Yên Lẫm hơi chau mày, “Vì sao?”

“Tần Húc Phi không có con.”

Sáu chữ ngắn ngủi, Yên Lẫm lập tức hiểu được ý tứ của Sử Tịnh Viên, y gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu.

Tần quốc đại loạn mới ngừng, Tần Húc Phi còn chưa lập hậu, cũng vẫn chưa nạp cưới phi tần, tự nhiên không có con ruột nối dòng. Chỉ cần y vừa chết, Tần quốc thiếu người nối nghiệp, khó tránh sẽ rơi vào hỗn loạn. Nhưng mà, cho dù biết rõ như thế, ai có thể giết được Tần Húc Phi đây?

Yên Lẫm rất đỗi bất đắc dĩ. Vị Hoàng đế bệ hạ Tần quốc kia, võ công bản thân đã là thiên hạ ít có, trú quân kinh thành Tần quốc lại khá *** nhuệ, phòng thủ hoàng cung càng thêm không kẽ hở, nếu y có thể dễ dàng bị ám sát, đâu còn đến phiên Yên quốc động thủ? Nếu nói nhân y đi tuần…

Yên Lẫm cười lạnh lùng: “Mấy năm qua, ba quốc kia cho là có thể thừa cơ, nhiều lần muốn nhân khi y đi tuần xuống tay, lần nào không phải tặng mạng người uổng phí.”

Sử Tịnh Viên cũng cười khổ. Mấy năm nay, hảo thủ các quốc chết dưới tay Tần Húc Phi, ít nhất cũng có hơn trăm.

Ngoài mặt thoạt nhìn, Tần Húc Phi tùy hứng chuồn mất, một người thế đơn lực bạc, chính là cơ hội tốt để xuống tay. Nhưng phải làm thế nào mới có thể trong quốc cảnh Tần quốc, bí mật triệu tập nhiều cao thủ như vậy, bố trí cạm bẫy thập toàn, mà còn trước đó nắm giữ được hành tung của loại cao thủ đứng đầu Tần Húc Phi này hứng đến chỗ nào, còn phải tính thời gian cực chuẩn, phải ra tay khi Tần Húc Phi rời khỏi đội ngũ đi tuần, rồi lại chưa thể hội hợp với Phương Khinh Trần?

Không có bất cứ ai, có thể trong cục diện khó khăn như vậy, bố trí nhân thủ ám sát và bẫy rập đến thập toàn thập mỹ, mà với bản lĩnh của Tần Húc Phi, bất cứ một chút sai sót nào, đều chỉ là đưa thích khách cao thủ ba quốc cho y làm điểm tâm.

Chỉ là, cơ hội này tuy rằng cực kỳ xa vời, nghĩ đến kết quả một khi thành công, lại thật sự quá mức mê người, ai có thể nhịn nổi hấp dẫn, dễ dàng vứt bỏ? Cho nên, thích khách các quốc tự nhiên vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, người sau tiếp bước người trước. Chỉ là bản thân Tần Húc Phi đã không làm ầm lên, các quốc gia phái thích khách tổn nhân thủ, cũng không đến mức tự mình vả miệng mình ồn ào khắp nơi. Cho nên những sự tình này, tin tức của Yên quốc cũng chỉ là căn cứ từ rất nhiều tình báo, mơ hồ phân tích ra.

Yên Lẫm không cho là đúng mà hừ một tiếng: “Bất kể có bao nhiêu chỗ tốt, nếu không thể đạt thành thì không đáng tốn nhiều tâm tư vì thế. Vệ Trần Ngô ba quốc đến nay còn chưa từ bỏ ý định với việc ám sát Tần Húc Phi, đó là họ ngu muội, chúng ta lại không thể để cao thủ Yên quốc đi chịu chết uổng phí.”

Sử Tịnh Viên trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ thật sự cảm thấy, ám sát Tần Húc Phi… là chuyện hoàn toàn không có cơ hội sao?”

