lão già kia chính là cảm thấy nàng thân cận hắn, liền càn rỡ để tay nguyên vị trí, hơi hơi đem nàng ôm vào lồng ngực, bước về phía một bàn trống ở một góc sảnh. Ông ta cố tình chọn bàn ở nơi xa xa hẻo lánh, không thể ngờ chính là thời cơ tuyệt vời cho Lâm Ngạn. Nếu vẫn không đủ thời gian, Lãnh Kiều nàng cũng không ngại ngồi vào lòng con sói này. Cùng lắm đến ngày đó liền hung hăng tra tấn lão ta một hồi là được!!!!

Nhưng mới đi được nửa đường liền nghe tiếng Lâm Ngạn thở phào nhẹ nhõm:

”Thành công!!!!!”

Lúc này ba người Vương Ngân đang đứng chung một chỗ, Hàn Ngọc chính là sau khi Lãnh Kiều thuận lợi lên đài liền đến lôi kéo Vương Ngân, còn Lâm Ngạn là ngay lúc tiếng nhạc dứt liền tìm cớ từ biệt cô gái kia rồi đến tụ họp với hai người. Tầm mắt ba người từ đầu đến giờ vẫn là cẩn thận chú ý Lãnh Kiều.

Hàn Ngọc nghe Lâm Ngạn thông báo xong liền lập tức hướng về phía Lãnh Kiều đi qua.

Vương Ngân nhìn lần lượt từng người một, bỗng thốt ra một câu:

”Nhanh một giây - chậm một giây, chính là thành - bại!!!!”

