Yên Lẫm lúc này sớm biết, Tiểu Lâu sẽ không để bất cứ ai dùng, cũng sẽ không bị bất cứ ai tìm được. Chỉ là vì không để người ta phát giác, thái độ của Yên quốc với Tiểu Lâu khác với các quốc gia khác, cho nên sau khi ra mặt cùng các quốc hiệp thương tự lui một bước, khỏi cần lãng phí mạng người, cũng lưu lại một nhánh *** binh, quanh năm đóng quân ở đây.

Cách làm này, Yên quốc không có lợi để mưu, cũng coi như cho Tiểu Lâu một món nhân tình. Cho nên nếu thấy tướng sĩ Yên quốc bị giết, người trong Tiểu Lâu cũng phải hơi ngượng, tương lai lập trường của Dung Khiêm cũng sẽ có chút xấu hổ.

Vừa nghĩ điều này, tâm tình Nghiêm Lăng liền không tốt nổi: “Ngươi không chịu nghĩ thử hậu quả nếu làm như vậy sao?”

Địch Cửu thờ ơ. Y trước giờ chẳng phải người tốt gì. Sự sống chết của người khác, dục vọng của người khác, vốn cũng không liên quan đến y.

Tuy rằng y không còn cố ý làm ác, nhưng cũng lười vì bất cứ người và sự nào mà ủy khuất mình nữa. Với bản lĩnh của y giờ này ngày này, muốn giấu không ai phát hiện được, tránh dẫn đến sát phạt, tất nhiên là dễ dàng, nhưng y lại không muốn làm.

“Sao ngươi lại hỏi đến? Hồi đó khi tiễn ta khỏi Tiểu Lâu, các ngươi đã nói, Tiểu Lâu mặc dù có lực thần tiên, lại không có tâm Bồ Tát bảo hộ chúng sinh, về sau bất kể ta hành thiện hay làm ác, Tiểu Lâu đều không can thiệp hỏi đến…”

“Ngươi làm ác ở nơi khác, chúng ta tự nhiên không quản, nhưng chạy đến dưới mí mắt chúng ta gây sự, vì cuộc sống thanh tịnh về sau, không quản đâu được.”

Nghiêm Lăng cười cười, tự mình rót đầy rượu cho mình: “Vậy ngươi? Sao lại bỗng nhiên đến đây? Mấy năm nay, ngươi chưa từng đến lần nào.”

“Ta không phải vì các ngươi mà đến.”

“Biết biết, ngươi được chỗ tốt của chúng ta nhưng vẫn không đợi gặp chúng ta. Đến đây, chính là vì ngơ ngác nhìn trời, chẳng liên quan đến chúng ta.”

Chỗ tốt?

Địch Cửu lạnh lùng cúi đầu nhìn nhìn mình. Đúng vậy, thân thể thương tích tàn tạ này được trị liệu, kiện khang một lần nữa trở về trong thân thể y. Ánh mắt một lần nữa thanh minh, khuôn mặt bị hủy một lần nữa khôi phục vẻ anh tuấn ban đầu, sinh mệnh vốn tưởng rằng nháy mắt sẽ mất đi, lại còn có thể sống thêm mấy chục năm.

Những điều này coi là chỗ tốt bằng trời ấy nhỉ, thế nhưng trong lòng y, chưa từng có cảm giác kinh hỉ.

Y vừa không sợ chết, cũng chẳng ham sống. Tử vong chưa từng làm y sợ hãi, sống cũng không hề cảm thấy mảy may tốt đẹp. Chỉ là nếu có thể sống, vậy thì cứ sống tiếp đi.

Từng thống hận khuôn mặt mình bị sửa thành mặt Địch Phi kia, từng khát vọng nhìn thấy dáng vẻ ban đầu. Thế nhưng hiện giờ, ngẫu nhiên từ dưới khe suối, thoáng nhìn diện mạo sẵn có của mình vẫn rất giống Địch Phi, lại đã chẳng còn cảm khái gì.