Yên Lẫm rốt cuộc thở dài nói: “Ta mặc dù không phải cao thủ gì, lại có một sư phụ cao thủ cao nhất. Trước kia Dung tướng đã nói với ta. Võ công đến trình độ như họ, trên cơ bản đã không phải bất cứ bẫy rập ám toán âm mưu ám sát nào có thể làm hại. Trừ phi y tự mình nguyện ý, thông thường mà nói, độc dược không thương tổn được y. Cho dù có cơ hội tụ tập đông đảo cao thủ vây giết, nếu y một lòng chỉ cầu thoát thân, liều bị thương cũng muốn phá vây, trên cơ bản rất khó có thể vây chết y. Với loại cao thủ này, may ra chỉ có ở vùng bình dã trống trải, dùng vô số quân đội xa xa bao vây, vạn tên cùng bắn không gián đoạn, mới có thể có mười thành nắm chắc giết được. Nhưng ai có thể có bổn sự thế này, ở cảnh nội Tần quốc bố ra trận trượng như thế.”

Ngữ khí của Yên Lẫm hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng hơi hướng về. Tuy rằng y luôn nói Hoàng đế không cần đích thân đi đánh giặc tác chiến, an nguy của Hoàng đế cũng không nên lưu lạc đến nông nỗi phải dựa vào võ công bản thân để bảo vệ. Nhưng lực lượng như vậy, vẫn thật sự khiến người ta không cách nào không hâm mộ.

“Trước mặt sự cường đại tuyệt đối, cái gọi là âm mưu quỷ kế bẫy rập cơ quan, đôi khi thật là vô lực đến mức buồn cười.”

Sử Tịnh Viên lại nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật, còn biện pháp khác, có thể giết chết cao thủ như vậy.”

“Biện pháp gì?” Yên Lẫm sửng sốt, nhìn về phía Sử Tịnh Viên, trong mắt cũng có chút quang hoa.

Sử Tịnh Viên đè thanh âm cực thấp: “Tìm một người võ công không dưới y ra tay.”

Yên Lẫm chấn động, đồng tử chợt co lại: “Tịnh Viên, ngươi đang đùa với ta à?”

Sử Tịnh Viên thở dài: “Ta sẽ không lấy chuyện liên quan đến lợi ích của Yên quốc để đùa giỡn.”

Yên Lẫm hơi nhíu mày: “Tịnh Viên, người ngoài không rõ mới nói như vậy thì không kỳ quái, nhưng mà ngươi… rõ ràng chuyện của ta và y, ngươi đều biết, ngươi…”

Không thể ngờ bằng hữu tốt nhất bề tôi tín nhiệm nhất của y lại đưa ra đề nghị như vậy, Yên Lẫm nhất thời nói chuyện cũng hơi không thông thuận lắm.

“Ta rõ.” Sử Tịnh Viên bình tĩnh nói: “Ta rất rõ Dung tướng với bệ hạ mà nói, là người quan trọng biết mấy. Ta cũng rất rõ, bệ hạ vẫn cảm thấy, Dung tướng đã làm quá nhiều vì Yên quốc. Ta cũng không quên, Dung tướng đã rất lâu không còn trực tiếp can dự sự vụ quốc gia, ta càng rõ ràng hơn, Dung tướng và Phương Khinh Trần có tư giao, mà Phương Khinh Trần và Tần Húc Phi lại là bằng hữu, nhưng bệ hạ…”

Thanh âm của Sử Tịnh Viên dần dần cao lên: “Nếu thật sự có thể giết chết Tần Húc Phi, thì không còn ai có tư cách ngồi trên ngai vàng Tần vương nữa. Tôn thất Tần quốc yếu ớt vô lực, mà Liễu Hằng nắm giữ quyền lực, lại không có danh phận và pháp chế, huống chi người này tuy có tài, lại chỉ nên làm phụ thần, làm trợ thủ của Tần Húc Phi, y cố nhiên có thể được quân đội kính yêu và tôn trọng, nhưng nếu không còn Tần Húc Phi, một mình y, không có bá khí và cường thế như vậy để áp được cục diện. Trong hỗn loạn như thế, tranh đoạt quyền vị, Tần quốc nhất định sẽ nội loạn! Quân đội cũng nhất định sẽ mất đi đấu chí. Đến lúc đó, Yên quốc chúng ta có thể dễ dàng thôn tính Tần quốc. Mà Dung tướng, là người duy nhất có thể giết Tần Húc Phi ở Yên quốc.”

“Không được.” Yên Lẫm lắc đầu: “Không liên quan đến Dung tướng có năng lực như vậy hay không, chỉ bởi vì ta không thể làm như vậy.”

