Trong hoàng cung Yên quốc tin tức tắc nghẽn, hai cung nhân thô sử lại cùng thời gian biết chuyện sinh tử của một cung tần trong hoàng cung dị quốc xa xôi. Hơn nữa họ biết còn đúng lúc như thế, chuẩn xác như thế, tường tận như thế. Trong đây nếu không có trò mèo, đó là gặp quỷ.

Sau khi Phong Trường Thanh rời khỏi, Yên Lẫm lại vào nội điện, lặng yên ngồi xuống bên giường Lạc Xương, lẳng lặng trông nàng. Nước mắt Lạc Xương lặng lẽ ngấm ướt gối hương, ngay cả trong hôn mê, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, hết tiếng này đến tiếng khác, vô ý thức kêu gọi: “Mẹ!”

Yên Lẫm đột nhiên hơi bi thương. Nàng và y, trên thế giới này, đều không còn thân nhân.

Y thuở nhỏ đã không còn song thân, mà nàng, có cha như không, có mẹ lại bị uổng mạng. Nàng và y, đều là cô nhi.

Y chầm chậm cầm bàn tay lạnh ngắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng thương tâm, về sau, nàng còn có ta.”

Y sẽ bảo vệ nàng. Cũng như rất lâu rất lâu về trước, có một người, lấy một tư thái tuyệt đối che chở bảo vệ, ôm người chỉ biết khóc lóc là y.

Mặc dù người kia chưa từng nói gì, nhưng mà người kia vẫn một mực bảo hộ y.

Sau nửa canh giờ, Phong Trường Thanh đến báo: “Bệ hạ, người đã tìm được.”

Hoàng cung dù sao cũng đóng kín. Thái giám cung nữ bình thường cho dù trốn, lại có thể trốn đến đâu.

Vốn là việc mười phần chắc chín, Phong Trường Thanh lại vã mồ hôi lạnh toàn thân: “Hai cung nữ thô sử kia, một đã nhảy xuống giếng tự sát, người còn lại muốn nhảy nhưng không dám nhảy, lần lữa một thời gian, mới bị thần bắt được. Theo cung khai của cô ta, họ biết đã gây đại họa, chạy đi tìm một cung nữ khác hỏi ý, cung nữ kia bảo họ, làm hoàng hậu sợ hãi, là phải tru chín tộc, chỉ có họ tự mình tìm chết trước, mới không liên lụy đến thân nhân.”

Yên Lẫm mắt hơi động: “Cung nữ kia có vấn đề?”

“Bệ hạ minh giám, tin tức này đích xác chính là cung nữ khuyên họ lấy chết bảo toàn gia đình kia lén truyền ra.”

Yên Lẫm lạnh giọng nói: “Không phải trùng hợp.”

Phong Trường Thanh cúi đầu đáp: “Bệ hạ thánh minh.”

“Tin tức của cung nữ lại là từ đâu biết được?”

“Cô ta là nữ quan hạ đẳng trong cung, phụ trách quản lý cung nữ thô sử quét dọn Cam Tuyền cung, bệ hạ nhân hậu, từng ân chỉ nữ quan và thái giám có phẩm cấp trong cung, một năm có thể có bao nhiêu cơ hội gặp mặt thân nhân trong nhà. Hai ngày trước, cô ta đã gặp mặt huynh trưởng nhà mình. Tin tức này là huynh trưởng của cô ta cho biết. Cô ta cấp vị rất thấp, cũng không đủ nhạy bén, vừa lúc lại hầu trước mặt Cam Tuyền cung của hoàng hậu, nghe nói chuyện nhà hoàng hậu, chỉ làm như tin lạ, không có biện pháp nhịn xuống không nói, cô ta trái lại từng dặn dò những cung nữ đó đây là bí mật, nghe vậy là được, không thể truyền ra ngoài…”

Yên Lẫm hừ một tiếng, nữ nhân không biết nặng nhẹ, ngươi rêu rao tai mắt linh thông, biết chỗ người ta không biết, thì làm sao có thể trông mong người khác không phải người cùng một tâm, cũng khoe ra ngoài như thế, bí mật, chỉ nói một tiếng muốn người khác giữ kín, liền coi như mọi sự đại cát?