Dã tâm từng có, sớm biến thành trò cười, A Hán từng chỉ có thể dựa vào y vứt bỏ hết thảy để bảo hộ, cũng đã về giữa biển sao, Địch Nhất và Địch Tam từng luôn ở cùng, đồng lòng hợp sức, cũng đều đang sống cuộc sống của riêng mình, chỉ có y một mình sống, chỉ là sống.

Bởi vì không chết, cho nên liền sống, bởi vì mệnh số chưa hết, cho nên liền sống.

Chẳng có chuyện gì muốn làm, chẳng có bất cứ ai muốn gặp. Thân thể kiện khang đến quá đáng, không còn mảy may đau ốm. Tinh thần ngần ấy năm thời khắc đối kháng đau khổ đã buông lỏng, thế nhưng không biết có thể làm gì.

Y một mình sống cô độc, lạnh băng nhìn thế giới này, chẳng kết giao với bất cứ ai, chẳng có mảy may nhiệt tình, xúc động, khoái lạc. Thậm chí ngay cả những cảm xúc như tịch mịch thống khổ buồn tẻ bi thương ấy, cũng ít đến đáng thương.

Y càng ngày càng giống một ghềnh nước chết, không gợn sóng, không có mảy may sinh lực và sức sống.

Y sống, chỉ là sống, như là y sớm chẳng biết sống và chết, rốt cuộc khác biệt gì.

Y thậm chí chưa từng nhớ A Hán quá nhiều.

Một năm mười hai tháng, một tháng ba mươi ngày, một ngày mười hai canh giờ.

Toàn phải từ từ vượt qua. Y thậm chí cũng chẳng biết, mình thế này, rốt cuộc có còn tính là sống không nữa, chẳng biết còn có chuyện gì, là đáng để y cố gắng theo đuổi.

Y vẫn chỉ như cũ, không muốn yêu bất cứ ai nữa, cũng không hề chờ mong được bất cứ ai yêu.

Mấy năm nay, y một mình phiêu bạt, chẳng có nơi nào nhất định phải đi, cũng chẳng nơi nào cần dừng lại.

Y trèo lên ngọn núi cao nhất, khi đó cùng Tu La giáo quyết chiến trên đỉnh núi, A Hán từng bị y phụ lòng thương tổn, đã bỏ tính mạng đến cứu y.

Y một mình trên chiếc thuyền con, đi đến chân trời góc biển, khi đó y cùng người kia đi thuyền ngàn dặm, từng xướng ngư ca, từng bắt cá, từng lật thuyền, trong bụi cỏ lau dày, từng dừng lại rất lâu, rất lâu.

Y đã đi qua phố xá sầm uất, y đã qua nông thôn, đã từng, Thiên vương Tu La giáo dẫn giáo chủ bỏ trốn, trong mấy tháng ngắn ngủi, đổi đủ các loại thân phận. Họ làm ruộng ở quê, họ buôn bán trong thành, họ từng làm bảo tiêu, làm tú tài, thậm chí có một lần, y từng đóng một đào kép.

Kịch như nhân sinh, nhân sinh như kịch. Lần lượt biến ảo nhân sinh mới, thân phận mới.

Y đang lừa người kia, người kia cũng biết y đang lừa mình, thế nhưng đó lại là quãng thời gian cực hạnh phúc mà họ từng có.

Trong mấy năm, Địch Cửu hờ hững đi qua, đi qua thời gian, đi qua năm tháng, đi qua tất cả những phồn hoa và náo nhiệt.

Nhắm mắt, y nhớ được hết thảy từ khi quen biết A Hán đến nay, mỗi một câu họ đã nói, tất cả sự tình họ trải qua.

Thương hải tang điền.

Chuyện xưa vẫn đều ở trong lòng, nhưng mà, kỳ thật y chưa từng hồi ức, cũng chưa từng thương cảm hoài tưởng quá nhiều. Ngày qua ngày, thời gian lạnh lùng vô tình như thế, thời gian dài lâu như thế, cuối cùng lại có thể từng chút một sống qua, còn đem ký ức kia mài mòn dần từng chút đến mơ hồ.

Y chỉ hời hợt mà sống, nhìn, chờ đợi tử vong mấy chục năm sau.

Thế nhưng, cuối cùng đã đến Vạn Sơn.

