Trước khi họ rời Tiểu Lâu, Tô Thanh Dao từng nói rất nhiều lời.

Về tính xã hội của con người, về người cần bạn, về nguyên nhân đặt ra ban cấp nhân số, về tịch mịch, về cô độc, về làm bạn, về duy nhất, về đồng hành…

Có lẽ, y choáng váng đầu óc viết ra tập sách chuyên môn tạo ra cho Tần Húc Phi những người phàm thế này, thật sự bởi vì y hơi sợ hãi năm tháng cô độc dài lâu. Thế nhưng, lúc ném qua thật sự chỉ là đơn thuần, hy vọng y có thể có một phần cuộc sống khoái lạc mà tự do.

Cả đời này, y và Tần Húc Phi đều không bỏ xuống được. Bởi vì Tần quốc và Sở quốc, sinh mệnh và sự hủy diệt của vô số người vô danh, sớm thành gông xiềng và trách nhiệm của Phương Khinh Trần cùng Tần Húc Phi.

Họ không bỏ xuống được, không quên được, cho nên chung quy không được giải thoát.

Nhưng mà… mọi việc, chung quy nên công bằng một chút. Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể để linh hồn rực cháy chính trực mà tự do như vậy, mãi chậm rãi giày vò đến già nua, tiều tụy, lúc sắp chết, vẫn ôn hòa mỉm cười với y, vẫn nhẹ nhàng nói, Khinh Trần, ta tốt lắm, ngươi không cần lo lắng…

Nếu có kiếp sau… Nếu có kiếp sau… Người kia, phải chăng có thể thật sự tự do khoái ý. Biết đâu, đó vẫn chỉ là một ảo mộng không thực tế, thế nhưng, nếu… có y ở bên hỗ trợ thì sao…

Mấy đời mấy kiếp đến nay, y luôn đang bảo hộ một số người. Tuy rằng cuối cùng toàn phải thất vọng, nhưng mà nếu có kiếp sau, y lại vẫn muốn nếm thử một lần nữa, thử đi bảo hộ. Lần này, thật sự đã rời trói buộc của luận văn, y cũng không còn cầu gì, muốn gì nữa, chỉ là… chỉ là muốn người kia, khoái lạc mà tự do.

Phương Khinh Trần hơi nhắm mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy an bình, không còn tạp niệm. Những chiếc gai sắc nhọn luôn dựng thẳng quanh người đó, lạnh lùng, cực đoan, khó chịu, tùy hứng như vậy, cũng đều dần dần bình phục tất cả.

Bên tai truyền đến tiếng lật giấy rất nhỏ, y nghĩ, quyển sách này, Tần Húc Phi sẽ nên xem rất rất lâu đây.

Dù sao đây là công pháp quan trọng như thế, thần kỳ như thế, nói ra đủ làm cả thế giới chấn động, dù sao… dù sao… trường sinh… đây là mục tiêu nhân loại từ khi tồn tại đến nay vẫn một mực theo đuổi…

Phương Khinh Trần không hề muốn quấy nhiễu Tần Húc Phi.

Lúc này, y đang tâm yên thần định.

Ánh dương ấm áp như vậy, thế giới sáng ngời như vậy, gió núi thổi lên người, đều nhẹ nhàng mà thoải mái. Y khe khẽ mỉm cười, mặc sự biếng nhác men say nhàn nhạt kia mang đến dẫn dắt y, cứ thế từ từ thiếp đi.

Nhưng Tần Húc Phi không hề lật xem quá lâu.

Chấn động lúc đầu đã dần dần qua đi, tâm tình y cũng từng chút một khôi phục bình tĩnh.

Trong ký ức, bao nhiêu minh quân thánh chủ, một đời anh hùng, đến cuối cùng nhân sinh, cũng không tiếc làm rất nhiều những việc ngu xuẩn buồn cười, chỉ vì truy tìm chút hy vọng mù mịt này. Nhưng mà, y dường như chưa hề làm gì, truy cầu của bao nhiêu người, khát vọng của bao nhiêu người tự cổ chí kim, dường như đã đến tay y.

Phương Khinh Trần không phải người.

Y là thần, là ma, là tiên, hay là yêu? Tần Húc Phi chưa bao giờ để ý.

Y thần thông vô số. Y có thể bảy trăm năm luân chuyển trường sinh, y có thể trước điện moi tim mà sống lại. Nhưng mà, Tần Húc Phi lại luôn có thể nhớ rõ, người kia cũng phải chảy máu, cũng phải thương tâm, cũng phải trúng độc, cũng phải bị thương, lúc bi ai, cũng phải uống say mèm, lúc thương tâm, cũng phải yếu ớt khó chịu như một đứa trẻ…

Từ hận y, kỵ y, chậm rãi biến thành kính y, trọng y, quan tâm y, để ý y, đem từng li từng tí về y ghi tạc cả trong lòng, luôn không thể yên tâm y, lúc nhớ y, sẽ cảm thấy có chút thương tâm, lại sẽ cảm thấy có chút vui vẻ, lúc gặp y, cũng luôn cảm thấy tất cả phiền não đều đã không còn tồn tại. Chuyện có thể làm cho y, luôn nghĩ nên tận lực làm bằng được, có thể tính toán thay y, cũng sẽ sớm nghĩ cẩn thận…

Lâu như vậy, lâu như vậy… Tuy rằng biết Phương Khinh Trần không phải người, lại luôn quên y có đại thần thông. Hai người thỉnh thoảng gặp gỡ một lần, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến, lại sẽ từ trong tay y, được lợi ích lớn như vậy…

Lợi ích…

Tần Húc Phi nhìn quyển sách kia mà ngẩn người.

