Tần Tuyết Phùng bị quỷ thần xui khiến đem theo bức vẽ nhăn nhúm kia bên người. Buổi tối hắn và Tước Miên dùng bữa với nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tước Miên tràn đầy tức giận, được hắn gắp thức ăn vào chén cũng không ăn mà chỉ nhìn hắn chằm chằm.

"Tiểu mẹ kế như đang muốn báo thù ấy nhỉ." Tần Tuyết Phùng thảnh thơi nói.

"Ta nào dám chứ," Tước Miên móc mỉa, "Lão gia đối với ta tốt thế cơ mà!"

Mặt y đã rửa sạch nhưng vẫn còn vết đỏ vì bị chà mạnh. Tần Tuyết Phùng gắp một miếng cá đưa lên miệng y, y không thể không khuất phục nên bất đắc dĩ há miệng ra.

"Tiểu mẹ kế muốn về nhà ngày nào?" Tần Tuyết Phùng hỏi.

"Ngay ngày mai!"

"Nóng lòng vậy sao," Tần Tuyết Phùng cười tủm tỉm, "Cũng không phải là không được."

Tước Miên lập tức ném mối thù ra sau đầu, nghiêng người tới gần hắn: "Cảm tạ lão gia! Giờ ta đi thu xếp hành lý được chưa?"

"Về nhà một chuyến có gì mà phải thu xếp? Mặc đồ đẹp chút là được rồi."

"Ta, ta muốn ở nhà......"

Tần Tuyết Phùng vờ như không nghe thấy, ngắt lời y: "Đường hơi xa, ngày mai ta sai người đưa ngươi đi." Hắn chỉ vào tùy tùng sau lưng, "Tiểu mẹ kế phải đi sớm về sớm đấy nhé." Hắn nheo mắt, "Đừng có vui đến nỗi quên hết trời đất."

Tước Miên ủy khuất "ừ" một tiếng. Nhìn tùy tùng mặt mũi xám xịt sau lưng Tần Tuyết Phùng, y càng thêm phiền muộn, tin chắc gia hỏa này cố ý, cúi xuống bắt đầu ăn cơm.

Nhưng được về nhà vẫn là chuyện tốt, ưu điểm lớn nhất của Tước Miên là lạc quan, ăn cơm tối xong liền tung tăng chạy về phòng.

Hai ngày nay Tần Tuyết Phùng bận chuyện quan trọng, ngày mai phải đi gặp một vị lão sư ở thành Bắc, sau đó còn dự tiệc của lão gia Ngụy phủ.

Lê thân mệt mỏi về nhà lại không thấy được gương mặt làm mình vui vẻ, hắn chợt tức giận.

Trước khi đi ngủ, hắn lấy bức vẽ kia ra ngắm một lát, tâm tình bất giác vui hẳn lên.

Hôm sau là ngày Tước Miên dậy sớm nhất từ khi vào Tần phủ đến nay, vội vàng chuẩn bị rồi lên xe ngựa về nhà.

Tước Miên mặc y phục sạch sẽ, tóc đen cũng được buộc chỉnh tề, tinh thần phấn chấn.

Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là tùy tùng của Tần Tuyết Phùng ngồi bên cạnh, vẻ mặt lạnh lẽo của hắn cứ như muốn đông cứng y vậy. Mỗi lần cảm thấy vui vẻ khi nhớ tới mẫu thân và ca ca thì lại bị hù dọa, y đành nhích tới ngồi khép nép trong góc xe ngựa.

Vất vả lắm mới về đến nhà, y không kịp chờ đợi nhảy xuống gõ cửa. Nhà y đơn sơ mộc mạc, trên cổng gỗ còn có một chú chim én nhỏ do y vẽ lúc trước, tiếng đập cửa vọng vào sân, chỉ chốc lát sau y đã nghe thấy giọng của mẫu thân: "Ai đó?"

Tước Miên không nén được vui mừng, lớn tiếng đáp: "Nương! Là con đây!"

Lúc này y về quá đột ngột nên chưa kịp chào hỏi trong nhà, mẫu thân sửng sốt ra mở cửa.

Cửa vừa mở, hai mẹ con liền ôm chầm lấy nhau, Tước Miên vội hỏi: "Bệnh của đại ca sao rồi ạ?"

"Sắp khỏi hẳn rồi."

"Vậy sao đại ca không gửi thư cho con," Tước Miên lầm bầm, mẫu thân y cứng đờ, cũng may y nhanh chóng đổi chủ đề, cảnh giác hỏi, "Lão già đáng chết không ở đây chứ ạ?"

Mẫu thân xoa đầu y: "Cha con ra ngoài uống rượu rồi."

