Thẩm Hạo Ngôn nhận được điện thoại của quản gia liền chạy tới bệnh viện, Tiểu Nhược còn đang trong phòng cấp cứu, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc đèn treo trên phòng cấp cứu, nó vẫn liên tục sáng như thế, cả người hắn vẫn còn rất khiếp sợ

Vừa rồi quản gia nói gì, Tiểu Nhược sảy thai, cô ấy sinh non? Cô ấy mang thai? Hắn đã được làm ba? Thật là trêu người, tại sao lúc cô ấy mang thai hắn lại không biết, đến khi hắn biết rồi thì cô lái lại bị sảy thai? Một đống câu hỏi như một mớ bòng bong đang hiện ra trong đầu hắn, làm cho hắn cảm thấy rối reng, rất lâu sau hắn mới lên tiếng hỏi dì Vương:

“ Dì Vương, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” dì Vương ở nhà, chắc chắn biết chuyện của Tiểu Nhược.

Hắn cố hỏi người khác, nhưng mọi người xem hắn như một tội nhân, không ai thèm liếc hắn lấy một cái, căn bản không để một ông chủ như hắn vào mắt, làm cho hắn muốn nóng lòng muốn biết sực việc chỉ có thể giương mắt nhìn, bất đắc dĩ mới cầu cứu tới dì Vương, dù gì, dì ấy cũng chăm sóc hắn từ nhỏ tới lớn, bà ấy cũng giống như người mẹ thứ hai của hắn. chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu. Nhưng dì Vương lại dùng loại ánh mắt lên án, không tình nguyện nói cho hắn:

“ Hừ, thiếu gia, người hiểu rõ nhất phải là cậu chứ, rốt cục cậu làm gì- – thiếu phu nhân thật đáng thương mà”, dù cho hắn là chủ thì bà cũng phải trút giận thay cho thiếu phu nhân. Thẩm lão phu nhân, khi biết rõ cô ta đẩy Tiểu Nhược, làm cho con dâu bà sảy thai, liền bị ngất xỉu, bây giờ bà đang ở trong bệnh viện đếm từng giây từng phút một, thì gặp con trai bà, bà tựa như nhìn thấy kẻ trộm liền đem hắn đánh chạy ra khỏi phòng bệnh

“Đáng chết..” tay hung hắng đấm lên bức tường, máu từ bàn tay theo vách tường chảy xuống- nhìn đã thấy giật mình, dì Vương nhìn thấy không khỏi đau lòng xót xa:

“Thiếu gia, đừng như vậy…”

“Tôi làm gì sai sao…?” Dì Vương định mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn thấy hắn như vậy không đành lòng liền nhịn xuống, bà muốn hắn tự giải quyết vấn đề, lỗi mình làm ra thì chính mình phải sửa chữa, mặc dù họ rất muốn thay thiếu phu nhân rút giận nhưng… Thẫm Hạo Ngôn lần đâu tiêng trong đời bị mọi người xa lánh, ngay cả người thân cận nhất bên cạnh mình, hắn quay người, đi về phía phòng cấp cứu, hắn nôn nóng đi đi lại lại như muốn dẫm nát hành lang phòng cấp cứu

“Xin lỗi, cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Bạch Tiểu Nhược” Đang lúc ấy thì phòng cấp cứu mở ra, một vị y tá vội vã đi ra hỏi

“Là tôi, tôi là chồng của cô ấy..” lần đầu tiên hắn thấy tiếng ‘chồng” lại thuận miệng đến vậy

“Bệnh nhân đang trong tình trạng cực kì nguy hiểm, đứa bé không giữ được, nhất định phải giải phẫu, nếu không người mẹ cũng gặp nguy hiểm, nếu đồng ý xin hãy kí vào bản cam kết” Đưa ra tờ giấy giải phẫu, Thẩm Hạo Ngôn nhận lấy tờ giấy, hai tay hắn run run, y tá thấy hắn do dự liền nói:

“ Bệnh nhân không chịu hợp tác, chỉ muốn giữ lại đứa bé, không chịu kí tên nhưng như thế này thì người mẹ cũng gặp nguy hiểm…” vị y tá chưa nói hết câu Thẩm Hạo Ngôn liền đặt bút kí tên, vị y tá nhanh chóng cầm giấy đi vào phòng mổ, cửa lại đóng vào lần nữa.

Thẩm Hạo Ngôn nhìn của dần khép lại, tâm hắn như chìm trong băng giá, hắn làm cha, nhưng chỉ trong nháy mắt, trong chớp nhoáng, hắn lại phải đích thân kết thúc sinh mạng của con mình, hắn nhìn hai bàn tay mình, chính hai bàn tay này đã kết thúc sinh mạng con hắn, như một con dã thú hắn đau đớn gầm lên, hai tay lại hung hăng đánh lên tường.

“Đừng mà.. không cần như vậy, tôi muốn giữ lại con,..con ơi, bác sĩ, cầu xin ông xin ông..cứu con tôi..”nhìn vị bác sĩ cho cô xem chữ kí đồng ý mổ, lòng của cô như chết đi, hắn không cần con, đúng vậy, hắn không cần con.. cô làm như không thấy chứ kí kia, cầu xin bác sĩ cứu con cô. Bác sĩ gây mê đến đúng lúc tiêm một liều thuốc gây mê, thuốc mê phát huy công hiệu ngay lập tức, ý thức Tiểu Nhược dần mơ hồ, trong miệng cô vẫn còn lảm nhảm” Cứu con tôi”, nước mắt cô không ngừng chảy ra, thấm ướt chiếc gôi cô nằm, một bên kia, các bác sĩ, ý ta nhìn thấy cảnh này cũng không kém phần xúc động, nhưng sau đó, họ trấn tĩnh lại, chuẩn bị giải phẫu.

Mơ hồ, Tiểu Nhược có cảm giác đau lòng, con cô đã mất, cô mất đi một đứa con, mất đi một tiểu sinh mệnh, mất đi tư cách làm mẹ. Đều do cô không tốt, không thể bảo vệ tốt đưa con mình: “ Con yêu, tha thứ cho mẹ..” cõi lòng cô tan nát, oán than trời đất, vô lực nhìn con cô rời xa…