“Cô ta hôm nay cũng là gặp hai tiểu cung nữ kinh hoảng thất thố khóc lóc chạy đi tìm mình hỏi chủ ý, mới biết đã gây họa lớn. Vì trong sạch mình, để trong cung không cách nào tra xuống, liền cố ý dùng tội danh tru chín tộc như vậy, dọa lừa hai tiểu cung nữ đi tự sát.”

“Tâm này đáng tru.” Bốn chữ nhàn nhạt của Yên Lẫm, đã đơn giản quyết định vận mệnh của cung nữ này. “Như vậy, huynh trưởng của cô ta?”

“Thần không dám để bệ hạ đợi lâu, cho nên trước khi đến phục chỉ, đã phái phó thủ đắc lực khác đi tróc nã thẩm vấn người này.”

Yên Lẫm khẽ gật đầu: “Trẫm hiện tại không có chuyện gì khác sai phái ngươi, ngươi đi truy tra việc này trước đi.”

Phong Trường Thanh cũng không dám trì hoãn, lập tức lĩnh mệnh mà đi, mà Yên Lẫm lại ngồi bên cạnh Lạc Xương, nhíu mày trầm tư.

Là ai bày cục này? Đường này liên hệ rất đơn giản, cũng khéo léo. Hầu hạ bên cạnh Lạc Xương đều là người Tần làm hồi môn, chỉ có thô dịch quét tước bên ngoài mới là cung nhân Yên quốc.

Nếu người Tần bên cạnh Lạc Xương không phải không quan tâm nàng, mỗi ngày chỉ nấp dưới thân phận hoàng hậu của nàng làm mưa làm gió, ngay cả chức ty tối thiểu cũng chậm trễ, mấy lời tán dóc của đám cung nữ thô dịch đó, vô luận thế nào đều không thể truyền đến tai Lạc Xương.

Những cung nhân thô sử đó địa vị cực thấp, phạm vi hoạt động tương ứng trong cung cũng hẹp nhất, họ không có tâm tư mẫn cảm gì, cuộc sống cũng đơn điệu, được tin tức này, không có khả năng không truyền tai nhau. Phạm vi hoạt động của họ nhỏ, lại tập trung bên cạnh Lạc Xương, những người Tần đó đã không hề tận trách cách ly họ với Lạc Xương, như vậy, tin tức này trước khi quản sự trong cung phát hiện, khả năng để Lạc Xương nghe được đã là cực lớn, khác biệt bất quá là sớm một ngày muộn một ngày thôi.

Y suy tư năm lần bảy lượt, muốn truyền tin tức này đến chỗ Lạc Xương, quả thật là không gì tiện hơn, ổn thỏa hơn lợi dụng ca ca của nữ quan này, nhưng có thể nghĩ đến những điều này, đồng thời áp dụng sách lược như vậy, người bày cục này, tất là tâm tư cực kỳ tỉ mỉ, hoặc chính là… có hiểu biết vượt mức với hoàng cung Yên quốc.

Sắc mặt Yên Lẫm liền âm lãnh, Lạc Xương chẳng qua là một hài tử, mẫu thân nàng, cũng chẳng qua là một vị tần không có bối cảnh. Họ có đức gì năng gì, rước lấy thế lực phương nào, không tiếc vốn gốc đến quan tâm như thế?

Tuy rằng y thừa cơ phạt tất cả người Tần đi thượng y cục, về sau không còn lo bên cạnh Lạc Xương tai mắt không sạch, xem như đã mất ẩn hoạn trong lòng, nhưng mà y không mảy may có tâm cảm kích người làm chuyện này, cái cầu này, y đã ghi lại.

Phong Trường Thanh mới ra cửa cung, liền thấy An Vô Kỵ mỉm cười lên đón, bất giác ngẩn ra: “Ngươi không đi về phủ ta?”

