Anh đặt mâm cơm xuống bàn rồi nói: 

“Em ăn trên này đi, mẹ kêu anh mang lên cho em đấy. Ở dưới nhà có Ngân Chi, mẹ sợ em không thoải mái.” 

Mai rất cảm động trước tình cảm mẹ dành cho mình, nhưng không thể vì thế mà cố tránh né được, huống chi còn có bạn thân của cô Vân Hạ ở dưới nữa, cô cười nói: 

“Không sao, tình thế bây giờ khác rồi, chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ cô ta bất chấp luật pháp để làm tiểu tam cho bằng được sao? Còn nữa, bây giờ em là chủ nhà, cô ta dù sao cũng là khách, cần phải tiếp đón chu đáo một chút.” 

Mai bày ra tư thế của chủ nhà làm Vương Đình Quân bật cười. 

“Được rồi, em muốn xuống thì xuống nhưng mà cảm thấy không thoải mái thì có thể đi lên, đây là nhà của em, em thoải mái là được.” 

“Không biết là anh cũng bênh vực người nhà gớm nha?” Mai chọc ghẹo anh. 

“Nói thừa, chẳng lẽ anh bênh vực người ngoài, 

nhưng mà có thưởng gì không?” Vương Đình Quân gian manh hỏi. 

“Đứng đắn một chút đi.” “Anh làm gì mà không đứng đắn?” 

“Thôi thôi, anh đi xuống trước đi, không mọi người lại nghĩ lung tung, em thay đồ xong rồi xuống sau” 

Thấy cô quyết tâm như vậy anh bưng mâm cơm đi xuống. 

Mai vệ sinh cá nhân sau đó trang điểm nhẹ nhàng một chút, thay một chiếc váy thoải mái rồi đi xuống. 

Lúc cô đi xuống, mọi người cũng bắt đầu di chuyển vào bàn ăn, cô vui vẻ chào hỏi ông Hào và bà Bích rồi đi vào bế thức ăn ra. 

“Con sao rồi?” 

“Con không sao đâu mẹ” 

Bà Hương cưng chiều Con dâu mỉm cười, đưa cho cô hai đĩa thức ăn để cổ bê ra bàn ăn. 

“Nghe nói cháu không khỏe à?” Bà Bích thân thiện hỏi, nhưng mà ánh mắt không hề thân thiện chút nào. 

“Cháu không sao rồi ạ!”. Vương Đình Trường ở đầu nhào đến chọc ghẹo: “Chắc tối qua kịch liệt quả chứ gì.” 

Mai cho anh ta ánh mắt hình viên đạn, không nói những câu mập mờ như vậy thì anh ta không chịu được 

“Cái thằng này, giữa bao nhiêu người mà nói kiểu gì vậy, có thấy chị dâu con đỏ mặt tía tai rồi không hả?” Bà Hương mắng yêu Vương Đình Trường. 

Hai mẹ con nhà này diễn cũng giỏi nha. 

Vương Đình Trường chạy lại gần Mai, giả vờ nói nhỏ nhưng ai cũng nghe thấy: 

“Chị dâu, chị nói xem, anh Quân có mạnh mẽ không?” 

Nói xong còn đá lông nheo với Mai một cái nữa chứ, đúng là gợn đòn. 

Nhưng Mai đâu có sợ, cô ghé vào tai Vương Đình Trường nói: 

“Hơn chú nhiều đó.” 

Anh ta giả bộ “A” lên một cái, miệng há to, mắt trợn tròn lên hỏi lớn: 

“Sao chị biết!” 

Mai cười cười rồi chỉ vào Vân Hạ, cô không để ý đến anh ta nữa mà ngồi vào bàn ăn bên cạnh Vương Đình Quân và hai đứa nhỏ. 

Khung cảnh ấm áp như vậy lọt vào mắt Ngân Chi, cô ta nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng khó chịu vô cùng. Đặc biệt là nhìn ánh mắt cưng chiều của Vương Đình Quân dành cho cô, chỉ mỗi cô mới có đặc ân như vậy thôi, còn ánh mắt anh nhìn người khác lạnh tanh. 

Tất cả mọi người ngồi xuống bắt đầu dùng bữa,Vân Hạ gắp một miếng cá lên ăn, nhưng mùi tanh xộc lên miệng làm bằng cô ấy cuồn cuộn, nhưng cô ấy cố gắng nhịn lại. Kỳ lạ, bình thường cô ấy ăn hải sản có sao đâu, sao tự nhiên ăn miếng cá lại có cảm giác ớn lạnh như vậy chứ. 

Cô ấy quyết định không ăn cá nữa, gắp một miếng thịt bò, nhưng cảm giác lại nặng hơn lúc nãy, cô ấy không chịu đựng được nữa đành phải chạy thốc vào trong nhà vệ sinh nên tháo ra. 

Mai thấy cô ấy như vậy thì chạy theo vào. “Cậu sao vậy?” 

“We … sáng đến giờ không ăn gì lạ bụng mà tớ buồn nôn quá.”Vân Hạ vừa nồn vừa nói. 

“Này, cậu nhớ xem ngày đèn đỏ của cậu tới chưa? Đừng nói là cậu có thai rồi nha.” Mai thấy triệu chứng của cô ấy giống như triệu chứng lúc cô mang thai, ăn cái gì cũng muốn nôn. 

“Tớ … hình như chậm kinh thật.” Vân Hạ vừa nghĩ vừa nói.