“Dung tướng, ta đã nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định không luyện.” Sâu trong bóng đêm, thanh âm của Yên Lẫm bình tĩnh thần kỳ.

Dung Khiêm gật đầu, vẻ mặt yên tĩnh, ngữ khí bình hòa như trước, trong bóng đêm dần khuya dần lạnh, vẫn mang theo một luồng ấm áp đạm đạm. “Được, vậy thì đừng luyện.”

Y đáp rất đương nhiên, căn bản chẳng thể nói đến mảy may thất vọng và không vui. Kết cục như vậy, kỳ thật y sớm đã nghĩ tới.

Lúc trước ở trong Tiểu Lâu, chần chừ không chịu quay về, cùng với nói là vì cánh tay bỗng nhiên sinh ra kia, không biết nên giải thích như thế nào, chẳng bằng nói là, y biết rất rõ, bằng sự thông minh của Yên Lẫm, đối mặt với sự khang phục như kỳ tích ấy, rất có thể sẽ đoán ra chân tướng.

Đột nhiên phát hiện người thân cận nhất tín nhiệm nhất bên cạnh mình kỳ thật lại không phải phàm nhân, đây sẽ là chấn động to lớn nhường nào.

Tần Húc Phi là trời sinh tính tình hào kiệt, cương nghị cứng cỏi, cho dù thật đối mặt với một thần tiên cũng sẽ không cảm thấy mình có chỗ nào thua kém. Hơn nữa y là sau khi tự mình sinh nghi, lặng lẽ đi tra, sau đó lại dần từng chút chạm đến chân tướng, năm rộng tháng dài, tự nhiên cũng chậm rãi tiếp nhận.

Mà tính tình của Lư Đông Ly thì đặc biệt độ lượng, rất nhiều việc người thường cực để ý, với y mà nói căn bản nhẹ như không. Phong Kính Tiết cười nói mình là thần tiên, Lư Đông Ly cũng liền cười cho qua chuyện, với y mà nói, Phong Kính Tiết sống lại, đã là việc vô cùng vui mừng và may mắn trong nhân sinh, chân tướng nguyên nhân, căn bản không cần phải đi tìm tòi.

Nhưng Yên Lẫm lại là tính tình thâm trầm đa nghi, thân phận quân chủ, càng định trước suy nghĩ tất nhiều, cố kỵ tất nhiều, không thể nào thoáng như Tần Húc Phi và Lư Đông Ly. Đối mặt với biến cố lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, sợ là rất khó thích ứng.

Chỉ là kéo dài tới lui như vậy, Dung Khiêm cũng cảm thấy mình càng ngày càng lo được lo mất, dùng dằng chẳng ra làm sao, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm quay về đối mặt với Yên Lẫm.

Không trực tiếp gặp lại Yên Lẫm mà gửi phong thư qua trước. Thoạt nhìn dường như toàn là đang quan tâm Yên Lẫm, sợ y thoáng chốc kinh hỉ quá mức, trên thực tế lại cũng là trong lòng thấp thỏm khó yên, rốt cuộc là tình khiếp bình sinh ít có.

Khi đó, y một mình trong phòng, lúc đứng lúc ngồi, mù mờ chậm bước. Nhất thời chỉ cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, nhất thời lại sợ thời gian trôi quá chậm, cho đến khi ầm vang một tiếng, cửa phòng bị xô mở rộng, đế vương trầm ổn anh minh kia đầu óc mê muội lao vào.

Sau đó, chính là hỗn loạn, đệ tử y đắc ý kia, đế vương Đại Yên lòng dạ thâm trầm kia, như kẻ điên mà túm y không buông tay, như kẻ ngốc mà bật cười, sau đó lại như hài tử mà khóc nức nở.

Một khoảng thời gian khá dài sau đó, Yên Lẫm vẫn đều là bộ dáng ấy. Ngoại trừ vào triều lý chính, luôn phải trông y, luôn phải nắm tay y, xác nhận tay y còn đó, luôn phải hở chút tra xét thân thể y, xác nhận y thật sự đã chữa khỏi.

Trong mắt người ngoài, là y mỉm cười khoan dung sự hoang đường hồ đồ của Yên Lẫm, chỉ có bản thân y biết, y cảm nhận được khoái lạc hoan hỉ và ấm áp trong sự hoang đường hồ đồ này như thế nào.

