Ngài chồng trước không phải là muốn thể hiện sự yếu đuối của mình ra để cầu được cậu đồng tình, những gì hắn nói xác thực đều là lời thật lòng.
Hắn là thật sự không biết phải sao mới có thể khiến người khác vui vẻ. Trong kinh nghiệm sống của ngài chồng trước, trước giờ chưa có một ai dạy hắn phải làm sao để đối xử nhẹ nhàng với một người, càng không cần phải nói làm sao để trở thành một người yêu lí tưởng. Khi hắn còn nhỏ đã bị gia đình nghiêm khắc dạy dỗ, tình cảm giữa cha mẹ ruột lại xa cách, nhưng trong phương diện dạy con này thì lại cực kỳ hợp nhau. “Không được coi những loại sách vô bổ đó!” “Không được nói chuyện trong lúc ăn cơm!” “Không được còng lưng khi đi!” Bên tai hắn luôn luôn là những lời chỉ trích, ngăn cấm và mệnh lệnh. Thời gian trôi đi cứ như vậy, ngài chồng trước từ một đứa nhỏ ngày qua ngày trở thành một người trưởng thành, cũng dần dần không biết làm sao để trở nên ôn nhu. Hắn thận trọng - nho nhã, lại nghiêm khắc – vô vị. “Đầu đũa đừng đụng vào chén nữa, quá ồn.” Khi hắn nói ra câu này, hắn nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của người trước mặt đột nhiên trở nên đạm mạc. Ngài chồng trước bất lực phát hiện--- Hắn hình như không thể đem lại cảm giác hạnh phúc cho người mình thích. Hắn thật sự là một người chồng thất bại.