Phụ thân Tước Miên là lão già chết tiệt chuyên quyền độc đoán, mấy năm trước cửa hàng nhỏ của gia đình bị lão làm cho phá sản, sau đó lão suốt ngày ở nhà đợi con trai lớn kiếm tiền về.

Ngày nào Tước Miên cũng cãi nhau với lão, lão cãi không lại thì đánh y, cũng may y còn có mẫu thân và đại ca làm chỗ dựa.

Kết quả là đại ca vừa ngã bệnh thì trong nhà xài tiền như nước, cha y nóng nảy mắng nhiếc y thậm tệ, sau đó bán phứt y đi.

Tước Miên nghe nói cha không ở nhà thì lập tức vỗ ngực thở phào, lúc này mới vui vẻ vào nhà. Mẫu thân chào hỏi người đánh xe và tùy tùng rồi vội vàng đi theo Tước Miên, hai mẹ con châu đầu ghé tai trò chuyện.

Mẫu thân cứ mãi ngập ngừng, Tước Miên lại không đoán được bà muốn nói gì nên có chút khẩn trương.

Lúc này mẫu thân mới thở dài nói: "Đại ca không dám gặp con đâu."

Tước Miên nghiêng đầu hỏi: "Sao thế ạ?"

"Con vì chữa bệnh cho nó mà bị gả cho nam nhân. Với tính cách của nó thì còn mặt mũi nào để gặp con nữa?" Mẫu thân nói khẽ, "Bệnh còn chưa khỏi mà nó đã liều mạng ngăn cản chúng ta dùng tiền, vừa cầm được bút thì bắt đầu viết chữ chép sách cho người ta, kiếm được đồng nào hay đồng nấy, đợi đến ngày dành dụm đủ tiền sẽ chuộc con về."

Đại ca là trụ cột trong nhà, có thể làm mọi việc nặng, lại từng đọc rất nhiều sách, đối với mình từ trước đến nay vừa nghiêm khắc vừa thương yêu. Tước Miên không ngờ đại ca không viết thư cho mình là vì nguyên nhân này nên lập tức cảm động rưng rưng nước mắt.

Mẫu thân hỏi: "Con ở Tần phủ có bị người ta bắt nạt không?"

Tước Miên lắc đầu nguầy nguậy.

Mẫu thân thấy y dường như có da có thịt hơn lúc trước ở nhà, vỗ vai y nói: "Vậy thì tốt rồi. Ta nghe nói lão gia hiện giờ của Tần phủ là người biết phải trái, khi nào về con nhớ xin hắn thu xếp, nhà chúng ta nhất định sẽ góp đủ tiền chuộc con về."

Tước Miên nhớ lại nụ cười âm trầm của Tần Tuyết Phùng thì không khỏi run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nói: "Vâng!"

Nói xong Tước Miên mới nhớ ra tùy tùng của Tần Tuyết Phùng còn đang ở phía sau! Y nơm nớp lo sợ ngoái nhìn, tùy tùng vẫn hết sức lạnh lùng, y lập tức quay đầu lại ngay.

Mẫu thân ôm vai Tước Miên vào nhà. Đại ca đã ra ngoài làm việc, lát nữa mới về nhà.

Tước Miên đứng ngồi không yên, trong đầu liều mạng suy nghĩ nên giải quyết tùy tùng này và Tần Tuyết Phùng thế nào, một khắc đồng hồ sau có người bước vào cửa.

Một nam nhân cao lớn tráng kiện đẩy cửa ra, trên vai vác bao vải nặng, nói lớn: "Nương, con đem đồ của Lâm đại thẩm nhà kế bên về rồi đây!"

Tước Miên mừng rỡ nhào tới: "Đại ca!"

Đại ca quả nhiên là đại ca, mới khỏi bệnh chưa bao lâu mà đã có tinh thần như thế! Lại còn làm việc nữa! Đây mới là nam nhân điển hình chứ!

Tước Miên bị đại ca túm cổ áo nhấc lên, hai mắt sáng lấp lánh, ôm cánh tay đại ca nói: "Đại ca hồi phục thật nhanh! Rốt cuộc đệ không cần lo lắng nữa rồi!"

Đại ca tỏ vẻ kinh ngạc: "Sao đột nhiên đệ lại về đây?"

"Đệ nài nỉ Tần lão gia nên hắn cho đệ về!"

"Chẳng phải Tần lão gia đã qua đời rồi sao?"

Tước Miên chớp mắt: "Tần lão gia đã qua đời, con hắn chính là lão gia mới."

Đại ca thả y và bao tải trên vai xuống rồi hít sâu một hơi, xoay người nói: "Ta chưa chuẩn bị gì cả! Đệ đợi ta thay đồ đã nhé!"

Hắn chạy vội đi, Tước Miên vui vẻ đứng nhìn về hướng phòng đại ca.