Nhưng mà, sau khi vui mừng kinh hãi lớn lao kia chậm rãi lắng xuống, Yên Lẫm bắt đầu suy nghĩ chân tướng.

Kỳ thật, bản thân Dung Khiêm trái lại không ngại nói rõ sự thật với Yên Lẫm. Chỉ là ngày đó trong Tiểu Lâu, mọi người đã có ước pháp giữ bí mật, thì nên tuân thủ. Đổi lại Phương Khinh Trần, e rằng sẽ đi một vòng, dùng ví dụ khác để loại suy giải thích. Vừa không vi phạm lời hứa, lại đem lai lịch năng lực của mình nói ra rõ ràng minh bạch. Chỉ là, Dung Khiêm lại luôn không thích phương thức mưu lợi này.

Với sự thông minh của Yên Lẫm, hẳn chỉ một thời gian rất ngắn là có thể nhìn rõ hết thảy, nhưng y lại trong nhiều ngày, thường xuyên không tập trung tư tưởng, ánh mắt nhìn Dung Khiêm cũng dần dần phức tạp.

Y vẫn không hề hỏi Dung Khiêm nữa, bởi vì y biết, Dung Khiêm đã không chịu nói, tự nhiên có lý do không thể nói. Mà Dung Khiêm mặc dù không giải thích nhưng cũng có thể nhìn ra y đã đoán được gì, đồng thời vẫn chọn dùng thái độ ngầm thừa nhận.

Dung Khiêm có thể không để ý ánh mắt mọi người trong cung đánh giá mình như yêu quái, có thể không đếm xỉa vô số người ở phía sau rỉ tai chỉ chỉ trỏ trỏ, có thể không để bụng Sử Tịnh Viên bỗng nhiên hơi có thái độ lãnh đạm xa lánh, cũng có thể bình tĩnh nhận, Phong Trường Thanh trước mặt y bỗng nhiên có quá nhiều lễ phép và cẩn thận. Y chỉ không nhẫn tâm làm Yên Lẫm lưỡng nan.

Yên Lẫm thoáng chốc không cách nào hoàn toàn thích ứng, không thể cùng y tự tại đối mặt như mọi khi, nhưng lại cứ sợ y không khoái hoạt, nỗ lực muốn che giấu sự mất tự tại ngẫu nhiên, ngược lại càng thêm tâm thần bất định. Giữa người với người, trước giờ gặp nhau dễ, sống chung khó. Thân phận khác biệt, lập trường khác biệt quá lớn, luôn mang đến một số khó khăn khi sống chung. Điều này cùng giữa hai người tình cảm có nồng hậu hay chăng, tín nhiệm lẫn nhau hay chăng, kỳ thật không hề có quan hệ quá lớn. Có rất nhiều chuyện, không phải một câu không để bụng là có thể nhẹ nhàng xóa đi. Có thể vào lúc nguy cấp thay đối phương đi chết, không có nghĩa là khi sống chung sẽ không có bất an khó quen.

Bản thân Dung Khiêm cũng trốn trong Tiểu Lâu khổ não nhiều ngày, mới quyết định quay về thản nhiên đối mặt, huống chi Yên Lẫm là đột nhiên phát giác chân tướng này.

Y nguyện ý để bản thân Yên Lẫm không bị quấy nhiễu mà đưa ra quyết định, cũng không muốn vào lúc này tăng thêm nhiều áp lực hơn cho Yên Lẫm. Cho nên, y nói với Yên Lẫm, y muốn đi tìm Thanh Cô và An Vô Kỵ lúc này đã cùng nhau rời kinh.

Y phiêu nhiên đi xa, lòng lại vẫn đang chờ đợi, chờ quyết định của Yên Lẫm.

Nếu hết thảy khôi phục như thường, y sẽ trở về trong thời gian ngắn nhất, nếu… nếu Yên Lẫm thủy chung khó mà thích ứng, sau này y sẽ tận lực giảm bớt thời gian về kinh vào cung, để tránh cho Yên Lẫm không được tự tại, dù sao bất kể thế nào, y sẽ mãi lặng lẽ bảo hộ người kia là được.