Y không có hứng thú với Tiểu Lâu. Y chỉ muốn đứng ở nơi năm đó A Hán tiêu tan, đứng ở nơi cao nhất, nhìn không trung cao tít chẳng sao với tới.

Năm ấy, Phương Khinh Trần đưa y ra khỏi Tiểu Lâu, từng chuyển lời, câu cuối cùng A Hán để lại cho y. “Chỉ cần y ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy ta…”

Y từng ngẩng đầu nhìn trời, không trung bao la, trời xanh vô tận, vô luận là trời trong vạn dặm hay gió sương mưa tuyết, vô luận là trời đêm sáng trong hay bóng đêm u ám, y chưa từng nhìn thấy A Hán, chưa từng cảm giác được A Hán.

Vì thế cuối cùng có một ngày, y về đến nơi này. Đứng ở nơi cao nhất, trông lên trời sao cao xa vô hạn.

Y không hề cảm thấy mình là đang tư niệm hoài tưởng A Hán, y cũng chẳng cảm thấy, bản thân đang sống hời hợt này, có tư cách tư niệm hoài tưởng người nào, y chỉ muốn nhìn một chút, cho dù chẳng hề nhìn thấy gì cả…

“Nguyên thần của y ở nơi này?” Y bình tĩnh hỏi một vấn đề kỳ thật sớm xác nhận đáp án.

“Ừ, *** thần của y tan ra từ nơi này. Hẳn sẽ mãi dừng lại vùng trời chỗ chúng ta đây. Chẳng qua, y bị thương quá nặng, sẽ mãi chìm trong giấc ngủ say, dùng lời của các ngươi, là hấp thụ *** hoa nhật nguyệt, trong đại mộng trầm trầm này, cho dù ngươi đến dưới chân, y cũng chẳng nhìn thấy ngươi đâu.”

Địch Cửu hờ hững. Chính bởi vì biết A Hán không nhìn thấy, y mới ở đây ngẩng đầu nhìn lên, nếu như A Hán có thể thấy bóng dáng y, chỉ sợ y phải trốn đi thật xa, tuyệt không tiếp cận Vạn Sơn.

Y không đếm xỉa, Nghiêm Lăng cũng không giận, cười rót rượu cả cho y: “Uống rượu uống rượu. Rượu chúng ta lấy ra từ trong Tiểu Lâu, không phải ai cũng có cơ hội uống đâu.”

Địch Cửu cúi mắt, nhìn chén rượu dưới đất, hỏi nhàn nhạt: “Đây coi là rượu tiên?”

“Đúng vậy đúng vậy, cam đoan ngươi sau khi uống, thân khang thể kiện, kéo dài tuổi thọ, chẳng qua…” Nghiêm Lăng cười ha ha. “Hai dạng này hình như ngươi đều không để ý, đúng chứ?”

Thân thể Địch Cửu lúc trước đã được A Hán lợi dụng lực lượng Tiểu Lâu chữa trị, đó là trực tiếp chữa trị theo tiêu chuẩn tốt nhất, trạng huống thân thể hoàn toàn thuộc tiêu chuẩn đỉnh cao, tình trạng cũng hoàn mỹ như nhục thể người trong Tiểu Lâu vào đời sử dụng. Với cách sống chẳng thèm quan tâm mình, thậm chí hữu ý vô ý chà đạp thân thể này của Địch Cửu, vậy mà mấy năm qua y vẫn không hề bị bệnh.

Trong mấy năm này, y hoàn toàn không có mục tiêu, không việc để làm. Nhưng mà xuất phát từ quán tính, vẫn theo thói quen trước kia lưu lại, luyện võ luyện võ luyện võ, bởi vì trừ điều đó, y quả thực không biết nên giết thời gian như thế nào.

Thân thể tốt như vậy, hơn nữa luyện tập cần lực như thế, làm võ công của y hiện giờ đã đạt đến một cảnh giới không thể tưởng tượng. Như Nghiêm Lăng, sử dụng là thân thể tình trạng giống y, nhưng thời gian dùng quá nhiều trong hưởng thụ cuộc sống, lúc này nếu thật thuần túy so võ kỹ với Địch Cửu, chỉ sợ cũng là có thua không thắng.