“Biết có náo nhiệt để xem, ta làm sao còn có thể nhàn nhã được.” An Vô Kỵ mỉm cười: “Nếu có gì ta giúp được, cứ việc phân phó, đương nhiên, nếu như không tiện để ta biết cũng không sao cả, ngươi nói một tiếng là được.”

Họ là bằng hữu cũ, tự nhiên không cần phải vòng vo khách khí thăm dò, Phong Trường Thanh cười nói: “Không sao, trong cung xảy ra chút chuyện, ta đoán, chỉ sợ không thoát được can hệ với âm mưu quỷ kế của gian tế nước khác. Vừa lúc làm gian tế là nghề cũ của ngươi, vậy ngươi cứ tới đây giúp ta một chút đi. Ta vừa rồi đã phái người đi tróc nã thẩm vấn, chúng ta hiện tại chạy đến, vừa đi vừa nói chuyện.”

Ra khỏi cửa cung, hai người buông tay giục ngựa vung roi, Phong Trường Thanh dẫn An Vô Kỵ, vừa đi về hướng phủ nha, vừa cho biết tiền căn hậu quả.

An Vô Kỵ lắc đầu nói: “Trong đây nếu thật có quỷ, ngươi phái đại nội thị vệ đi bắt người, chẳng phải đánh rắn động cỏ.”

“Yên tâm, ta đã dặn dò, bảo họ trực tiếp giả làm sai nha, chỉ nói là có người cáo quan, trước bắt người đi nha môn kiện tụng, chờ vào nhà lao, dẹp sạch, lại thẩm tra cẩn thận.”

Đang trao đổi, hai bộ hạ phía trước khoái mã chạy như bay đến, xa xa vừa thấy Phong Trường Thanh tức thời xuống ngựa thi lễ.

Phong Trường Thanh ở trên ngựa hỏi: “Thế nào?”

“Tên kia rất vô dụng, chỉ bắt lại dọa vài tiếng là khai ra hết, hắn cũng là nghe người khác bài bố, nhận bạc của người ta, mới đem tin tức này cho muội muội hầu trong cung hoàng hậu nương nương kia. Người nọ tự xưng là tới từ Tần quốc, có khẩu âm người Tần, nói hắn cảm thấy Lan tần chết rất oan uổng, hy vọng nữ nhi duy nhất của bà có thể biết chuyện, bởi vậy dạy người kia nói với muội muội thế nào, chẳng qua dùng mấy tấm ngân phiếu, đã mua được cái tên không biết nặng nhẹ kia. Tên này mấy ngày nay đi khắp nơi mua nhà mua đất mua nữ nhân, tiêu xài tùy ý, ngân phiếu gần như đều dùng hết, trong nhà hắn, chỉ lục ra hai tờ còn sót…”

Cấm vệ đè thấp thanh âm đến mức chỉ mấy người họ tụ cùng một chỗ là có thể nghe thấy, đồng thời móc ngân phiếu từ trong lòng trình lên, Phong Trường Thanh tiện tay nhận lấy, cũng không nhìn kỹ đã bỏ vào tay áo, dửng dưng hỏi: “Có biết kẻ gọi là người Tần kia hiện tại ở nơi nào?”

“Hắn không biết tăm tích người Tần kia, lúc cung khai chỉ nói là khi uống trà ở trà lâu kinh giao, người Tần kia bỗng nhiên xuất hiện, tán gẫu với hắn rồi chậm rãi nói đến việc này. Thị vệ trưởng sợ trà lâu kia là chỗ người Tần thường lui tới, không dám chậm trễ, cho nên bảo chúng tôi trở về báo tin cho thống lĩnh, y phải chạy đi bắt người của trà lâu đến rồi nói sau.”

Phong Trường Thanh và An Vô Kỵ đồng thời cả kinh, cùng hỏi: “Kinh giao trà lâu?!”

Một lời hỏi ra, đồng thời kinh ngạc phát giác dị trạng của người bên cạnh, bất giác ngạc nhiên, lại đồng thời quay đầu, nhìn đối phương vẻ mặt kinh ngạc.