Trên một cung đường ở thành phố nọ, người người tấp nập qua lại.

Vì là ban đêm nên có rất nhiều người ra ngoài dạo phố.

Trong đó, có một thanh niên cao tầm 1m 70, làn da trắng hồng, đôi môi đo đỏ đang vội vã chạy trong lo sợ.

Anh thanh niên đó là Lãng Minh.

Có vẻ, anh ấy đang trễ giờ làm nên mới vội như vậy.

Anh chạy trong dòng người mặc kệ cho những người khác thong thả mà đi.

Đó là một khu đô thị sầm uất.

Thế nên, những ánh đèn từ bảng hiệu của các cửa tiệm trải dài khắp con phố, đâu đâu cũng có những thứ ánh sáng đó.

Lãng Minh chạy qua những hàng cây

, rồi anh chạy đến một quán bar.

Quán bar ấy khá nhỏ, nằm sâu bên trong con hẻm.

Lãng Minh thở dốc bước vào.

Việc anh vội như thế, vì anh phải chạy đến từ một chỗ làm thêm khác.

Anh là một sinh viên vừa tốt nghiệp, phải chăm chỉ làm việc để trả nốt phần học phí còn nợ.

Năm nay, anh vừa tròn 25 tuổi.

Lãng Minh nhanh chóng vào thay đồ, chào ông chủ rồi đi làm việc.

Quán bar anh làm việc tuy nhỏ nhưng vẫn là sự lựa chọn đối với những người giàu có, có thể vì một lý do nào đó mà chính anh cũng chẳng biết.

Nói là làm việc, nhưng công việc chính của anh chỉ là lau dọn.

Đại khái, anh chỉ lau bàn, lau tách, rót rượu cho khách hàng.

Như bao ngày, anh vẫn làm những công việc đó.

Nhưng hôm nay, anh gặp phải một chuyện.

Ở một góc, có một gã say xỉn.

Không biết vì chuyện gì mà gã ấy uống rất nhiều rượu.

Cũng gần đó, có một đám người để ý đến gã.

Thấy gã ấy ăn mặc sang trọng, đám người ấy liền có mưu đồ.

Đám người ấy cậy đông, hùng hổ bước tới cái người say xỉn ấy.

Cũng nói luôn, anh ta là Boss của một tập đoàn vô cùng lớn.

Và người có địa vị ghê gớm đó là Tần Thiên Lăng, 28 tuổi.

"Có chuyện gì?"\_Tần Thiên Lăng tuy đã uống nhiều nhưng vẫn còn chút tỉnh táo

"Không có gì, tụi này chỉ muốn có một chút tiền để tiêu.

Vị đại ca đây có thể đưa một ít, tụi này mượn sẽ trả lại."

"Ha...ha...đưa cho bọn mày chẳng khác nào, tôi đem bố thí?"\_Tần Thiên Lăng lạnh lùng nói

"Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à?" Đám đó chuẩn bị khởi động tay chân

Lãng Minh thấy tụ tập đông người liền bước tới xem tình hình.

"Mọi người có chuyện gì vậy ạ?"\_

Lãng Minh

"Mày là thằng nào, cút ra chỗ khác."\_

Một người trong đám đó lên tiếng

"Vâng.

Tôi là phục vụ ở đây.

Có chuyện gì thì cứ nói với tôi ạ."\_Lãng Minh vẫn kiên trì nói chuyện với đám người đó

"Thế chúng tao bảo muốn đánh thằng phía sau của cậu em thì thế nào? Có định chịu đòn thay không?"

"Có gì từ từ nói, đừng dùng đến bạo lực ạ."

Lãng Minh cố gắng thuyết phục vì anh không muốn mất công việc này.

Với lại, anh cũng không ủng hộ việc cậy đông người mà muốn làm gì thì làm.

Lãng Minh dùng thân thể nhỏ bé của anh che tầm mắt của Tần Thiên Lăng.

Anh như đang cố gắng hết sức để bảo vệ Tần Thiên Lăng.

