Cô cứ như vậy đứng cả buổi ở đó, bây giờ người nhà chưa thể vào thăm được, chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn vào, hơi thở của anh rất yếu, chưa bao giờ Mai nhìn thấy anh yên lặng nằm ngủ lâu đến như vậy. Bình thường anh rất bận rộn, chuyện hai đứa nhỏ, chuyện công ty, công việc không bao giờ hết, con người anh là con người của công việc, không thể ngồi yên được, vậy mà bây giờ anh lại nằm yên lặng như thế. 

Khi còn sống ở căn hộ, nhiều lúc thấy anh bận rộn thế, cô đề xuất tìm người giúp việc để anh đỡ cực hơn, cô thường đi làm về muộn, nhưng anh không muốn, anh không thích có người lạ ở trong nhà như thế. Anh nói anh muốn một tổ ấm riêng tư nhất chỉ có hai người và các con thôi, còn việc nhà anh tự sắp xếp được, quả thật anh rất để tâm đến việc nhà, đến con cái và cả cô nữa. 

Thời gian qua như thể thanh xuân đẹp đẽ của cô đang hồi lại, mỗi ngày sống vui vẻ, không phải lo nghĩ quá nhiều, cô quá an tâm về anh, cũng vui vẻ tận hưởng cảm giác an toàn anh mang lại. 

Lúc cô đang đứng ở như trời trồng ở trước cửa ICU, Ngân Chi không biết ở đâu cũng chạy đến, trên mặt cô ta không giấu được vẻ lo lắng. 

“Anh Quân thế nào rồi?” Cô ta nhìn thấy Mai đứng đó thì hỏi một câu không có chủ ngữ, vị ngữ gì cả. 

Mai cũng không quan tâm đến cô ta, ánh mắt vẫn nhìn vào trong phòng, chỉ cách nhau một khung cửa kính mà cô có cảm giác hai người đang rất xa nhau, muốn nói chuyện, tâm sự với nhau cũng không thể. 

Bây giờ cô phải làm sao đây? 

Ngân Chi thấy ai không phản ứng lại, phớt lờ cô ta thì bực mình: 

“Chị đúng là đồ xui xẻo, tại sao anh Quân mới ở bên cạnh chị có mấy bữa đã thành ra nông nỗi như vậy? Đúng là đồ quạ đen”. 

Mai lúc này mới quay đầu nhìn về phía cô ta. 

“Bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện phiếm với cô, nếu cảm thấy không thích nơi yên lặng thì vui lòng cút ra khỏi chỗ này.” Giọng cô lạnh thấu xương. không hề có một chút xúc cảm. 

Ngân Chi không những không nghe mà còn cao giọng hơn: 

“Sao nào? Ở đây là nhà của chị sao, chị muốn đuổi ai 

thì đuổi à? Lúc anh Quân còn khỏe mạnh, chị có thể núp dưới bộ cánh cứng cáp của anh ấy, nhưng bây giờ thì tôi không dám đảm bảo đầu, đừng giở cái giọng đó với tôi” 

“BỐp” Mai ném cho Ngân Chi một cái tát như trời giáng. 

“Tôi đã nói cô yên lặng cho chồng tôi nghỉ ngơi” 

“Cô …. cô dám đánh tôi sao? Cô là cái thá gì mà dám đánh tôi?” Cô ta hét toáng lên. 

Vương Đình Quân nhân lúc Mai tiêm thuốc an thần nằm trên giường bệnh truyền nước anh ta đi ra ngoài mua một ly cà phê cho tỉnh táo, lúc quay lại không thấy cô ở đâu nữa thì chạy đi tìm. 

Lúc đến phòng ICU thấy hai người đang lời qua tiếng lại với nhau, Ngân Chi bị Mai tát một cái muốn té 

nhào phía sau, anh ta nhanh chóng đi đến can ngăn: 

“Hai người thôi đi!” 

“Anh Trường, em chỉ đến thăm anh Quân thôi, chị ta lại còn dám đánh em?” Ngân Chi ấm ức nói với Vương Đình Trường. 

“Bây giờ tâm trạng của chị dâu không ổn định, em về nhà trước đi, có gì đợi lúc khác chúng ta nói chuyện.” 

Ngân Chi đến còn chưa được nhìn Vương Đình Quân chút nào lại phải ôm một cục tức đi về, 

“Chị dâu, chị quay về nghỉ ngơi một chút đi, chị cứ như vậy sợ không trụ được đến lúc anh ấy tỉnh lại đầu” Thấy Ngân Chi đi xa về cuối hành lang, Vương Đình Trường khuyên nhủ Mai. 

“Tôi là đồ quạ đen sao?Vì tôi nên anh ấy mới bị như vậy sao?” Mai lặp lại mấy câu Ngân Chi vừa nói với Vương Đình Trường, cũng là đang hỏi chính mình, có phải cô chính là nguyên nhân của sự đen đủi này không. 

“Chị đừng nghĩ bậy bạ, không có chuyện đó đâu, chỉ là không may bị tai nạn thôi, bên cảnh sát cũng đang điều tra nguyên nhân, sẽ nhanh có kết quả thôi.” 

“Cảm ơn em”. “Đi, em đưa chị về giường nằm nghỉ một chút.” 

Tốc độ của ông Thông rất nhanh, mặc dù ông đã lùi về ở ẩn rất lâu rồi nhưng mối quan hệ sâu rộng thì vẫn được duy trì, hai ngày sau đó, những bác sĩ hàng đầu thế giới đều tụ tập về bệnh viện này để chẩn đoán cho Vương Đình Quân. 

Cuộc chẩn đoán kéo dài gần tâm tiếng đồng hồ mới kết thúc.