“Nếu tôi không đến thì có phải ông sẽ ỷ thế ức hiếp VỢ con tôi không?” Vương Đình Quân bước đến bên cạnh Mai, sau đó nhẹ nhàng kéo Thiên An ra rồi bế cô bé 

lên. 

Hiệu trưởng Bình há hốc mồm, chỉ nghe nói anh có hai đứa con song sinh, chứ chưa từng nghe nói anh có VỢ, người phụ nữ xinh đẹp, khí chất ngời ngời này là vợ của anh sao? 

Thiên An thấy ba mình đến thì khóc lớn lên “Huhu… ba ơi, con sợ…” 

“Con gái ngoan, đừng khóc nữa, ba xin lỗi, ba đến muộn.” Vương Đình Quận dịu dàng nói với con gái, bàn 

tay đặt sau lưng cô bé VỖ về. 

Đứa con anh cứng như cưng trứng, vậy mà sẩy chân một cái lại bị người ta làm cho sợ sệt đến mức này, nghĩ thế anh cho người phụ nữ kia và hiệu trưởng một ánh mắt hình viên đạn. 

Người phụ nữ chanh chua lúc nãy đột nhiên rùng mình, nếu anh họ cũng phải khép nép như vậy thì người đàn ông này khủng bố đến mức nào chứ, bà ta đột nhiên thấy mình đã thất thố rồi, không tìm quan hệ được thì thôi lại còn làm ảnh hưởng đến người khác nữa. 

“Chúng ta về thôi ba, con không muốn ở đây nữa …” Cô bé nhõng nhẽo. 

“Được, nếu con không muốn chơi nữa thì chúng ta đi về.” Anh cưng chiều nói với con gái. 

Hiệu trưởng bây giờ toát hết mồ hôi hột, ông ta chắp hai tay phía trước, đi đến cạnh Vương Đình Quân, cúi đầu nói: 

“Anh Quân, là tôi có mắt như mù làm con gái anh sợ, tôi thành thật xin lỗi.” 

Người phụ nữ kia thấy vậy cũng nhanh chóng bước đến cúi đầu xin lỗi. 

Nhưng Vương Đình Quân không thèm nói gì, rút điện thoại ra bấm số thư ký Nam, chỉ nói ngắn gọn một câu: 

“Mua lại trường mầm non Quý tộc cho tôi, còn nữa, 

thay đổi hiệu trưởng đi, một vài đứa trẻ xấu tính cũng loại ngay cho tôi.” 

Mai cảm thấy người đàn ông của cô quyến rũ và mạnh mẽ đến mức không ai có thể thay thế được khi nói câu vừa rồi. 

Bá đạo tuyệt đối! 

Được một người đàn ông che chở như vậy, cảm giác thật là ấm áp, như thể có một dòng mật ngọt vừa chảy qua tim. 

Sau đó Vương Đình Quân một tay ôm Thiên Từ lên, cùng Mai rời khỏi trường mẫu giáo. 

Hiệu trưởng thấy tình hình không ổn đành chạy theo phía sau: 

“Anh Quân, chuyện này thật sự chúng tôi có lỗi, nhưng con gái của anh cũng không sao, anh có thể tha cho chúng tôi lần này không? Chúng tôi biết lỗi rồi, thật sự xin lỗi.” 

Vương Đình Quân cảm thấy người này càng nói càng chán ghét, con gái anh đã khóc cho đỏ mắt như vậy mà có thể nói không sao à? 

Anh cũng không thèm ngoái lại nói với ông ta một câu nào, cả nhà nhanh chóng ngồi vào trong xe. 

“Chồng, anh không cần làm đến mức đó đâu, dù sao cũng là chuyện trẻ con.” Mai cảm thấy chút chuyện trẻ con mà lôi cả tương lai người khác ra như vậy thì không ổn cho lắm. 

Đã thế có định mua hẳn cả cái trường mẫu giáo của người ta nữa mới chịu chứ. 

“Chuyện này em cứ giao cho anh, chỉ sợ không làm như vậy, sau này con mình đến trường lại bị người khác bắt nạt, con của anh không ai được phép đụng đến.” 

Được rồi, con của anh là trên hết! Đồ thiên vị người nhà! Nhưng mà cô lại thích. 

Thiên Từ một tay cầm chiếc huy chương vàng vừa lấy được từ trận bóng vừa vân về nó vừa nghe ba mẹ nói chuyện, có một người ba bá đạo như thế cũng tốt, nhưng chỉ sợ sau này đi học sẽ càng rắc rối thêm thôi. Bình thường cậu nhóc đã được rất nhiều bạn nhỏ đặc biệt là các bạn gái rất quan tâm, ăn rồi cho bánh kẹo đề làm quen, nhưng cậu nhóc đều từ chối rất phũ phàng, sau hôm nay mọi người đều biết cậu nhóc là con trai của tập đoàn Thiên Hạ chắc chắn sẽ càng nhiều người quan tâm hơn nữa. 

Ôi nghĩ thôi cũng đau đầu rồi mà! 

Hôm đó cả nhà quyết định đến một khu vui chơi nổi tiếng của thành phố để cho hai đứa nhỏ tham quan, đây là một khu du lịch tổng hợp bao gồm nhiều trò chơi và khu tham quan. 

Hai đứa nhỏ mới có năm tuổi nhưng vui chơi không biết mệt mỏi, những con cá lớn ở trong thủy cung rất hấp dẫn, thu hút rất nhiều người trong đó có cả hai đứa. 

Rất lâu rồi mới có khoảng thời gian bốn người đi chơi như vậy!