Không ngờ một câu này, đã chính xác miêu tả nguyên nhân cả bốn người đồng loạt ra đi.......

~~~~~~~~~~~~~

”ĐOÀNG!”

.

.

.

”ĐOÀNG!”

.

.

.

”ĐOÀNG!”

.

.

.

Mười mấy tiếng súng chậm rãi vang lên từng hồi từng hồi, đi kèm theo sau là tiếng da thịt vỡ nát, tiếng máu tươi bắn ra, rơi trên nền đất.

Nhưng tuyệt nhiên, không có lấy một tiếng rên la.....

Vương Ngân mở to đôi mắt tím nhìn người trước mặt, trong con mắt vốn thâm u trong suốt nay cuồn cuộn hận thù.....

Nhưng trên mặt nàng cư nhiên là biểu tình ngạc nhiên vui thích của tiểu hài tử, khóe miệng khoa trương mở lớn, có thể nhét vừa cả một quả trứng gà:

”Woww~~~~~ Thật ngạc nhiên nha!!! Thúc thúc đẹp trai, ngài không đau một chút nào sao????”

Nhìn chằm chằm người đang nằm yên dưới đất, trên thân, hai chân, hai tay đều lỗ chỗ vết đạn mà chính nàng vừa găm vào, Vương Ngân lại chớp chớp đôi mắt tuyệt đẹp, một bộ ngây thơ:

”Khó trách mấy người đứng ngoài kia đều nói thúc là đại Boss, vô cùng lợi hại nha!!! Ai ya, họ chính là sợ thúc sẽ làm đau ta, nên mới hảo tâm đến ngăn ta lại. Ta đúng là không nên đánh họ thành như vậy!!!!”

Nàng thở dài một tiếng, sau đó liền cười đến ngọt ngào:

”Nhưng mà họ cũng sai đúng không thúc thúc đẹp trai??? Thúc chính là rất đáng sợ, nhưng đâu có làm hại ta!!! Thậm chí thúc còn vui vẻ biểu diễn năng lực chịu đựng cho ta xem nữa chứ!!!! Thúc đối với ta chính là rất tốt nha!!!”

Dứt lời liền ngừng cười, trưng ra một bộ mặt đông cứng không biểu cảm:

”Nếu không có "công ơn" của thúc, thì đâu có ta ngày hôm nay, đúng chứ????”

Bước đến gần nam nhân kia, ngồi xổm xuống bên hắn, Vương Ngân kề sát mặt mình vào mặt hắn, đôi mắt tím tràn ngập hận thù của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro kia, cố gắng đọc ra mọi cảm xúc bên trong đó.

Có bất ngờ, có hoảng hốt, có không thể tin.

Có phẫn hận, có nhục nhã, có không cam lòng.

Nhưng tuyệt nhiên không có tuyệt vọng.

Nàng nhìn hắn một lúc lâu rồi đứng lên, đi về phía cụm máy chủ điều khiển khu căn cứ này. Nàng phải cảm ơn tính tự mãn của kẻ đang nằm dưới đất kia, khi thấy nàng đi vào, hắn chính là không thèm tắt đi máy tính. Nếu không, nàng cũng không có cách nào sử dụng.

Một chi tiết này, cũng là nằm trong dự liệu của bốn người.

Nàng khoan thai kết nối con chip trong túi áo vào hệ thống máy chủ này. Mọi căn cứ đều có cơ chế tự hủy, dù điều này rất ngu ngốc, nhưng đôi khi lại vô cùng cần thiết. Con chip này, là chip điều khiển toàn bộ hệ thống thuốc nổ đặc chế mà nàng đã cho người lắp đặt quanh khu căn cứ. Khi gắn vào máy chủ ở đây, hệ thống thuốc nổ này sẽ đồng bộ hóa với cơ chế tự hủy. Chỉ cần nút “Tự hủy” trên máy chủ này hay trên bộ điều khiển của nàng bị nhấn vào, không quá ba giây, toàn bộ nơi đây, sẽ chỉ còn là một đống đổ nát.

Nàng lặng lẽ nhìn một loạt chuỗi mã hóa chạy trên màn hình, ba người kia đã hẹn nàng ở sảnh chính. Có lẽ bây giờ việc truy sát người cùng thu gom tài liệu đã làm xong. Sau khi di dời hết toàn bộ người phe mình ra ngoài, chắc chắn họ sẽ ở đó đợi nàng.

Nàng thực không mong muốn vậy, nhưng ba tiểu tử kia đã cố chấp, đảm bảo sẽ thực hiện.

Trong giây phút chờ đợi lặng lẽ, nàng chợt nhớ đến phụ thân cùng mẫu thân. Nàng biết rất rõ, hai người họ vô cùng quan tâm yêu thương nàng.

Sau ngày hôm ấy, nàng đã đi vào căn phòng bí mật của phụ mẫu, vì nàng biết mình cần phải đi vào. Hai người chính là hiểu nàng vô cùng thấu triệt!!! Hành động của nàng, không hề nằm ngoài những gì họ dự liệu!!! Khi phát hiện đám người kia tấn công, hai người vẫn không quên để ý đến nàng. Họ để lại cho nàng hai bức thư, mỗi người viết một bức.

Câu cuối cùng trong cả hai bức thư ấy, đều là:

”Ngân nhi, phải hảo hảo sống cho tốt!!!!”

Họ không nói nàng phải trả thù cho họ, vì họ không muốn đặt gánh nặng lên vai nàng, khắc thù hận vào lòng nàng.

Nhưng họ cũng không nói nàng nên quên đi thù hận, bởi vì họ hiểu rất rõ, rằng nếu họ làm vậy, mà nàng lại nhất quyết muốn trả thù, thì dù mối thù này có được trả, lòng nàng vẫn không thể nào thanh thản.

Họ để cho nàng tự quyết định tất cả, chỉ cần trong suốt cả quá trình sống mà nàng tự chọn, nàng sống thật hạnh phúc!!!!

Đi đến một bước này, nàng chưa từng quên lời dạy ấy, vẫn luôn sống vô cùng vui vẻ!!!!!

........

Trên mặt đất, Z khó khăn cử động cánh tay bị lỗ chỗ vết đạn. Hắn không cam lòng, rất không cam lòng, không cam lòng nhìn thấy tất cả những gì hắn gây dựng vì một đứa trẻ mà sụp đổ. Nếu hắn đã mất hết tất cả, thì ít nhất, hắn muốn nàng cũng phải chôn cùng.

Cánh tay Z cứ từng chút từng chút một nhúc nhích, cho đến khi hắn vươn ra ngón trỏ, chỉ về phía Vương Ngân. Ngón tay này của Z từ lâu đã nổi danh, vì chính hắn đã chặt nó đi để thay thế bằng một nòng súng siêu nhỏ.

Viên đạn nhỏ như hạt cát bay ra từ đầu ngón tay Z, lao vun vút trong không khí. Âm thanh đạn bay quá đỗi nhỏ bé, không thể khiến Vương Ngân thoát ra từ trong tiềm thức!!!!

Viên đạn thuận lợi xuyên qua da thịt Vương Ngân, đi qua khe hở giữa hai xương sườn, chuẩn xác tạo thành một lỗ nhỏ trên động mạch chủ.

Một vết nứt, nếu ở đúng chỗ, có thể làm ra nhiều chuyện......

Áp lực máu bơm trực tiếp từ tim lên động mạch chủ khiến cho vết nứt kia to dần, sau đó.....

”Phụt!!!!!!!”

Động mạch chủ của Vương Ngân rách toạc, máu tươi phun ra như suối từ vết đạn sau lưng. Nàng trừng to mắt, một bộ dạng không thể tin được, sau đó lập tức đổ gục về phía trước.

Mà không may, trong một loạt nút bấm nàng đè lên,......

.

.

.

có cả nút “Tự hủy“.....

Một chuỗi tiếng nổ dài liên tiếp phát ra khắp khu căn cứ.

Ba giây sau.....

Mọi thứ sụp đổ.....