Song mặc dù bản thân y đã nghĩ rõ nếu Yên Lẫm không thể thích ứng mình nên làm như thế nào, lại chưa từng thực sự cho rằng, chuyện như vậy sẽ xảy ra thật. Yên Lẫm có lẽ cần nhiều thời gian hơn để đi suy nghĩ, đi điều chỉnh, đi chấp nhận, đi thích ứng, nhưng mà y tuyệt không có khả năng không làm được.

Ở nơi sâu nhất trong nội tâm, y cơ hồ không tự giác được, tin tưởng sâu sắc như vậy.

Sau khi y rời kinh, các loại lời đồn về Yên quốc được trời phù hộ, Dung tướng được thần trợ, bắt đầu từ các địa phương bất đồng, lấy đủ loại phương thức bất đồng truyền đi, truyền còn nhanh hơn tốc độ y đi rất nhiều. Kết quả chờ thời điểm Dung Khiêm tìm được Thanh Cô, Thanh Cô đã nghe nói những đồn đãi vô cùng kỳ diệu trong dân gian này. Nàng là người chất phác thành thật, nhìn thấy bộ dáng Dung Khiêm sau khi khôi phục kiện khang như kỳ tích, càng cực mừng rỡ khóc lóc, hoàn toàn không hề hoài nghi tính chân thật của những đồn đãi đó. An Vô Kỵ thì lòng biết trong đây ắt có cổ quái, bất quá nhìn Dung Khiêm dáng vẻ không định nói, lại nghĩ thái độ của Hoàng đế bày ra trong cục này, nhún vai rồi cũng giả hồ đồ theo.

Họ dừng lại ngay thành trấn đó, sinh sống một thời gian như gia đình bình thường, cũng có rất nhiều niềm vui.

Dung Khiêm lòng biết Yên Lẫm tất nhiên không yên tâm về mình, cho nên cách mấy ngày, liền viết phong thư gửi về, trong thư cũng không hề có lời gì đặc biệt, chẳng ngoài những sinh hoạt vặt vãnh, mấy việc nhàn nhã vui vẻ.

Thanh nhi mới học vài món thức ăn, làm rất là ngon miệng.

Vô Kỵ không biết sống chết, chọc Thanh nhi đuổi đánh, ôm đầu chạy trốn tứ phương, ta tự mỉm cười bàng quan, tuyệt không cứu.

Thức ăn nơi này khá cay, mới ăn hơi khó chịu, chẳng qua hai ba ngày liền thấy thú vị, không có nó thì không vui.

Sáng sớm tỉnh giấc, chợt thấy mùi lạ xa xa kéo đến, bụng lập tức hưởng ứng, trước mặt Thanh nhi lại đánh trống như vậy, đỏ bừng mặt ra ngoài nhìn, tiệm bánh bao đối diện là đầu sỏ gây nên. Ngón tay đại động, nhanh chóng quét sạch bánh, sau đó ba hôm liên tục, ngày ngày ăn bánh bao, khổ không nói nổi. Một gốc cây khô trước cửa bỗng nhiên mọc lá non, làm người thập phần vui mừng

Ăn xong vô sự bèn nhàn nhã đi chợ. Thấy có đồ chơi hơi đáng yêu, tiện tay mua mấy món, lại tiến bước, gặp mấy đứa trẻ tụ tập chơi đùa, tùy tay tặng đồ chơi trong tay áo, mỉm cười mà đi, thập phần khoái ý.

Dạo này chợt yêu thích bánh bơ Vương Ký thành đông, vị ngon mà xốp, vào miệng thơm giòn, nghe nói là cửa hiệu lâu đời truyền đã trăm năm của thành này. Một ngày tự đến khu chợ thành đông, chen chúc với vô số người chung sở thích, tranh đoạt nhau, cuối cùng kịp thời tranh mua được mấy cái, thật là vui thay…

An Vô Kỵ mang chức Ám hành Ngự sử, quyền lực trách nhiệm của nhân vật thứ hai trong ty hành nhân trước kia cũng chưa hề tháo xuống, ám vệ mật thám trạm gác ngầm các nơi đều có thể liên lạc được, mượn tuyến liên lạc cơ mật của quốc gia này, trực tiếp lấy công làm tư truyền thư cho Dung Khiêm.

