Hoa hậu lớp A3

◊ ◊ ◊

Trong lòng Tiếu Lang kịch liệt giãy dụa, hóa ra đệ nhất cao thủ chính là cái bộ dáng này đó hả… Như thế nào có điểm giống như mình đang tự chui đầu vào rọ chứ…

Lúc này, Bạch y nhân đột nhiên mở miệng : “Giang Phong Vũ Hỏa là gì của ngươi?”

Tiểu Long Nữ : “Không biết.”

Bạch y nhân lại hỏi : “Vậy Thường Tiếu Thiên là gì của ngươi?”

Tiểu Long Nữ : “Nói nhảm ít thôi! Chuyên tâm bị đâm đi!”

Bạch y nhân : “…”

Hắc y nhân : “…”

Tiếu Lang nghĩ thầm, cứ tiếp tục đánh như vậy cũng không phải biện pháp, liền hỏi trong kênh đội ngũ “Cái tên Dạ Hành Vân có nhược điểm gì?”

Vong Tình : “…”

Thường Tiếu Thiên : “Ngốc còn chưa chết sao??”

Tiểu Long Nữ : “Còn đang đâm nó… Nó hỏi Giang Phong Vũ Hỏa là người nào của tui, cái gì tên Giang Phong Vũ Hỏa là nhược điểm của nó sao?”

Khốc Lạc Lạc : “…”

Mạt Danh : “…”

Thường Tiếu Thiên : “Để anh vào acc lớn giết lại giúp ngốc nha?”

Tiểu Long Nữ : “Ông có acc lớn?! Kháo, sao không mau đến!!”

Thường Tiếu Thiên : “…đến ngay!”

Vong Tình : “Chịu đựng nha, nhỏ ngốc!”

Thường Tiếu Thiên bỏ đội, trong chốc lát liền có một người lạ tham gia vào đội ——’ Giang Phong Vũ Hỏa ‘.

Tiếu Lang : “…”

Vương Mân ngồi bên cạnh chen vào nói “Còn chưa chết nữa sao?”

Tiếu Lang : “Không… nha!!!”

Nghe được tiếng kinh hô của Tiếu Lang, Vương Mân sứng sốt, phát hiện cái biểu tượng của cậu ta đã trở thành màu xám, hệ thống cũng nêu lên : người chơi này đã chết, hiện đang ở Minh Giới, xin mời sau 59 giây nữa mới liên hệ lại.

Vương Mân : “…” chết là chuyện bình thường thôi mà…

Một hồi sau, Tiếu Lang từ Minh Giới đi ra liền trực tiếp trở về khu vực an toàn, vừa mới xoay người, lại bị cứng đờ không thể cử động.

Trên màn ảnh cũng nhảy ra một cái khung hình vuông : đã ngắt kết nối với server.

Tiếu Lang “Có chuyện gì vậy?”

Vương Mân “Đã hết giờ rồi…” trên màn hình máy tính bên Vương Mân cũng biểu hiện cái khung giống vậy.

Tiếu Lang “Nhanh quá vậy!?”

Vương Mân ừ một tiếng “Chơi game giết thời gian rất nhanh.”

Tiếu Lang tắt máy, ngẫm lại chơi ba giờ cũng chẳng làm được cái gì, lại vô duyên vô cớ chết queo!

“Ai…” Tiếu Lang có chút uể oải, tắt máy tính rồi đứng dậy, cùng Vương Mân quay về ký túc xá, dọc đường trở về thường cảm nhận được ánh mắt quỷ dị từ Vương Mân bắn tới.

“Gì đây?” Tiếu Lang liếc người nào đó.

Vương Mân “Tâm tình không tốt?”

Kỳ thực, Vương Mân là muốn hỏi cậu ta làm sao lại biết Dạ Hành Vân, người nọ chính là đệ nhất cao thủ toàn server, mà Tiếu Lang cũng chỉ mới chơi game này có một hai lần, sao tự dưng lại trêu chọc tới người như tên đó chứ?

Tiếu Lang “Tui chết đó, tâm tình làm sao tốt được chứ!?”