“Tại sao? Đây không phải lợi dụng, chỉ là cùng nhau cố gắng để Yên quốc có thể cường đại hơn.” “Dung tướng và Phương Khinh Trần là bằng hữu.”

“Dung tướng chỉ là bằng hữu của Phương Khinh Trần, không hề can hệ với Tần Húc Phi. Huống hồ tư nghị và công sự, ta không tin Dung tướng sẽ không phân rõ. Hiện giờ huynh đệ hảo hữu chí thân cốt nhục, phân thuộc hai phương vốn là chuyện thường, lại có thần tử trung trực nào sẽ vì tư hại công? Huống chi cái tâm Dung tướng đối đãi bệ hạ, đối đãi Yên quốc chân thành như thế. Lúc trước bệ hạ xuất binh Tần quốc, Dung tướng cũng không hề kiên trì ngăn trở. Chính là bởi y không chịu do cách nghĩ cá nhân mà ảnh hưởng đại sự chinh phạt của quốc gia, thế thì hiện giờ cũng vậy…”

Chính như lời Sử Tịnh Viên, giữa loạn thế này, thân hữu chia nhau đầu đến các quốc gia bất đồng, tự đứng ở trận doanh bất đồng, thật sự là chuyện quá sức bình thường. Thời điểm lợi ích của quốc và quốc xung đột, phần lớn mọi người vẫn có thể lấy quốc sự làm trọng. Sử Tịnh Viên thuần túy lấy đây suy luận, cho nên có phần tin tưởng việc thuyết phục Dung Khiêm. Mặc dù lúc này vẻ mặt chủ quân cực kỳ không vui, nhưng y cũng không có mảy may ý tứ lùi bước: “Những năm gần đây, Dung tướng mặc dù không can dự triều chính quốc vụ, song vẫn đang dùng phương pháp của y tận sức cho Yên quốc, bệ hạ, y và ngài, cũng giống ta, đều hy vọng Yên quốc có thể tốt hơn, hùng mạnh hơn…”

Sử Tịnh Viên là người gần Yên Lẫm nhất trong văn võ cả triều, do từ nhỏ cùng nhau lớn lên, với rất nhiều quá khứ, rất nhiều tình cảm của Yên Lẫm, y còn nắm rõ hơn hoàng hậu, y biết rõ địa vị của Dung Khiêm trong suy nghĩ của Yên Lẫm hơn bất cứ ai, cũng chính bởi vì như thế, lúc này đề xuất gián ngôn chỉ có thể là y.

Những người khác cho dù có ý tưởng này, cũng phải lo lắng liệu có chọc Yên Lẫm mất hứng, liệu có thể một tấm lòng trung, kết quả là lại tự mình chuốc khổ.

Chỉ có Sử Tịnh Viên không cân nhắc những việc này.

Y là người Yên, y là Yên thần. An thân tự bảo, làm ít sai ít là chuyện rất dễ dàng, nhưng mà, y đã là người Yên Lẫm coi trọng tín nhiệm. Vậy thì có một số ý tưởng, có một số khả năng, cho dù không được lòng hơn, y cũng sẽ thản nhiên nói rõ.

Y tin chắc, y với Dung Khiêm và Yên Lẫm đều rất yêu quốc gia này, đều đang tận mọi sức lực, tính toán cho quốc gia này. Với Dung Khiêm, y đồng dạng tôn kính và yêu quý. Nhưng mà, nếu… nếu… nếu có thể giành được lợi ích lớn như thế cho quốc gia, một chút hy sinh, một số thỏa hiệp, lúc khó xử đưa ra một lựa chọn, thật sự không thể chịu đựng sao?

Yên Lẫm lẳng lặng nhìn Sử Tịnh Viên, lẳng lặng nghe y nói từng câu quan điểm của mình, kinh hãi, khó hiểu, buồn bực, bất mãn trong mắt lúc đầu, dần dần hóa thành nhu hòa.

Y có lý do gì để phẫn nộ? Trước mặt lợi ích quốc gia lớn lao như thế, Tịnh Viên chính là đang tính toán cho y, thẳng thắn với y, mới có thể thản nhiên nói những lời không được lòng này như thế. Mà lời như vậy, cũng chỉ mỗi Tịnh Viên giống như bằng hữu mới có thể nói.