Người này bản thân không thành thật lắm, thỉnh thoảng cũng nhìn lén vài câu, lại than thở, Hoàng đế của chúng ta xem xong thư này phải đố kỵ chết ngài… Sau đó rất tiểu nhân mà xáp đến, rỉ tai thì thầm: “Dung tướng… Anh vợ của ta à, ngài không phải cố ý viết cho Hoàng thượng chúng ta sốt ruột bốc hỏa đỏ mắt tim đập thình thịch đó chứ…”

Dung Khiêm sờ mũi không nói, ta đã viết chuyện gì ghê gớm khiến người sốt ruột sao?

Song đến đêm hồi lâu không ngủ được, tự hỏi tới tự hỏi lui, việc này, chưa biết chừng thật sự có chút cố ý ấy nhỉ, bởi vì Yên Lẫm còn không sốt ruột thì y sẽ phải sốt ruột.

Cuộc sống nơi này mặc dù nhàn nhã lại vui vẻ, nhìn Thanh nhi hạnh phúc, y cũng cảm thấy an tâm, nhưng mà, y vẫn… có một chút sốt ruột xíu xiu như vậy nhỉ. Y mỉm cười với mình, ôi, coi đi, mình cứ bị Phương Khinh Trần cười nhạo làm thánh nhân, thỉnh thoảng cũng phải có chút lòng dạ tiểu nhân.

Không bao lâu, hồi âm của Yên Lẫm cũng đến.

Đồng dạng, cũng là nói chút việc vặt vãnh không quan trọng lắm:

Hoàng nhi béo, đầu tròn múp, cực kỳ đáng yêu, ôm trong tay rất là thích, chỉ là hơi không hài lòng sẽ cao giọng khóc ầm lên, vừa không cẩn thận còn phải bị nó tè ướt một thân.

Mỗi ngày đều có một đống quốc vụ chính sự đè xuống, dần dần rối rắm, đêm dường như ngủ càng ít hơn.

Đám cổ hủ trong triều kia vẫn ba ngày hai đầu kiếm chuyện, hôm qua giận la hai câu với lão già nào đó, họng lại bắt đầu đau.

Tịnh Viên kể một câu chuyện cười hoàng gia cho ta nghe, nói là ngự trù sợ Hoàng đế mùa hè muốn ăn món mùa đông, mùa đông muốn ăn đồ mùa hè, vì thế ngày ngày cho Hoàng đế ăn rau chân vịt bốn mùa đều có kia, lại sợ Hoàng đế chê rau chân vịt quá bình thường, bèn lừa Hoàng đế đó là hồng chủy lục anh ca, ôi, khó trách điểm tâm trong cung tới tới lui lui chẳng thấy bao nhiêu biến hóa…

Dung Khiêm đọc thư cười to, Thanh Cô ở bên không biết có gì đáng cao hứng, nghến qua xem, thập phần khó hiểu: “Hoàng thượng không thoải mái, vừa ngủ không được vừa đau họng, sao Dung đại ca ngược lại cao hứng?”

An Vô Kỵ nghe vậy xáp qua dòm, lại thập phần không biết xấu hổ, người làm Hoàng đế sao có thể giở khổ nhục kế vụng về như vậy, thậm chí bán rẻ cả con để dụ dỗ người ta.

Ngay đêm ấy, Dung Khiêm liền lên đường về kinh, vừa ngày đêm kiêm trình vừa một đường gió cát, xa xa thấy cửa cung, lại thấy có người dừng chân trông xa, mỉm cười nói: “Ta tính thời gian, ngươi đến khoảng lúc này đây.”

Dung Khiêm nhìn trán y ẩn vẻ mỏi mệt, cũng không hỏi y chờ như thế rốt cuộc mấy canh giờ rồi, chỉ cười một tiếng lấy từ trong lòng ra một bọc nhỏ: “Ngày ngày ăn hồng chủy lục anh ca, cho ngươi thay đổi khẩu vị.”

Trong bọc chẳng qua là ba miếng bánh bơ, món ăn vặt đặc sắc nghe nói làm Dung Khiêm chạy ra chợ chen chúc tranh mua với một đống lão bách tính kia.

Mấy ngày liền khoái mã bôn ba, bánh bơ cũng vỡ vụn, chỉ là vẫn mang theo hơi ấm trong lòng Dung Khiêm.