“…” Vương Mân hơi run rẩy khóe miệng, nghĩ thầm… cậu chết, vậy người đứng cạnh tôi lúc này là ai vậy?

Vương Mân “Game thôi mà, chơi vui thì tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Tiếu Lang vẻ mặt buồn rười rượi, nói “Tui đột nhiên cảm thấy tui rất là ngu ngốc.”

Vương Mân gật gù, không biết lượng sức mình xách dao đi đâm đệ nhất cao thủ toàn server, thuần túy là muốn chết. Lại còn có thể phát hiện ra mình ngu ngốc, đối với Tiếu Lang mà nói, quả thực cũng không dễ dàng gì.

Vương Mân đang tính nói, loại người như Dạ Hành Vân, về sau nếu thấy cậu nên đi đường vòng mà né, lại bị lời nói của Tiếu Lang đột ngột chặn lại.

“Nếu lúc nãy không bị rớt mạng là có thể giết chết tên đó rồi.”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang “Không những chết rồi, còn rớt mạng, bọn đó chắc chắn sẽ cảm thấy tui rất ngu ngốc cho coi!”

Vương Mân “…”

Nội tâm Vương Mân lúc này thực rối rắm, vốn dĩ còn tưởng là Tiếu Lang còn có điểm tự biết thân biết phận, hiện tại căn bản là mình đánh giá cậu ta quá cao, lối suy nghĩ của tên này cùng người bình thường hoàn toàn không hề cùng một đường!

Mà Tiếu Lang đang nghĩ, chính là Thường Tiếu Thiên đã lấy acc lớn giúp mình, phỏng chừng có thể đánh thắng Dạ Hành Vân, nhưng mà tại thời khắc mấu chốt này mình lại rớt mạng, thực sự là mình có điểm không đúng…

Vương Mân “Nè…”

“?” Tiếu Lang chớp chớp mắt hai cái, có điểm không rõ lắm.

“Mời cậu uống.” Vương Mân ngúc ngắc quơ quơ ly trà sữa trong tay mình, vốn định mua về cho Liêu Tư Tinh, nhưng nhìn tên nhóc này bộ dạng có hơi đáng thương, thôi cho cậu ta đi.

“Căm ơn nha!” Tiếu Lang cầm lấy ly trà sữa, nhìn qua Vương Mân tươi cười đặc biệt sáng lạn, cặp mắt sáng rực lên, bên gò má bên trái còn hiện ra lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Vương Mân “…”

Cái gì mà buồn rầu ảm đạm chứ, cái gì mà tội nghiệp đáng thương chứ, toàn bộ đều là giả dối… đúng không!!

◊ ◊ ◊

Lúc chạng vạng, cả hai cùng nhau đi căn-tin ăn cơm chiều, ở nơi đó, Tiếu Lang rốt cuộc mặt đối mặt gặp được Liêu Tư Tinh trong truyền thuyết.

Ý nghĩa của cái gọi là “trong truyền thuyết”, chính là dù cho lúc ở trung học Thập Tam, Liêu Tư Tinh vẫn được coi như là nhân vật cấp độ nữ thần, người bình thường căn bản không thể tiếp cận cô nàng trong phạm vi mười thước.

Ba năm cô nàng học ở trung học Thập Tam đều là chủ tịch hội học sinh, trong trường sở hữu hoạt động giải trí đều do cô nàng đứng ra chủ trì, bao gồm hết thảy những chương trình phát thanh thông thường, diễn thuyết đón học sinh mới.

Có điều, nếu đơn thuần chỉ những thứ này thôi, đích xác là không có mấy kinh ngạc gì cho lắm, nhưng cô nàng còn là một trong những người dẫn chương trình của tiết mục thiếu nhi kênh giải trí dành cho nhi đồng của đài truyền hình C thị.

Còn nữa còn nữa nha, đừng nói cầm kỳ thư họa, thanh nhạc vũ đạo không thôi, cô nàng thành thích cũng là tốt đến mức thần kỳ, lần nào đệ nhất toàn khối toàn trường đều là cô nàng giật lấy! Cho nên nói, cô nàng có thể vào ban thực nghiệm của Hoa Hải, chung quy là chuyện mười mươi đã định.