"Anh gì đó...Mau đi đi...Chỗ này, tôi sẽ sắp xếp ổn thoả."\_Lãng Minh

Tần Thiên Lăng vẫn bình thản ngồi yên và không nói gì.

"Sao thế? Còn ngồi đó.

Anh mau đi đi."\_Lãng Minh nói với Tần Thiên Lăng

Đám người kia khó chịu vì Lãng Minh cứ dây dưa.

Rồi một tên cầm chai rượu đập vào đầu Lãng Minh.

Lãng Minh chỉ cảm thấy rất đau ở đầu, rồi lập tức ngã gục xuống đất.

Hơn thế, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với anh.

"Quá đáng rồi đấy."\_Tần Thiên Lăng đứng dậy

Trong lúc Lãng Minh nói chuyện với đám người kia, Tần Thiên Lăng đã ầm thầm cho gọi người đến.

Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh trên tay thì một nhóm người có vẻ ngoài to lớn bước vào.

"Ở đây, tôi giao cho các cậu.

Xử lý đám người kia giúp tôi."\_Tần Thiên Lăng

Thấy yếu thế về lực lượng, đám người hại Lãng Minh, mặt ai nấy đều không còn tí máu.

Thế rồi, Tần Thiên Lăng vội vàng đưa Lãng Minh đến bệnh viện.

Hành động của anh vô cùng dứt khoát và nhanh gọn.

Đến bệnh viện, Tần Thiên Lăng lập tức đưa Lãng Minh cho bác sĩ uy tín nhất ở đó cấp cứu.

Xong xuôi, anh làm thủ tục cho Lãng Minh vào phòng VIP của bệnh viện.

Điều đó có thể khó tin với người khác, nhưng với Tần Thiên Lăng, số tiền chi trả cho viện phí chỉ là con số rất rất rất nhỏ bé đối với anh mà thôi.

Nhờ Lãng Minh mà Tần Thiên Lăng tỉnh hết cả rượu.

Tự nhiên, từ đâu có một người bị thương vì anh.

Ban đầu, Tần Thiên Lăng cảm thấy thật phiền phức.

Nhưng sau đó, cảm giác áy náy xuất hiện.

Ngồi ở ghế chờ đợi kết quả của Lãng Minh, được một lúc, bác sĩ gọi Tần Thiên Lăng vào.

"Chào ngài Tần, cậu bạn của cậu đã ổn.

Rất may là không ảnh hưởng tới não của cậu ấy.

Cậu cứ để cậu ấy nghỉ ngơi, khoảng một tuần là khỏi."\_Vị bác sĩ bảo

"Được.

Tốt rồi."\_Tần Thiên Lăng

Vị bác sĩ ấy có chút bất ngờ vì câu trả lời ngắn gọn của Tần Thiên Lăng.

Nói xong, anh trở lại phòng của Lãng Minh.

Chỉ lo nhanh chóng chạy tới bệnh viện mà Tần Thiên Lăng chưa thể nhìn kỹ được khuôn mặt của Lãng Minh.

Vì thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, Lãng Minh nằm bất động trên giường.

Tần Thiên Lăng nhìn Lãng Minh với ánh mắt có chứa chút sự trìu mến ở trong đó.

Anh dùng những ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Lãng Minh.

Sau đó, Tần Thiên Lăng dùng ngón cái để chạm nhẹ vào lông mày rồi đến môi của Lãng Minh.

"Em đúng là sở thích của tôi rồi."\_

Tần Thiên Lăng cười khẽ

Rồi Tần Thiên Lăng nhìn lên vết thương của Lãng Minh.

"Chắc em đau lắm nhỉ? Không biết bao nhiêu mũi kim mà."\_Tần Thiên Lăng xót xa

"Em nghĩ em là ai? Em có thể bảo vệ một người như tôi sao?"\_Tần Thiên Lăng vuốt nhẹ cái mũi của Lãng Minh

Tần Thiên Lăng làm như thế vì Lãng Minh bị thương là do anh.

