Cô ta không thèm chú ý đến Mai, đi ngang qua cô và chỉ thẳng vào Vân Hạ:
“Tôi muốn cô ta thiết kế cho tôi.”
“Cô muốn kiểu dáng như thế nào?” Vân Hạ ngửi thấy mùi kiếm chuyện ở đây, nhưng là một người chủ, cô không thể tỏ thái độ ra mặt với người này được, cô ấy vẫn rất khách sáo hỏi.
“Quyến rũ, đẳng cấp, hở hang một chút càng tốt, dù sao về mọi mặt của tôi đều tốt”
Qe!
Tự luyến không phải dạng vừa!
Mai dùng ánh mắt hỏi Vân Hạ chuyện gì đang xảy ra, thấy cô ấy nháy mắt, không sao đâu, vẫy vẫy tay ý bảo tránh mặt một chút.
Mai đành phải vào phòng thiết kế ngắm đồ tiếp, chứ với bản tính thích hóng chuyện thì cô không thể đi xa được.
“Cô muốn gì thì nói đi?” Thấy Mai đi vào phòng rồi, Vân Hạ đi thẳng vấn đề.
“Đây là thái độ tiếp đãi khách hàng của cửa hàng này sao? Tôi phải lau mắt mà nhìn đó nha.”
Một màn cà khịa đi vào lòng đất.
“Vậy quý khách có yêu cầu gì với trang phục không
a?”
“Không, chỉ cần đáp ứng đủ yêu cầu của tôi lúc nãy là được.”
“Vậy được, tôi sẽ lấy số đo ba vòng của quý khách trước”
Vân Hạ cảm thấy nói nhiều với người thích kiếm chuyện với mình không phải là cách, chi bằng cô ta muốn gì cô ngay lập tức vào việc, bịt miệng cô ta lại trước, tránh mọi chuyện càng đi quá xa hơn.
Mỹ Dung nhếch mép cười khinh thường, một con nhỏ vắt mũi chưa sạch, chưa trải sự đời vậy mà cũng
dám đấu với cô ta sao? Không có cửa đầu!
Người đàn ông cô ta chọn, trước sau gì cũng phải về tay cô ta.
Vân Hạ lấy thước đo bắt đầu tiến hành đo các vòng trên cơ thể cô ta, phải nói những con số rất ấn tượng, số đo ba vòng không thể chế được, thân hình cân đối, vai nhỏ, cánh tay thon gọn.
Lúc Vân Hạ đang cúi người đo chân cho Mỹ Dung, đột nhiên cô ta loạng choạng ngã xuống, nhân tiện cô ta dùng một lực khá mạnh đẩy Vân Hạ ra xa. Cô không chuẩn bị trước nhất thời bị đẩy ngã văng xuống sàn nhà, hai tay cô phản ứng rất nhanh, ngay lập tức ôm đầu, tránh một mạng người.
Vân Hạ kêu lên một tiếng “á” sau đó nhìn lại Mỹ Dung, rõ ràng cô ta đang muốn gây chuyện đây mà:
“Cô đang làm gì vậy?”
Mỹ Dung vì để diễn cho giống thật nên cũng nằm nhoài xuống đất, cô ta nhăn mặt đau đớn lên tiếng:
“Xin lỗi, tôi đứng không vững -” Giọng nói tỏ ra rất ăn năn hối lỗi.
Ha, rõ ràng là đang kiếm cớ để đẩy cô, còn bày đặt đứng không vững, bao nhiêu tuổi rồi mà đứng không vững? Lại còn đẩy cô mạnh như thế mà, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng là sao?
Nhưng mà đột nhiên Vân Hạ cảm thấy bụng truyền đến một cơn đau nhói, cô lúc này mới nhớ ra là mình đang mang thai.
Ngay lập tức nhìn xuống dưới hai chân, một dòng máu đỏ tươi đang từ từ chảy ra, thấm vào chiếc váy sáng màu của cô, rất chói mắt.
“A…..”
Không nằm ngoài dự đoán,Vân Hạ đúng là đang mang thai, Mỹ Dung trong chốc lát nở một nụ cười đắc thắng.
Cô đừng hòng sống yên ổn với tôi!
Mai ở trong phòng thiết kế nghe tiếng hét thất thanh của Vân Hạ ngay lập tức chạy ra.
“Này, cậu sao vậy?” “Nhanh, đưa tớ đến bệnh viện …”
Mai nhìn xuống chiếc váy của cô ấy và sàn nhà, vết máu đỏ chói đang ngày càng lan rộng, chính cô cũng bị hoảng sợ.
“Được, cậu cố gắng một chút, giờ chúng ta sẽ đến
bệnh viện”.
Mai chạy ra ngoài vẫy một chiếc taxi vừa mới trả khách ở trung tâm thương mại rồi chạy vào bế Vân Hạ ra xe trước, sau đó lấy túi xách và đóng cửa hàng rồi lên xe với cô ấy.
Lúc lướt qua Mỹ Dung, cô cho cô ta một ánh mắt hình viên đạn, cảnh cáo: