Ngoài buồng ngủ đông, A Hán vẻ mặt mê mang.

“Nhưng mà, ngươi vẫn muốn chữa khỏi cho y, ngươi vẫn muốn vào ngày cuối cùng đó, cho y một thân thể khỏe mạnh thoải mái.”

Phương Khinh Trần nhẹ nhàng chỉ ra.

A Hán chậm rãi lắc đầu, qua rất lâu mới nhẹ nhàng nói: “Khinh Trần, nếu như, nếu như… không phải ngươi ban đầu để ta xem chuyện của bảy trăm năm trước, có lẽ… có lẽ ta sẽ chỉ như bây giờ, vẫn không ngồi gì, cứ thế ngơ ngác mà trông, chờ, cho đến khi y chết đi, nhưng mà, ta đã nhìn thấy…”

Đột nhiên, A Hán không nói được nữa.

Nỗi lòng mê mang mà phức tạp như vậy, không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

A Hán và Địch Phi bảy trăm năm trước, là ai nợ ai, là ai phụ ai, đã không cần rối rắm, không cần truy cứu.

Nếu là đời thứ nhất về Tiểu Lâu, xem đoạn ghi chép hoàn chỉnh, biết đâu sẽ có rất nhiều cảm khái, rất nhiều ý tưởng, nhưng mà y lúc ấy còn quá dốt, quá ngốc, quá không hiểu thế thái nhân tâm, bởi vậy cho dù có một chút cảm xúc, chỉ sợ vị tất sâu sắc bao nhiêu, cho dù sẽ có một khắc động dung, chỉ sợ vị tất có thể hoàn toàn minh bạch, Địch Phi trong dòng năm tháng đằng đẵng đó, đường lòng đổi dời.

Chỉ có hiện tại, sau khi đã trải qua bảy đời, lịch hết các loại thế thái của hồng trần, chân chính đầu nhập, đi yêu đi hận, quay đầu nhìn lại đoạn chuyện xưa kia, y mới có thể sâu sắc cảm nhận được, loại thống khổ và bi thương chạm đến linh hồn đó, cũng mới chân chính hiểu ra, chân chính bị chấn động, chân chính bị cảm động.

“Ta nhìn Địch Phi chết đi, ta nghe thấy kêu gọi cuối cùng của ông ấy, rõ ràng ông ấy ở ngay trước mắt, rõ ràng ông ấy đang nói chuyện, đang mỉm cười, thế nhưng, ta vươn tay, lại không thể với đến…”

Y hơi cúi đầu, nhìn tay mình đang đặt trên buồng ngủ, bàn tay kia cách lớp thủy *** dày cộp, xa xa che trên người Địch Cửu, lại không thể chân chính chạm đến thân thể nọ.

“Ta… ta rốt cuộc là… không làm được gì, không bắt được gì cả.”

Sắc mặt A Hán nhợt nhạt đến gần như trong suốt, thân thể lại bắt đầu hơi run rẩy.

Chỉ có tận mắt nhìn hết thảy của Địch Phi, nhìn y lạnh băng như thế, không thể vãn hồi như thế, hướng đến sâu nhất trong hắc ám độc hại mà mất đi, thần tiên trong Tiểu Lâu chưa bao giờ biết phải sợ hãi tử vong này mới chân chính minh bạch, tử vong là một chuyện đáng sợ cỡ nào, tàn nhẫn cỡ nào. Cũng mới chân chính minh bạch, nếu y vẫn ngây ngây ngô ngô, rối rối rắm rắm như vậy, không thể làm chuyện gì, hoặc giả nói, không biết mình nên làm gì. Thế thì đến cuối cùng, Địch Cửu cho dù ở ngay bên cạnh y, cũng sẽ như Địch Phi, cứ thế lặng yên lỡ mất, lặng yên chết đi.

Vô luận hô hoán thế nào, bất kể vươn tay thế nào, y đều sẽ như nhìn Địch Phi, không thể kéo về một mảy may nữa.

Sự tình trong quá khứ, cho dù toàn là bi thương, toàn là khổ nạn, toàn là đau đớn, nhưng mà, đó dù sao cũng thuộc về hai người. Làm sao cam tâm, làm sao có thể! Cứ như vậy, uổng phí, mặc hết thảy đều mất đi!

Ngẩng đầu nhìn Phương Khinh Trần, trong mắt A Hán có vẻ áy náy: “Ta đã tỉnh lại, cũng xem hết mọi thứ, nhưng mà trong lòng ta vẫn có hận. Hoặc giả nói, hận ý kia quá sâu, quá dài, quá nồng, cho dù đột nhiên tra biết chân tướng, minh bạch đúng sai, ta cũng không thể phất tay là quên hết nó.”

Phương Khinh Trần gật đầu.

Một người, nếu nghiến răng nghiến lợi hận một người khác rất nhiều năm, lại đột nhiên phát hiện, hóa ra thù hận lúc trước chỉ là một sự hiểu lầm, chẳng lẽ thật sự có thể chớp mắt mấy cái đã quên sạch tất cả khổ nạn, tất cả thù hận trong mấy năm qua, chẳng lẽ có thể lập tức đi ôm nhau, đi trao đổi, đi thân thân ái ái, cười tan ân thù sao?

Chuyện như vậy, phàm là người thân thể máu thịt thì không một ai có thể làm được, mà A Hán y… Cho dù y là A Hán, y rốt cuộc cũng không phải máy móc có thể tùy ý xóa đi ký ức, một lần nữa biên soạn trình tự.