Đấy là cảm xúc mà Tần Thiên Lăng chẳng thể có được trước đây.

Xung quanh anh, chẳng ai muốn bảo vệ anh, họ chỉ toàn tìm cách hãm hại anh vì sự giàu có và công ty Tần Thị.

Chính Lãng Minh đã cho Tần Thiên Lăng một cảm xúc mới lạ mà chính Lãng Minh không biết điều đó.

Tần Thiên Lăng ra xe lấy máy tính vào làm việc.

Anh cứ ngồi đó đợi Lãng Minh tỉnh dậy.

Nhưng thật ra, có một cuộc điện thoại gọi đến.

Tần Thiên Lăng phải có chuyến công tác khoảng tầm một tuần.

Tần Thiên Lăng thu xếp đồ đạc.

Anh quyến luyến nhìn Lãng Minh.

Anh cố kiềm nén, nhưng thật sự không được rồi.

Tần Thiên Lăng gian xảo hôn lên đôi môi của Lãng Minh.

Hôn xong, anh còn đắc ý mà cười.

"Chắc em ấy không biết đâu nhỉ?"

Rồi Tần Thiên Lăng rón rén ra khỏi phòng như một kẻ trộm vậy.

Nhưng anh lại quên một điều, anh còn chưa biết người anh vừa hôn.

Lúc đăng ký thủ tục, đợi khi Lãng Minh tỉnh dậy thì mới điền thông tin vào.

Tuy nhiên, Tần Thiên Lăng phải rời đi trước khi Lãng Minh tỉnh dậy.

Về đến nhà, Tần Thiên Lăng chuẩn bị hành lí bay ra nước ngoài ngay buổi sáng ngày hôm sau.

Còn đối với Lãng Minh, không biết là tác dụng thuốc mê quá mạnh hay do anh quá mệt, anh đã ngủ một mạch tới sáng.

Tỉnh dậy, anh mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.

Đây là đầu tiên trong đời, Lãng Minh được ở phòng VIP của bệnh viện lớn nhất thành phố nữa chứ.

Lãng Minh săm soi từng đồ vật có trong phòng.

Anh cứ hành động như đây là khách sạn 5 sao không bằng.

Lãng Minh nghịch ngợm các đồ vật trong phòng một lúc thì đi đánh răng.

Lãng Minh nhìn anh trong gương mà thở dài.

"Sao mình xui thế nhỉ ? Vết thương này không biết khi nào mới khỏi đây nữa?"

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Lãng Minh bước ra thì bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn, chỉ Lãng Minh ngồi vào bàn thôi.

"Điền vào đây giúp tôi."\_Cô y tá đưa cho Lãng Minh tờ giấy nhập viện

"Tôi á?"\_Lãng Minh

"Vâng.

Hôm qua, có một người bảo anh điền vào.

Anh ấy không biết thông tin gì về anh cả."\_Cô y tá

"Vậy à?"\_Lãng Minh chăm chú điền thông tin vào

Lãng Minh chẳng hỏi người đưa anh đến bệnh viện là ai.

"Tôi điền xong rồi ạ."\_Lãng Minh

"Vâng.

Cảm ơn anh."\_Cô y tá

"À mà, người đó đã thanh toán cho anh tiền viện phí rồi."\_Cô y tá

Một lần nữa, Lãng Minh không bận tâm tới lời của cô y tá.

Anh chỉ bận tâm đến bữa sáng của anh.

Thế nên, cô y tá lặng lẽ bước đi.

Lúc bấy giờ, Tần Thiên Lăng đang hưởng thụ buổi sáng ở nước ngoài.

Hôm trước, anh nhờ rượu để giải sầu vì anh bị áp lực công việc.

Anh không thiết tha để làm việc nữa.

Việc gặp Lãng Minh đã khiến với Tần Thiên Lăng trở nên phấn chấn.

Lãng Minh như là "heroin" với Tần Thiên Lăng vậy đó.

\_Continue\_