Cúp điện thoại xuống, hiếm khi thấy Thẩm phu nhân vứt bỏ vẻ tao nhã thường ngày, vỗ tay vui mừng như một đứa trẻ, thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên. Bà quả thực rất thích nha đầu Tiểu Nhược kia, e lệ, an tĩnh, hiền lương thục đức, còn có loại khí chất không nói ra được, con bé là đứa rất hợp ý bà. Không phải là bà nói lung tung, hai đứa quả thực rất xứng đôi, ha ha, con cái của hai đứa sau này nhất định có thể khiến người khác hâm mộ, hai ông bà có thể thỏa sức mà khoe khoang cháu nội, đứng là một sự kết hợp hoàn hảo.

Nghĩ tới đây bà liền lệnh cho lái xe chuẩn bị xe tới biệt thự mới của Thẩm gia. Sau khi con trai kết hôn, hai ông bà rất tích cực tạo cho hai đứa một không gian riêng, bọn họ thật không muốn quấy rầy đôi lứa.

“Xin chào lão phu nhân.” Vừa nhìn thấy bà tới, người hầu trong nhà đều cung kính chào hỏi.

“Ừm, thiếu phu nhân đâu, ta tìm con bé có việc.” Bước vào nhà không thấy nàng, bà liền đánh tiếng hỏi thăm.

“Dạ, thiếu phu nhân ở trong phòng, để tôi đi mời nàng xuống.” Không dám chậm trễ, quản gia vội vàng lên lầu.

Cốc cốc…”Thiếu phu nhân, tôi là Lưu quản gia.” Lưu quan gia đưa tay gõ nhẹ của phòng đang đóng kín.

“Ừm, tôi tới đây.” Đúng lúc nàng vừa ngủ trưa thức dậy. Nàng chỉ có một mình. cũng chẳng có việc gì làm, đơn giản chỉ biết chợp mắt một chút.

“Thiếu phu nhân, lão phu nhân tới đây, xin ngươi đi xuống lầu. Bà đang ở dưới nhà chờ.” Cửa mở, ông thấy nàng hình như vừa mới tỉnh ngủ, dặn dò xong liền bước xuống lầu, để cho nàng có thời gian rửa mặt.

“A?! A, được, tôi lập tức xuống ngay.” Nghe thấy mẹ chồng tới, nàng vội vàng muốn xuống lầu, đột nhiên bước chân dừng lại, lúc này mới phát hiện trên người mình còn đang mặc đồ ngủ.

“Chờ… Chờ tôi một chút, tôi sẽ xuống ngay.” Trời, nàng thiếu chút nữa thì xấu hổ chết mất, quần áo lôi thôi thế này mà dám đi gặp mẹ chồng?! Nàng đóng cửa, vội vàng hướng phòng tắm chạy đi rửa mặt.

Khi nàng xuống lầu, không biết vì lí do gì, rõ ràng cũng đã gặp mặt rồi, không hiểu sao vẫn thấy căng thẳng như vậy, sửa sang váy áo hết lần này đến lần khác xác định không có vấn đề gì mới dám đi đến trước mặt mẹ chồng.

“Tiểu Nhược, đến đây, ngồi xuống nào.” Vừa nhìn thấy nàng đến gần bà liền thân mật kéo nàng ngồi bên cạnh.

“Dạ, vâng ạ.” Nàng kéo ghế ra, thận trọng ngồi xuống, thành thật mà nói nàng thật sự rất hồi hộp, nghe đồn đa số nhà giàu có mọi người thường rất nghiêm túc. Nhìn qua không phải rất khó gần gũi sao, ít nhất ông chồng của nàng đúng là như vậy. Thế nhưng mẹ chồng nàng có vẻ như rất nhiệt tình, phải nói là vô cùng nhiệt tình mới đúng.

“Tiểu Nhược à, thật sự là rất xin lỗi con…” Ngừng một lát… Bà cầm lấy tay của nàng, vẻ mặt áy náy.

” A? Gì ạ…” Nàng sợ tới mức mở to hai mắt, không biết vì sao bà lại nói xin lỗi với nàng.

“Quả thực là rất thiệt thòi cho con, ta thay mặt Hạo Ngôn xin lỗi con, thật là, không hưởng tuần trăng mật đã đành, thế nhưng 2 ngày nay nó đều chạy tới công ty làm việc, đem con bỏ ở nhà, thật chẳng ra làm sao cả.” Nói xong còn bày ra bộ dáng tức giận bất bình, như muốn đem cái người đang được nhắc tới chỉnh đốn nghiêm khắc.

“Dạ, không đâu, không sao đâu ạ. Như vậy cũng rất tốt.” Nàng cảm thấy chuyện này không quan trọng, căn bản nàng chẳng hi vọng cùng cái người bá đạo kia ở chung một chỗ.

“Rất tốt? có cái gì tốt, con nói như vậy là thế nào, con mau nói đi, có phải là nó ức hiếp con hay không? Đừng sợ, cứ nói với mẹ, mẹ sẽ thay con dạy dỗ nó.” Xem biểu hiện không có chuyện gì của nàng, bà liền bực bội, giọng nói cũng không nhịn được lại vang lên.

“Mẹ… Không có gì, không có gì, anh ấy không có uy hiếp con, thật mà. công việc của anh ấy bận rộn, tuần trăng mật có hay không cũng không quan trọng.”

Nàng chẳng còn để ý có hay không tuần trăng mật, cho dù nàng cũng đã từng mong đợi, nhưng kể từ lúc nhận rõ sự thật nàng cũng không dám hy vọng xa vời.

“Ngoan, gọi mẹ là đúng rồi, dù sao con cứ nghe ta.” Nàng chỉ gọi một tiếng ” mẹ” thôi, nhưng làm bà ngọt đến trong lòng đi, bà có thể không thể quên mục đích của chuyến này. Lão Lưu ông đi ra xe đem mấy thứ tôi đã mua lấy vào đây.

Vâng lời Lưu quản gia đi ra ngoài, khi trở hai tay mang đầy túi lớn túi nhỏ.

Từ trên tay Lưu quản gia lấy ra một chiếc túi to, hóa ra là một đống lớn thuốc bổ, thế nhưng, những kia mới nghe tên có vẻ rất dọa người.

“Ừm, cái này, con mỗi ngày đều phải ăn, rất bổ đấy, con gầy quá, phải ăn nhiều một chút mới có thể sinh cho ta thằng cháu nội trắng trẻo bụ bẫm chứ.” Rút cục bà cũng nói ra mục đích của mình.

“Mẹ…” Vừa nghe thấy bà nói sinh đứa nhỏ trắng trẻo, mặt nàng liền thoáng đỏ bừng.