Y là người chưa bao giờ nghĩ việc kiếp sau. Kiếp này, mới là nắm trong tay, kiếp này, mới cần cố gắng, cần phấn đấu, cần quý trọng. Bất luận là nghịch cảnh hay thuận cảnh, là suy sụp hay sung sướng, đó đều là trong tay y có được, đều là sinh mệnh và hạnh phúc tươi mới trước mắt.

Nếu như có kiếp sau…

Năm nào tháng nào đời nào, mới là kiếp sau của y đây.

Tần Húc Phi không hề ngây thơ, hoặc là tham lam đến mức sẽ cho rằng, công pháp thần kỳ như vậy, Phương Khinh Trần truyền cho y là y cũng có thể truyền cho người khác nữa.

Y là Tần Húc Phi, y từng là tam hoàng tử và hiện giờ là đế vương Tần quốc. Y có trách nhiệm của y, phụ lòng của y, gánh nặng của y, nhưng mà y cũng có bằng hữu tri tâm tri ý như Liễu Hằng, còn có rất nhiều rất nhiều các đồng chí huynh đệ tốt nhất trên đời này, y có… y quen biết một hồ ly giảo hoạt bốc đồng tên Phương Khinh Trần, y có rất nhiều phiền não, rất nhiều đau khổ, thế nhưng y cũng từng cười vui, cũng từng khoái ý, y cũng từng có rất nhiều hy vọng và hạnh phúc.

Nếu có kiếp sau…

Nếu có kiếp sau, y lại sẽ còn là ai đây.

Y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn phía trước, đất trời vắng vẻ, không trung xa thẳm, con đường tối tăm mà đằng đẵng không thấy cuối, y thò tay ra trước, thế nhưng nơi đó chẳng có gì cả.

Sự nghiệp, lý tưởng, người nhà, bằng hữu, cái gì, cái gì cũng chẳng có.

Thế giới xa xôi, tăm tối, mà lạnh băng như vậy…

Thế nhân đều ước ao trường sinh, cầu còn không được, trằn trọc đau khổ. Nhưng mà, nếu thật sự có thể trường sinh, thật sự… sẽ được hạnh phúc sao?

Trên đời toàn phàm phu, độc ta vạn tải thiên niên, bất tử bất diệt, từ đây hơn người một bậc, vĩnh viễn đứng trên phàm nhân, thật sự có thể làm người hưng phấn, làm người khoái lạc sao?

Nơi đó một phiến hắc ám, con đường kia đằng đẵng không thấy cuối. Tất cả tốt đẹp của thế gian này, y để ý, y từng quyến luyến, đều sẽ giây lát rời đi.

Tần Húc Phi là ai, Tần quốc ở đâu? Tần vương thuộc về ai? Liễu Hằng, Sĩ Kiệt, ngần ấy chân tâm dâng lên cho y, ngần ấy máu tươi rơi xuống vì y…

Nếu có kiếp sau…

Đầu ngón tay vươn ra trước bỗng nhiên chạm được một vật, Tần Húc Phi cả kinh, phút chốc tỉnh lại từ trong suy tư, nhìn thấy một chiếc lá từ trên ngón tay trượt xuống. Thì ra không biết là một cơn gió mát từ đâu đến, rốt cuộc thổi rơi chiếc lá Phương Khinh Trần miễn cưỡng đậy trên mặt.

Nhánh cây trước mắt lay khe khẽ, Phương Khinh Trần lười biếng ngủ trước người y theo cây lay động, chợt lên chợt xuống, lại một lần nữa lướt qua trước mắt.

Y cư nhiên đang ngủ.

Phương Khinh Trần lúc ngủ, mặt mày bình hòa, lại chẳng còn phong mang sắc bén dễ dàng đả thương người cũng đả thương mình như vậy nữa.

Tần Húc Phi ngơ ngẩn nhìn, nhánh cây hơi lay động, trong lúc chợt lên lại chợt xuống, gió đến gió đi, một chút hoa tùng phấn bách màu vàng rơi lả tả, thỉnh thoảng nhẹ nhàng rơi lên mặt Phương Khinh Trần, lại nhẹ nhàng theo gió bay xuống.