A quên, còn là người phát ngôn của trung học Thập Tam, một trong mười thiếu nữ thanh lịch của C thị nữa!

Trước đây, ngẫu nhiên Tiếu Lang cũng có thể nhìn thấy Liêu Tư Tinh trên TV, cô nàng là một người rất bận rộn, tuy rằng bảo là cùng một trường sơ trung, gặp mặt gần gũi cũng là tương đối khó khăn.

Nhớ năm đó, số thiếu niên ôm tình cảm với Liêu Tư Tinh, chính là xếp hàng dài đến tận Tiểu Thanh Giang nha (Tiểu Thanh Giang là con sông lớn ở C thị, khoảng cách đến trung học Thập Tam tương đối xa).

Cho nên, khi Vương Mân bảo Liêu Tư Tinh là bạn gái của cậu ta thì, Tiếu Lang đương nhiên là không tin, Vương Mân cái loại tư sắc này (?), căn bản là không xứng với nữ thân.

Nhưng mà giờ khắc này, Tiếu Lang đã muốn trợn tròn cả hai mắt.

Liêu Tư Tinh mặc đồng phục áo sơ-mi của trường, đơn giản nhưng lại rất dễ nhìn, mái tóc đen nhánh cột thành đuôi ngựa lắc lư ở sau lưng, đường nét gương mặt xinh đẹp, bộ ngực nở nang có chút đầy đặn, vòng eo gầy thon, tuy rằng vẫn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng nghiễm nhiên một bộ tư thái mỹ nữ rất tiêu chuẩn.

Tiếu Lang há hốc mồm tất nhiên không phải bởi vì Liêu Tư Tinh bộ dạng xinh đẹp, mà là cô nàng dùng thanh âm vừa ngọt như kẹo đường lại tràn đầy thân thiết mà kêu Vương Mân một tiếng “A Mân~~”

Vương Mân thản nhiên đáp lại một câu “Ừ.”

Tiếu Lang lập tức biến thành bụi tán loạn trong gió!

Kháo, làm sao có thể dùng thái độ lạnh lùng như vậy đối xử với nữ thần chứ hả!!!!

Liêu Tư Tinh khẽ mỉm cười “Này là bạn học của anh sao?”

Trong chương trình TV, thanh âm của Liêu Tư Tinh cho người khác cảm giác rất êm tai, không ngờ nghe ngoài đời thực lại càng êm hơn nữa, không hổ là làm phát thanh viên, cắn tự rõ ràng, phát âm thanh thúy, không dính lại không nhão.

Vương Mân nhìn Tiếu Lang cười cười, giới thiệu nói “Cậu ta cũng là bạn học của em, không biết sao?”

“Ồ?” Ánh mắt xinh đẹp của Liêu Tư Tinh hơi hơi mở to, cười tủm tỉm nói “Ngại quá, lúc nãy tớ không lưu ý lắm, cậu tên là gì?”

Bị đại mỹ nữ ở cự ly gần chăm chú nhìn, đối phương còn tràn đầy nét mặt thân thiện, Tiếu Lang nhất thời có chút ăn không tiêu, ngơ ngác mà tự giới thiệu “Tui là Tiếu Lang, thực ra, lúc trước tui học ở lớp A3.”

“Tiếu Lang…” Liêu Tư Tinh trầm ngâm một lát, bất ngờ ồ lên “A, cậu là… hoa hậu của A3 đó sao?”

“…” Tiếu Lang vẻ mặt hơi hơi run rẩy.

“…” Vương Mân thần sắc quỷ dị.

Liêu Tư Tinh tiếp tục nói “Ha ha, kính đã lâu rồi nha, tớ từng nghe người ta nói chuyện của cậu. Không ngờ chính là cậu…” Cô nàng nói xong, còn dùng ánh mắt thưởng thức cao thấp đánh giá Tiếu Lang một phen.