Thân hình đại ca khôi ngô cường tráng khỏe như vâm nhưng kỳ thật đại ca cũng là người đọc sách, rất trọng lễ nghĩa, đệ đệ về thăm nhà là chuyện quan trọng, hắn nhất định phải đối đãi thật tốt mới được.

Chốc lát sau đại ca trở lại, hắn đã thay bộ y phục đẹp nhất. Hắn nghiêm túc bảo Tước Miên: "Đệ đi theo ta, ta có lời muốn nói với đệ."

Tước Miên mừng khấp khởi đi theo sau. Tùy tùng cũng muốn theo nhưng lại bị mẫu thân y giữ lại uống trà.

Đến một chỗ trong nhà, đại ca bỗng nhiên ôm chặt y: "Là ta có lỗi với đệ!"

Tước Miên sửng sốt: "Đại ca nói gì vậy?"

"Nếu không phải ta vô dụng thì đệ đã chẳng bị cha bán đi!" Mắt đại ca đỏ bừng, "Đệ là nam tử, cũng sẽ không bị ép buộc cùng...... Tần lão gia...... già cả như thế......"

Tước Miên vội vàng xua tay: "Mặc dù cha bán đệ nhưng thật ra...... Đại ca thương đệ như vậy, đệ cũng muốn vì đại ca làm chút gì đó...... Nếu không đệ cũng đâu ngoan ngoãn chịu bị bán chứ." Y gãi đầu nói, "Vả lại Tần lão gia cũng chưa chạm vào đệ! Hắn chưa kịp gặp đệ thì đã chết rồi!"

Đại ca sửng sốt: "Thật sao?"

Tước Miên khẳng định: "Thật ạ!"

Chỉ là y và Tần lão gia đương nhiệm đã tằng tịu với nhau mấy lần......

Tước Miên chột dạ còn đại ca thì cảm động lau nước mắt: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Hắn nắm chặt vai gầy của đệ đệ hứa hẹn, "Đại ca nhất định sẽ kiếm nhiều tiền hơn để sớm chuộc đệ về!"

"Vâng!"

"Nam tử vốn không nên tằng tịu với nam tử...... Đệ bị cưới làm nam thiếp, bản thân cũng đã giảm phúc......" Đại ca nghiêm túc nói, "Đệ chịu khổ rồi, đợi sau khi đệ trở về, đại ca nhất định sẽ tìm cho đệ một cô nương tốt để thành thân đàng hoàng!"

Tước Miên vâng vâng dạ dạ nhưng lại đau đầu không thôi.

Không ngờ đại ca lại bài xích nam phong như thế.

Y tuyệt đối không thể để cho đại ca biết chuyện của mình và Tần Tuyết Phùng! Nếu không đại ca chắc sẽ tự trách đến nỗi đập đầu mà chết!

Sau khi đoàn tụ với người nhà, tùy tùng mặt lạnh kia bắt đầu thúc giục y về phủ. Tước Miên lề mề nán lại thêm nửa canh giờ mới bất đắc dĩ lên xe ngựa.

Sau khi lên xe, y không ngừng liếc trộm tùy tùng.

Người này đã nghe thấy lời của mẫu thân, không biết sẽ có phản ứng gì đây......

Cuối cùng lại là tùy tùng mở miệng trước, thanh âm lạnh như băng: "Việc này ta sẽ không nói với thiếu gia đâu."

Tước Miên: "Hả?"

"Chuyện người nhà của ngươi muốn chuộc thân cho ngươi." Tùy tùng nói, "Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng chủ động nhắc tới."

Tước Miên nghi hoặc: "Tại sao?"

"Thiếu gia từ nhỏ đến lớn đều có mới nới cũ, chắc một thời gian nữa hắn sẽ chán ngươi." Tùy tùng đáp, "Nhưng nếu ngươi chủ động muốn đi thì chỉ sợ thiếu gia sẽ nổi lòng háo thắng, không dễ dàng buông tay đâu."

Mặc dù tùy tùng nói chuyện không hề khách khí nhưng Tước Miên rộng lượng không so đo với hắn.

Nhớ tới bộ dạng khẩu Phật tâm xà của Tần Tuyết Phùng, y không khỏi rùng mình, gật đầu lễ phép nói: "Được! Đa tạ ngươi đã nhắc nhở ta!"

Tùy tùng liếc y một cái rồi nói: "Đừng hiểu lầm, chẳng qua ta cảm thấy người như ngươi không xứng với thiếu gia thôi."

Tước Miên vô duyên vô cớ bị hắn hạ thấp, vô tội nói: "Ta không xứng thì ngươi xứng chắc?"

Tùy tùng lập tức trừng to mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng, muốn gầm thét nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, cuối cùng quay phắt sang một bên, tức điên người.