“Nhưng mà, nếu ta không hay biết gì, chỉ một mực ngủ say như vậy, tiếp đó, sau khi y đã chết rất nhiều rất nhiều năm, lại ôm thù hận với cả thế giới mà tỉnh lại, trời biết ta sẽ biến thành quái vật thế nào? Nếu khi đó, các ngươi vì khuyên nhủ ta, để ta một lần nữa chứng kiến đoạn ghi chép này, muốn cho ta hay, không phải mọi người đều phụ ta, muốn ta biết, kỳ thật y cuối cùng không hề vứt bỏ ta, như vậy mấy trăm năm sau, khi thi cốt y đều đã thành khói, mới biết được chân tướng, biết đâu…”

Vẻ mặt A Hán thoáng mù mờ: “Ta biết đâu sẽ nổi điên. Ta biết đâu, sẽ càng thêm thống hận mọi người, biết đâu… đến lúc đó, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, mà hiện tại… vô luận thế nào…”

Y ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Phương Khinh Trần, nhẹ nhàng nói: “Khinh Trần, cảm ơn ngươi.”

Khinh Trần, cảm ơn ngươi, ngươi làm cho ta, sẽ không bỏ lỡ nữa.

Ngươi làm cho ta sẽ không vô tri vô giác nữa, sẽ không đần đần độn độn, sẽ không kiệt quệ cả sinh mệnh người khác, bản thân lại chẳng hay biết gì nữa.

Khẽ vang tít một tiếng, làm suy nghĩ của A Hán hơi ngừng, đôi mắt Phương Khinh Trần hơi ngưng lại.

Hai người đều cúi đầu nhìn buồng ngủ bên cạnh, trong đó, công trình chữa trị đã hoàn toàn kết thúc, hiện tại chỉ cần nhẹ nhàng giơ tay ấn xuống là Địch Cửu có thể bị đánh thức.

A Hán nhìn khoang ngủ rất lâu, song cả đầu ngón tay cũng không cử động một thoáng.

Phương Khinh Trần cũng vẫn trầm mặc.

Y ở nơi đây, chỉ vì cả sự kiện đều bởi vì y mới đến tình trạng này, bởi vậy hợp tình hợp lý, y đều phải hỏi quyết định cuối cùng của A Hán. Nhưng vô luận thế nào, quyết định kia, đều phải là A Hán tự mình quyết.

Mà y, không hề định nơi nơi can thiệp tâm ý của A Hán.

Phương Khinh Trần chờ đợi rất lâu, A Hán lại thủy chung không đánh thức Địch Cửu. Y suy nghĩ mãi, rốt cuộc chậm rãi đứng lên.

Chuyện nên làm đều đã làm xong toàn bộ, chút thời gian còn lại, sinh mệnh còn lại, nên đều chỉ là chuyện giữa hai người Địch Cửu và A Hán. Thời điểm thế này, có lẽ không hề thích hợp có y ở bên cạnh.

Đã định quay người rời khỏi phòng ngủ đông, Phương Khinh Trần thoáng chần chừ, rồi lại nói: “Địch Cửu sau khi xem xong mấy lần ngươi vào đời trải qua, đã nói vài lời với ta. Bởi vì chúng ta trò chuyện trong phòng quan sát đơn độc bên trong Tiểu Lâu, mà không phải khu công cộng có công năng ghi chép, quá trình trò chuyện không lưu lại ghi chép hình ảnh. Ngươi có muốn…”

A Hán lẳng lặng nhìn trong buồng ngủ, chân mày người kia vẫn nhíu lại, nhẹ nhàng nói: “Y không hề hận ta, phải không?”

Phương Khinh Trần gật đầu, chẳng nói gì. A Hán vẫn không ngẩng đầu chẳng nhìn thấy, nhưng không hề trở ngại y cảm giác được động tác của Phương Khinh Trần.

Địch Cửu, người độc ác tàn nhẫn kia, yêu và hận trong lòng đều vô cùng cực đoan. Lúc y lập tâm muốn đi hận, cho y xem nhiều chân tướng hơn, nói cho y hay nhiều nội tình hơn, đều có thể trở thành lý do để y hận gấp bội, mà nếu y một lòng đi yêu, chuyện cũ đồng dạng, chân tình đồng dạng, cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn với nỗi lòng y.

A Hán biết, yêu và hận, trước giờ đều chỉ là chuyện của bản thân người nọ, trước giờ, đều chỉ là lựa chọn của chính y, cho nên y mới có thể một mực kiên định mà cố chấp như vậy, không chịu bị hết thảy ngoại lực ảnh hưởng.

Địch Cửu như vậy, sau khi bỏ ra hết thảy, sau nhiều năm như vậy, y vẫn kiên trì đến hôm nay, thì y làm sao còn có thể chỉ vì hư ảo kiếp trước, hoặc là khác biệt tiên phàm, chuyện trong mắt người ngoài là trời đất bao la, trong mắt y thì chỉ bé nhỏ không đáng kể kiểu này, lại phủ định hết ý nghĩa cuối cùng của sinh mệnh y.

Tay A Hán cách ***g thủy *** lạnh băng, vô ý thức từ từ vỗ về.

“Y chẳng những không hận ngươi, ngược lại vẫn cực kỳ cố gắng muốn tìm ra phương pháp có thể tránh khỏi càng nhiều khổ nạn hơn cho luận văn của ngươi. Ta cảm thấy, thiết tưởng của y không phải là không có đạo lý, lần lịch thế tiếp theo ngươi…”

“Không còn lần lịch thế tiếp theo nữa…”

Thanh âm của A Hán đột nhiên lạnh lùng, có một nháy mắt như vậy, lại giá băng như sương tuyết.