Chỉ là, Tịnh Viên, cho dù ngươi hiểu ta như thế, có việc, lại vẫn không minh bạch lắm như thế.

“Tịnh Viên, cho dù có thể giết Tần Húc Phi, chúng ta cũng không chiếm được cả Tần quốc. Dù rằng Tần quốc cùng khổ, bách tính mệt mỏi, quân đội mất đấu chí, trong nước còn đang vì hoàng vị mà tranh đấu, nhưng các quốc gia lân cận khác thì sao? Họ sẽ không ngồi nhìn chúng ta chiếm tiện nghi như thế.”

“Vệ Ngô Trần ba quốc, còn bao nhiêu lực lượng để ngăn trở Yên quốc?”

“Ngươi chớ quên, còn có Sở quốc. Mà không bàn tư giao giữa Phương Khinh Trần và Tần Húc Phi khá nồng hậu, cho dù thuần túy vì an toàn của Sở quốc, y cũng tuyệt không thể khoan nhượng Yên quốc sát nhập Tần quốc.”

“Hiện tại quốc lực Sở quốc cũng không quá mạnh. Trong nước họ chư hầu như rừng, lực lượng khó mà tập trung, Phương Khinh Trần lấy uy vọng cá nhân trấn cục diện trong nước còn được, muốn lấy tuyệt đại quân lực đến can thiệp sự vụ nước khác thì khó khăn cực đại. Cho dù y có thể ngăn cản chúng ta, cũng chỉ có thể khiến chúng ta không thôn tính được toàn cảnh Tần quốc, dù là lui một vạn bước, chúng ta nuốt trọn nửa Tần quốc, cơ hội hẳn vẫn rất lớn.”

Trên sự tình quan trọng như vậy, cho dù Yên Lẫm không muốn nghe hơn, Sử Tịnh Viên vô luận thế nào cũng phải dốc hết toàn lực: “Bệ hạ, cơ hội không thể lỡ, thời cơ không trở lại. Nếu đợi Tần Húc Phi có người thừa kế, hoặc là Ngô Vệ Trần Sở bốn nước quốc lực phục hết, chúng ta cho dù lại có cơ hội ám sát y, cũng không có hiệu quả tốt như vậy.”

Yên Lẫm trầm giọng nói: “Dung tướng những năm qua, tuy rằng vẫn đang tận lực dốc sức vì sự cường thịnh của Yên quốc, nhưng cũng vẫn phản đối chấm mút quốc gia khác, loại sự tình này, y sẽ không làm đâu.”

Dung Khiêm luôn không chấp nhận hành vi xâm lược quốc gia khác. Mặc dù y khắc chế bản thân, không chịu lấy đạo đức thị phi cá nhân để yêu cầu những người khác trong loạn thế này, nhưng năm rộng tháng dài, một số quan điểm trên chính kiến, tự nhiên vẫn biểu hiện ra ngoài. Không chỉ Yên Lẫm hiểu, ngay cả Sử Tịnh Viên cũng láng máng biết đôi chút.

Nhưng Sử Tịnh Viên chỉ cho rằng, đây là bởi vì Dung Khiêm thiên tính nhân thiện, là một loại biểu lộ bi trời thương dân, trong lòng kỳ thật không hề cảm thấy muốn thuyết phục Dung Khiêm, là một chuyện quá phiền toái. Dù sao trong loạn thế này, bụi chinh chiến nổi khắp, quốc hưng quốc diệt đều là chuyện tầm thường, một thần tử, võ tướng có trách nhiệm, bình thường đều coi mở mang bờ cõi, chiếm đất nước khác là vinh quang cực lớn, sự nghiệp chí cao. Trong đây, nào có thị phi đúng sai gì đáng nói đâu.

“Mặc dù Dung tướng sẽ cảm thấy hơi khó xử, nhưng nếu là bệ hạ ngài mở miệng…”

“Nếu ta mở miệng đưa ra yêu cầu, y luôn rất khó cự tuyệt, ta thậm chí không cần mở miệng, chỉ cần để y phát giác ta rất ưu thương rất lo âu, có lẽ y đã chủ động giải quyết phiền não giúp ta. Nhưng mà, Tịnh Viên…” Yên Lẫm bình tĩnh nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không làm như vậy.”