Cho nên, nói là thân khang thể kiện, với Địch Cửu mà nói, căn bản chẳng phải truy cầu. Mà về phần kéo dài tuổi thọ gì đó, càng không thể đả động y. Năm đó khi rời Tiểu Lâu, Phương Khinh Trần từng cho y biết:

“Dùng phương thức ngươi có thể lý giải mà nói, chính là A Hán náo loạn một hồi, cắt đứt thông đạo thiên nhân. Đại bộ phận trong chúng ta đã chạy về thiên giới trước khi thông đạo bị cắt đứt, mà mấy người chúng ta là ở lại, thông đạo thiên nhân đã đứt, chúng ta không còn thiên quy trói buộc. Để tương lai không cần quá tịch mịch, mỗi người chúng ta, đều có thể trong phàm nhân chọn một người đương nhiên cũng chỉ có thể chọn một, cùng chúng ta được hưởng trường sinh. A Hán mặc dù ngủ say, nhưng y là một người trong chúng ta, y cũng có quyền lực như vậy. Y đã ngủ, chúng ta chỉ có thể chọn giúp y, ngươi có hứng thú không…”

Lúc ấy Địch Cửu cả hứng thú quay đầu nhìn Phương Khinh Trần thêm một cái cũng không có, bước chân đi ra ngoài thậm chí chưa từng ngừng lại, cứ thế bỏ đi một mạch.

Hiện tại hồi tưởng tình hình ngay lúc đó, Nghiêm Lăng cũng hơi cảm khái. Trên đời này khi biết được vận mệnh trường sinh bất tử ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay, đúng thật chỉ có người này hoàn hoàn toàn toàn không bị bất cứ ảnh hưởng gì.

Ngay cả Tần Húc Phi, hiểu được cái gọi là thần công Phương Khinh Trần cho là dùng làm việc gì, cũng phải chấn động mạnh. Mà Yên Lẫm, khi tra ra tác dụng của thần công Dung Khiêm dạy, cũng có cảm giác kinh tâm động phách.

Kỳ thật, không hề là định lực của Địch Cửu mạnh hơn người khác quá nhiều, chẳng qua đối với Địch Cửu mà nói, sinh mệnh căn bản không có lạc thú, trái lại là việc khổ, trường sinh nào đáng để y dừng bước quay đầu.

Nói trở lại thì lúc trước Phương Khinh Trần tùy tùy tiện tiện là có thể trực tiếp hỏi Địch Cửu, viết thần công rồi, lại bỏ trong lòng rất rất lâu, nếu không phải uống say, chẳng biết đến hôm nào mới cho Tần Húc Phi, đủ thấy quả thật quan tâm là loạn.

Chỉ có với người mình để ý, mới có tâm lo được lo mất, mới rõ ràng là một chuyện quá sức tốt trong mắt người thường, lại thủy chung lo lắng rằng không công bằng với họ.

“Về sau nếu ngươi muốn đến thăm, tùy tiện lúc nào cũng không ngại, chỉ là phiền ngươi thu liễm chút, điệu thấp chút, đừng để chúng ta nhọc lòng được không?”

“Không cần.”

Y không nhìn thấy người kia, vô luận ở nơi này, hay là góc bể chân trời, có lẽ đây là nơi gần A Hán nhất, nhưng mười vạn dặm và một vạn dặm, đều đồng dạng là khoảng cách không thể đạt đến, cũng chẳng có gì khác biệt.

“Ngươi không đến, y sẽ một mình lẻ loi trên trời, có trời mới biết phải tịch mịch nhường nào.” Nghiêm Lăng cơ hồ tươi cười hớn hở. Lời nói ra cho dù là thật, thoạt nhìn cũng giống giả.

“Có các ngươi ở đây!” Địch Cửu không hề có quá nhiều hảo cảm với người trong Tiểu Lâu, nhưng vẫn tin tưởng, họ thủy chung quan tâm để ý A Hán. Thậm chí với mình, do ái ốc cập ô cũng chịu trợ giúp, nhưng phân thiện ý do A Hán mà đến này, y lại không muốn nhận. Đơn giản nói xong, y liền đứng dậy định rời khỏi.