Vẻ mặt Tiếu Lang lúc này càng run rẩy lợi hại hơn, thần sắc của Vương Mân cũng càng tăng thêm mức độ quỷ dị đến nỗi không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Liêu Tư Tinh cùng Vương Mân tán gẫu đôi ba câu, liền bảo có chuyện bận nên tạm biệt bọn họ mà đi trước, sau này có cơ hội mới cùng nhau ăn cơm.

Liêu Tư Tinh đi rồi, hai người mua cơm, liền trầm mặc mà ăn.

Ăn trong chốc lát, Vương Mân rốt cuộc nhịn không được, trước hết mở miệng phá công “Cái kia, lớp…”

Tiếu Lang lập tức xù lông, ngắt lời “Đừng hỏi!”

Vương Mân “Ồ…”

Cả hai lại vùi đâu tiếp tục yên lặng mà ăn cơm, sau khi ăn xong cả hai lại cùng nhau quay về ký túc xá.

◊ ◊ ◊

Tiếu Lang cởi giầy ra nhảy phốc lên giường, giũ giũ cái mền ra rồi cuộn người dùng chăn bọc mình lại, lăn vào trong góc, chỉ lộ ra một cái đầu xù xù.

Vương Mân “…”

Buổi chiều, ánh mặt trời có phần gay gắt, quần áo lúc sáng sớm Vương Mân đem đi phơi cũng đã khô, liền đứng dậy đi thu quần áo vào, gấp lại ngay ngắn, rồi mới xếp vào tủ quần áo, sau đó tiếp tục lật tiểu thuyết xem. Cùng lúc đó, Tiếu Lang không có bất cứ động tĩnh nào.

Vương Mân nhìn cậu ta vài lần, thật nhẹ nhàng vòng đi vòng lại hai vòng trong phòng, sau đó mới rón ra rón rén bước về phía cửa.

Đúng ngay lúc này, Tiếu Lang đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, hướng về phía Vương Mân mà gào “Không được đi hỏi Liêu Tư Tinh!”

Vương Mân sờ sờ cái mũi, “ờ” một tiếng, có chút xấu hổ lui trở về.

Tiếu Lang “…”

Cái chuyện “hoa hậu” này, với Tiếu Lang mà nói tuyệt đối là ký ức không muốn nhớ lại chút nào.

Bởi vì lúc ấy, trung học Thập Tam vừa mới thay đổi chế độ không được bao lâu, tuyển thẳng vào trường đa phần đều là con gái, hầu như đều là những cô gái xinh đẹp lại giỏi ca hát hoặc nhảy múa, trăm hoa đua nhau khoe sắc, mỗi người mỗi vẻ, cho nên rất khó để chọn ra người nào là xinh đẹp nhất.

Cái gọi là bởi vì hiếm cho nên mới quý, thành ra mấy đứa con trai với số lượng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay trở thành đối tượng bị tăm tia đến, vì thế chỉ trong vài năm, trung học Thập Tam liền hình thành một loại văn hóa bình chọn “hoa hậu” trong đám nam sinh này.

Tiếu Lang bộ dạng không thể coi là xinh đẹp. Ở nơi như trung học Thập Tam mà nói, không có nam sinh nào có thể gánh nổi cái từ xinh đẹp này. Nhưng bộ dạng Tiếu Lang tuyệt đối được coi như là thanh tú đến “động lòng người”.

Mái tóc gọn gàng lại lưu loát, làn da sạch sẽ lại không nổi thanh xuân đậu, gương mặt với chiếc cằm thon gầy, lại điểm tô thêm đôi mắt đen nhánh như ngọc lưu ly, lại thêm lúc cười rộ lên có một bên nhàn nhạt má lúm đồng tiền, đừng nói “hoa hậu toàn lớp”, phỏng chừng năm đó “hoa hậu giảng đường” cũng là ngoài cậu ta ra không ai xứng.

Hơn nữa, mấu chốt là ở chỗ, Tiếu Lang không ẻo lả. Có vài nam sinh có chút tú khí cùng nữ sinh ở chung một thời gian, liền bị đồng hóa, hành vi tư thái liền hơi hơi có xu hướng giống như con gái.

