Khi Tiểu Nhược tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình đã ở nhà họ Thẩm, cô không dám chắc nên vội vã chạy đến cửa sổ sát đất, lấy tay kéo rèm ra, bên ngoài bây giờ đã là một mảng tối nhưng cô vẩn nhận ra đây là nhà họ Thẩm.

“Rốt cuộc đã trở về” Không cần sống ở thành phố phồn hoa mà xa lạ đó nữa, thật tốt quá.Cô rất thích Paris- một thành phố mang hơi thở của nhân văn, nhưng có lẽ nơi đó đã để lại cho cô những kỉ niệm buồn, hoặc cũng có lẽ quê hương, đất nước mình luôn là nơi tốt nhất.

Sau khi trở lại, cuộc sống lại trở về như trước, aiz, cô lại thành kẻ vô công rỗi nghề. Kể từ khi về nước, cô cũng không chạm mặt Thẩm Hạo Ngôn, hắn luôn đi sớm về trễ, khi hắn về thì cô đã đi ngủ, khi cô dậy thì hắn đi làm rồi. Cô còn tưởng rằng sau đêm đó hắn và cô sẽ cùng ngủ chung phòng, nhưng hiện tại…Cô cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa. Kì thật, như vậy cũng rất tốt, quan hệ của bọn họ chẳng qua là một tờ khế ước, chỉ cần có một đứa bé là xong. Nếu như may mắn có lẽ trong bụng cô đã có một sinh linh nhỏ bé. Như vậy, ngày tự do của cô cũng không còn xa nữa, chung quy bọn họ chỉ là giả dối, thái độ của hắn rất rõ ràng. Hắn chỉ muốn có người thừa kế công ty, do đó những hành vi kia cũng không phải là bất hợp lý. Haizzz, thế mà cô lại ở đây phiền muộn một mình, đúng là ngu ngốc mà.

Bỏ qua ý nghĩ không rõ kia, cô quyết định buông tha chính mình, cô muốn đi dạo phố, đến tiệm sách hay đi café. Một buổi chiều nhàn nhã, thời gian thoải mái, không có tài xế riêng, không có người giúp việc, chỉ một mình đi xe bus, một mình đi tàu điện ngầm…

“Thiếu phu nhân, để tôi đi cùng cô”

“Dì Vương, không cần đâu, tôi tự đi dược mà”. Cô muốn đi một mình, đã bao lâu rồi cô không được tự do vui vẻ.

“Không được, cô đi một mình tôi không yên tâm. Lỡ có xảy ra chuyện gì, tôi khó ăn nói với lão phu nhân” Nghe cô nói muốn tự đi, bà nóng lòng ngăn cản.

“Dì Vương, bà yên tâm đi, không có việc gì đâu, chỉ là dạo phố thôi mà, tôi chỉ muốn đi chơi thôi, lâu lắm rồi tôi không tự mình đi, chỉ cần dì không nói cho họ biết, thì họ làm sao mà biết được” Nói đến đi chơi, khuôn mặt nhỏ nhắn lại sáng lên, làm cho dì Vương không nỡ ngăn cản.

“Đúng là..” Bà rất muốn chiều theo ý của cô chủ, nhưng nếu thiếu gia biết được thì không tốt, mặc dù thiếu gia không dặn dò là hạn chế tự do của cô chủ, nhưng cậu có dặn là để ý đến cô. Dù sao người nhà họ Thẩm không phải tầm thường, chỉ sợ…

“Dì Vương..cho tôi đi có được không, tôi đảm bảo sẽ trở về nguyên vẹn mà, nhaaaa!!!”thấy dì do dự, cô liền giả bộ đáng thương, dày mặt xin xỏ.

“Thiếu phu nhân, thật sự à không được, xin đừng làm khó chúng tôi, thiếu gia có dặn phải chăm sóc cô kĩ càng, tôi đi dùng cô có thể xách đồ cho cô, không phải rất tốt sao?” Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không mềm lòng, không mềm lòng. Cô gái kia giống hệt một con nai, đôi mắt mở to, chớp chớp lấy lòng, làm cho người ta muốn yêu chiều

“Dì Vương- – “ cô tiếp tục làm nũng

“Được rồi, được rồi, cô đi đi, nhưng cô phải mang theo tài xế”. Ai, đúng là không có tiển đồ mà, cuối cùng cũng phải chịu thua.

“Uhm, tôi cũng định đi nhờ xe”

“Cô phải đồng ý, nếu không tôi cũng không có cách gì giúp cô”

“Thật sao?thật sao? Tôi đồng ý là được à?” Vậy cũng tốt, so với việc không được đi thì được đi vẫn vui hơn”.

“Uhm, vậy để tôi kêu lái xe chuẩn bị, khi nào trở về thì nhớ gọi lái xe, còn nữa, cô ra ngoài phải cẩn thận, còn nữa….” Dì Vương lo lắng dặn dò đủ điều.

“Được rồi mà dì” Cô buồn cười cắt đứt tràng liến thoắng của bà, giờ phút này tâm tình Tiểu Nhược rất vui vẻ.

“Cô thật là..” Thật là làm cho người ta lo lắng.