Nghiêm Lăng cười nói: “Ngươi vất vả đến một chuyến, lại đi ngay như vậy.”

Địch Cửu không đếm xỉa. Trên đời này, với y, không còn chuyện gì có thể tính là vất vả nữa. Đến rồi, nhìn rồi, lẳng lặng ngẩn ra nơi A Hán cuối cùng bùng nổ này rồi, thì cũng nên là lúc rời khỏi. Y chậm rãi đi đến bên cạnh cự nham, Nghiêm Lăng tự lo uống rượu, không hề giữ lại.

Bóng đêm dần dần tối hơn, minh nguyệt lặng lẽ trốn trong tầng mây dày, đứng ở cự nham trông xuống phía dưới, nơi nơi là vẻ ám trầm lạnh băng, xa xa gần gần, những cái hố lớn nhỏ, mặt đất nứt toác dài ngắn, như vực sâu ngoác cái miệng dữ tợn, đang chờ phàm nhân trầm luân nhảy xuống.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhảy xuống, Địch Cửu nhẹ nhàng hỏi: “Y phải bao lâu, mới tỉnh lại.”

Lúc trước Phương Khinh Trần chỉ cực kỳ ngắn gọn giải thích tình hình một chút, rất nhiều chuyện không nói rõ ràng. Mà y đã biết A Hán an toàn không lo, chỉ là phải ngủ một giấc dài hơn, dài đến mức với phàm nhân mà nói là đã không thể tính toán, cũng chẳng hỏi nhiều hơn đã đi mất.

Ngần ấy năm một mình phiêu bạt, chuyện cũ không nghĩ không nhớ không thương, mà cuối cùng lại vẫn trở về Vạn Sơn, trở về nơi gần A Hán nhất, cuối cùng vẫn hỏi ra, hỏi ngày A Hán tỉnh lại.

“Nhanh thì ba ngàn năm, chậm thì năm ngàn năm.” Nghiêm Lăng cười trả lời, chăm chú nhìn y.

Địch Cửu cả khóe mắt cũng không động. Đồng dạng là ngủ say, một trăm năm và năm ngàn năm lại có bao nhiêu bất đồng, dù sao lúc tỉnh lại, người xưa chuyện xưa đều đã chẳng còn ở nhân gian.

Đã như vậy, thời gian dài hơn một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Mấy ngàn năm sau, y ngay cả mộ phần cũng chẳng còn tìm thấy, dù A Hán ngẫu nhiên muốn hoài niệm thương cảm, cũng không còn chỗ nào để tìm kiếm, thời gian cách xa hơn dài lâu hơn, người xưa chuyện xưa tình xưa liền chặt càng sạch gọn.

Y biết A Hán khoảnh khắc cuối cùng cũng muốn cứu hộ mình. Y biết A Hán sau cùng bùng nổ, có rất nhiều nguyên nhân là vì y. Nhưng mà chính bởi như thế, mới hy vọng hết thảy có thể chặt gọn gàng hơn. Triệt triệt để để chặt đứt hết thảy liên quan đến y, vô luận ngoái đầu thế nào, cũng chẳng thể tìm kiếm nữa, A Hán mới có thể tự do thoải mái sống tiếp.

“Năm ngàn năm sau, có lẽ y đã quên mất ngươi…” Nghiêm Lăng cười, không hề có ý đả kích bất cứ ai, chỉ nói rõ một sự thật.

Có bao nhiêu tình cảm, có thể chịu được thời gian dài dòng vô hạn phân cách, đừng nói là năm ngàn năm, ngay cả một ngàn năm, nhớ tới, cũng rất khó có tình hoài vĩnh viễn không đổi không quên gì đó.

“Thiên nhân cần gì phải nhớ phàm tình lâu, đợi thông đạo thiên nhân mở lại, một thân thoải mái trở về là được.” Địch Cửu cuối cùng chẳng buồn quay đầu mà lạnh lùng đáp một câu dài nhất.

“A Hán sẽ không về đâu.” Nghiêm Lăng đáp chẳng chút để ý.

Địch Cửu quay đầu: “Tại sao??”