Mà Tiếu Lang thì không hề như vậy, hơn nữa lúc còn ở trung học Thập Tam, Tiếu Lang lại luôn có xu hướng chủ nghĩa đại nam tử, cho dù nữ sinh nào cũng thích chiếu cố cậu, nhưng cũng không vì được sủng mà kiêu, cho dù không muốn làm osin cho người khác, nhưng mỗi lần trước hết hành động đều là Tiếu Lang, giống như lời cậu từng bảo, có tư cách được chiếu cố chỉ có con gái cùng con nít thôi.

Nhưng mà, đối với việc bị âm thầm bầu thành “hoa hậu toàn lớp” này, Tiếu Lang cảm thấy rất là sỉ nhục… Cậu một cái nam nhân bị người ta kêu là “hoa hậu” đại biểu cho đám nữ nhân, theo ý nghĩa lào đó mà nói cũng coi như một loại vũ nhục, nếu có người nào đó dám trước mặt cậu gọi cậu một chữ “hoa hậu” thử xem, Tiếu Lang sẽ nháy mắt xù lông lên cho mà coi.

Các nữ sinh từng học trung học Thập Tam năm đó còn lưu truyền lại một câu : nha, cái nhóc hoa hậu năm đó, lúc mà khó chịu lên liền trở nên cực kỳ đáng yêu~~

Tiếu Lang vùi đầu vào chăn, Vương Mân thì nằm xem tiểu thuyết, sau đó, Nhạc Bách Kiêu cùng Cố Thuần trở về phòng.

Cố Thuần vừa vào cửa liền phát hiện, không khí lúc này giống như có điểm kỳ lạ, nhưng Nhạc Bách Kiêu ngược lại không hề phát giác, rất tự nhiên bắt chuyện với hai người “Hai người trở lại rồi sao? Còn chưa tới thời gian ngủ a, hai người sao ai cũng nằm bẹp trên giường thế?”

Cố Thuần “…”

Tiếu Lang hơi hơi lú đầu ra, ý tứ như là cùng bọn họ chào hỏi một cái, sau đó lại rụt đầu trở lại.

“Nè Vương Mân, nói với cậu cái này, hồi chiều hôm qua tớ đi thử lớp học bổ túc tiếng Anh, chuyên môn huấn luyện học sinh tham gia thi so tài Anh Ngữ dành cho học sinh trung học toàn quốc nha…” Nhạc Bách Kiêu bắt đầu bô lô ba la mà kể.

Cố Thuần để cặp xuống, thấy Tiếu Lang nheo nheo mắt nhìn lên đầu giường, không có ngủ, liền bắt chuyện “Tui có mang theo một ít thịt bò khô trong nhà làm, cậu ăn không?”

Tiếu Lang ngồi dậy, thấy Cố Thuần cầm trên tay một hũ thủy tinh, bên trong có vài khối đen den.

Thấy Tiếu Lang đầy mặt tò mò, Cố Thuần cầm đưa tới trước mặt cho cậu ta nhìn kỹ, vừa mở lời giải thích “Mẹ tui làm đó.”

“Ồ? Tui ăn thử miếng!” Tiếu Lang thò tay cầm một khối nhét vào miệng “Hmm… ngon ghê, mẹ ông thiệt lợi hại nha, biết làm cả khô bò nữa!”

Tiếu Lang bên này tán thưởng khiến cho Vương Mân chú ý, lập tức xáp lại gần “Gì thế?”

Cố Thuần “Là khô bò mẹ tui làm đó, hai người thử không?”

Nhạc Bách Kiêu cũng mò sang, cau mày nhìn hồi lâu, nghi hoặc nói “Thứ này có thể ăn sao?”

Mọi người “…”

Vương Mân cũng lấy một miếng bỏ vào miệng nhai, vừa ăn vừa cảm thán từ đáy lòng “Ngon ghê, so với bên ngoài bán còn ngon hơn nữa!”

Nạch Bách Kiêu giằng co trong chốc lát, thấy Vương Mân ăn, cũng bốc thử một miếng ăn, bảo “Cũng không tệ lắm.”

Cố Thuần cười hắc hắc, vẻ mặt rất cao hứng, cất bình vào, hỏi Tiếu Lang “Hôm chủ nhật cậu làm cái gì?”