Một lần lại một lần, nhánh cây họ một ngồi một ngủ, lên lên xuống xuống. Một lần lại một lần, y nhìn mặt mày Phương Khinh Trần đang ngủ yên, lúc lướt qua mắt, dường như đượm vẻ cô tịch.

Một năm lại một năm, một đời lại một đời.

Y có thể tra được, y đã biết được, đã là bảy trăm năm.

Trước kia từng có bao nhiêu năm tháng. Về sau, lại sẽ còn bao nhiêu năm tháng.

Nếu trên đời toàn là phàm phu, độc y vạn tải thiên niên, bất tử bất diệt, đây là hạnh phúc sao, đây là kiêu ngạo sao?

Thế gian tất cả tốt đẹp, những điều trong lòng để ý, từng quyến luyến, đều giây lát rời đi. Phương Khinh Trần y… y lại sẽ tịch mịch, sẽ thương tâm chứ?

Một đời lại một đời, cố gắng muốn yêu một người như vậy, cố gắng bỏ ra như vậy, có phải kỳ thật đều chỉ bởi vì, y không thể ức chế muốn được một đồng bạn, cùng y vượt qua thiên niên vạn tải, thời gian cô quạnh này.

Một đời lại một đời, luôn vuột mất, luôn thương tâm, luôn hủy diệt.

Bao nhiêu năm trước, Khánh quốc Tương vương dần tiều tụy bệnh mất là ai, bao nhiêu năm trước, liệt diễm dấy lên trong hoàng cung Khánh quốc tráng liệt nhường nào thê lương nhường nào.

Bao nhiêu năm trước, khi bảo kiếm đâm vào ***g ngực ngăn trước Yên vương kia, máu tươi bắn ra, có phải đỏ đến kinh người.

Bao nhiêu năm trước, khi người kia đưa tay moi tim mình, phải chăng cũng từng im tiếng hò hét cầu xin, xin đừng ném nó xuống bụi bặm, giẫm đạp thành tro bụi.

Tần Húc Phi yên lặng nhìn Phương Khinh Trần, không hề nhúc nhích, thời gian chẳng biết đã qua bao lâu.

Một khắc sau, cành lá lay động, hai người một lần nữa phiêu dao, giao thoa trên dưới, nháy mắt đó, y trông thấy nụ cười bên môi Phương Khinh Trần.

Y đang cười. Y mỉm cười trong mơ, lại là nhu hòa thần kỳ, đẹp thần kỳ, sáng ngời thần kỳ.

Tần Húc Phi chợt chấn động, sau đó, hết thảy đều thay đổi.

Thế giới tăm tối kia, con đường vĩnh viễn không thấy cuối kia, hết thảy đều đã thay đổi.

Y đang cười, vì thế nơi đó đã có ánh sáng.

Y khoan thai ngủ, lại vẫn mỉm cười, vì thế nơi đó đã có màu sắc.

Vẻ tươi cười an tĩnh, bình hòa, rồi lại làm người ta cảm giác được tâm an như thế, khoái lạc như vậy. Vì thế nơi vắng lặng kia đã có thanh âm.

Thế giới sáng ngời, cả đất trời, có thanh có sắc, có hứng thú, thế giới tăm tối kia vẫn ở phía trước, con đường kia vẫn không có cuối.

Chỉ là Tần Húc Phi đột nhiên biết, dù là con đường đằng đẵng trong thế giới tăm tối, nếu bước lên thì luôn sẽ có ánh sáng, bởi vì lòng chính là ngọn lửa, chính là hào quang.

Nếu bước lên thì không cần để ý cuối, bởi vì y kỳ thật sẽ không hề tịch mịch, đồng thời y cũng sẽ không còn để người nọ cô đơn nữa.

Nếu có người bầu bạn, ngàn vạn năm có lẽ cũng có thể chỉ như một chớp mắt nhỉ.

Tần Húc Phi thở dài thườn thượt một hơi, trong lòng diệt hết mê chướng, cúi đầu nhìn lại quyển sách kia, đưa mắt, lại nhìn Phương Khinh Trần, rốt cuộc mỉm cười.

Khinh Trần, nếu ngươi là yêu ma, quyển sách này với ta mà nói lại không phải là thứ quan trọng, bất quá, linh hồn của ta kỳ thật đã sớm giao ra.

Khinh Trần, nếu ngươi là yêu ma, nếu có kiếp sau, cùng ngươi rơi xuống địa ngục, với ta cũng chẳng hề gì.

Kỳ thật đây vốn là lời trong lòng nghĩ, chỉ là nhìn y, liền không tự giác nhẹ nhàng nói ra với nụ cười.

Chỉ là, Phương Khinh Trần chẳng biết đã ngủ, hay là say, rốt cuộc không nghe thấy một câu vui đùa thản nhiên như vậy.

Nhưng mà, Phương Khinh Trần đang mỉm cười. Y đang mỉm cười trong mộng, bảy trăm năm qua, bốn đời luân chuyển, nụ cười không tự giác lại bình hòa dịu dàng như vậy, với y mà nói, vẫn cực ít, cực ít.