Tựa hồ như Nhạc Bách Kiêu rất thích nói chuyện với Vương Mân, cho nên lúc này hai người lại tụ cùng một chỗ tán gẫu chuyện học tập, Cố Thuần cũng tự nhiên tụ lại nói chuyện cùng Tiếu Lang.

Tiếu Lang vỗ vỗ giường mình, ý bảo Cố Thuần ngồi xuống, lại nói “Cũng không có muốn làm gì, trở về nhà ăn thức ăn mẹ nấu, xem TV một chút, hồi sáng này liền trở lại ký túc xá, còn ông?”

Cố Thuần ngồi bên giường, thuận tay cầm lấy một quyển sách đặt trên bàn học của Tiếu Lang cạnh đó, lật xem thử “Cũng chẳng khác gì cậu mấy, có giúp đỡ trong nhà làm ít việc vặt.”

Tiếu Lang “Nhà ông làm cái gì?”

Cố Thuần “Có mở tiệm ăn nhỏ.”

Tiếu Lang “A, này chẳng phải muốn ăn cái gì là ăn cái đó sao?”

Cố Thuần “Cũng không hẳn, trong nhà có nấu cơm riêng để cả nhà ăn, thức ăn trong tiệm đều là đầy dầu mỡ, mẹ tui không cho tui ăn, bất quá lâu lâu ăn một chút đối với sức khỏe cũng không có gì ảnh hưởng, ăn nhiều mới là không tốt.”

Tiếu Lang “Tui còn định bảo có rảnh tới tiệm của ông ăn ké đây nè.”

Cố Thuần cười nói “Thế trực tiếp tới nhà tui luôn là được rồi, mẹ tui sẽ tự mình xuống bếp nấu cho, còn nhà cậu, làm cái gì?”

Tiếu Lang “Nhà tui làm vận chuyển hàng hóa, chạy từ huyện đến thành phố thị trấn.”

Cố Thuần “Vận chuyển a? Này cũng không sai nha.”

Tiếu Lang “Không sai cái gì chứ, ông bà già tui vất vả lắm đó…”

Hai người ở một bên câu có câu không tán gẫu hăng say, còn Vương Mân bên kia thì buồn bực muốn chết, Nhạc Bách Kiêu quả thực là quá mức nhiệt tình với học tập đi! Khó có được một ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, cậu cũng đâu muốn tán gẫu mấy thứ này đâu…

Vương Mân dỏng tai nghe bên kia bọn Tiếu Lang đang nói cái gì, lúc này hai người đang nhắc tới vấn đề kế thừa việc làm ăn trong gia đình, Vương Mân bất giác cũng chăm chú hơn, thế cho nên hoàn toàn không để ý đến Nhạc Bách Kiêu đang nói gì, thành ra đến lúc đối phương gọi tên hai lần, Vương Mân mới hồi thần lại.

Vương Mân “?”

Nhạc Bách Kiêu “Mới nãy tớ hỏi cậu có muốn đi với tớ không, cậu có báo danh cùng tới hay không a?”

Vương Mân “À, cái thi Anh Ngữ kia hả?”

Nhạc Bách Kiêu “Phải a, tớ nói chuyện đó với cậu nửa ngày trời!”

Vương Mân cảm thấy thực 囧, hóa ra cậu ta cũng biết mình nói nửa ngày rồi…

Vương Mân “Không cần chừa phần tớ, tớ không hứng thú với cái đó lắm.”

Nhạc Bách Kiêu “Được cộng thêm 20 mươi điểm khi thi lên Đại học đó!”

Vương Mân “Để dành cơ hội lại cho cậu a, ba người đứng đầu mới có phần không phải sao, tớ không đi thì cậu bớt đi một đối thủ cạnh tranh.”

Nhạc Bách Kiêu nháy mắt mấy cái “Nói cũng đúng, ha ha, hóa ra cậu cũng tốt bụng ghê!”

Vương Mân : mèn ơi, nguyên lai trước đó trong mắt cậu tôi đây vẫn là người xấu sao?

______________________

.